Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2519: Chương 2519: Tiểu thế giới




Mấy võ giả ra tay về phía Dương Khai kia thì lại vô cùng kinh hãi, mặt như màu đất. Mấy người bọn họ cũng đều thực lực không tầm thường, bằng không cũng không xâm nhập vào sâu Long Cốt Hoang Dã này... Thế mà hiện tại dưới tình huống tiên hạ thủ vi cường, lại bị người ta đánh cho đầu óc choáng váng.

Người đến rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Trong lòng đầy kinh hãi, mỗi người đều trợn to mắt nhìn lên mộc thuyền.

- Ngươi là... Dương Khai! Một người nam nhân trong đó thân hình mập lùn sau khi thấy rõ mặt Dương Khai, lập tức la lên thất thanh.

Những người khác cũng đều tỏ thái độ giống như ban ngày thấy ma, kinh ngạc dán mắt nhìn chằm chằm Dương Khai không thả.

- Hả? Dương Khai rất ngạc nhiên, thu lại ánh mắt từ chỗ không gian dị thường kia, nhìn lướt qua phía dưới, cau mày nói: - Các ngươi nhận ra ta ư?

Mấy võ giả phía dưới này, thoạt nhìn rất xa lạ, hắn có thể xác định mình chưa từng gặp qua, nhưng vì sao đối phương lại nhận biết mình? Giờ này tuy rằng hắn đã là Đế Tôn, nhưng còn không tự đại đến mức danh tiếng của mình đã truyền tới Đông Vực bên này.

Võ giả mập lùn kia tự biết mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng không nói thêm một chữ, bất quá trong ánh mắt nhìn Dương Khai lại tràn đầy cừu thị tức giận, hừng hực thiêu đốt, dường như có thù hận cực lớn với hắn.

- Dương sư huynh! Mấy người này đều là đệ tử thân truyền của Cứ Thiên Thanh của Phạm Thiên Thánh Địa!

Bỗng nhiên Lục Văn ở phía sau Dương Khai nhỏ giọng nói một câu.

Nàng ở Đông Vực bên này, chủ yếu là phụ trách thu thập các loại các dạng tin tức, cho nên đối với xuất thân của mấy người này cũng không xa lạ gì, nhìn thoáng qua liền nhận ra lai lịch của bọn họ.

Trong mắt Dương Khai lóe sáng một cái, gật gật đầu nói: - Đệ tử thân truyền của Cứ Thiên Thanh... Tốt... Rất tốt!

Mấy đệ tử thân truyền của Cứ Thiên Thanh ở đây, vậy nói rõ Cứ Thiên Thanh cũng ở gần đây, mà căn cứ theo tin tức Cổ Tư tiết lộ, rất có khả năng Cứ Thiên Thanh ở cùng một chỗ với Tổ Hoằng.

Tìm được hai người này, Dương Khai có cảm giác mình có thể tìm tới Cao Tuyết Đình, không khỏi trong lòng rất phấn chấn.

Bỗng nhiên, dường như hắn suy nghĩ minh bạch điều gì, toét miệng cười nói với mấy người kia: - Thân phận của ta, là Doãn Nhạc Sinh nói cho các ngươi biết phải không?

Doãn Nhạc Sinh người này tuy rằng ở trong Toái Tinh Hải ăn thua thiệt rất lớn, nhưng cũng chưa chết, sau khi làm một giao dịch với Dương Khai, ký kết Thần Hồn Khế, dùng tin tức về Tiểu Tiểu làm cái giá phải trả, mới được Dương Khai mang ra ngoài khe nứt hư không.

Có Thần Hồn Khế ở đó, dù Dương Khai muốn giết Doãn Nhạc Sinh cũng có lòng mà bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chạy đi.

Dương Khai ở trong Toái Tinh Hải tiếp xúc với cường giả Đông Vực, tổng cộng cũng chỉ có mấy người như vậy.

Đám người Hào Tự Xích Quỷ sẽ không nhàm chán đi khắp nơi truyền bá hình ảnh và thân phận của mình, chỉ có Doãn Nhạc Sinh có thể làm ra chuyện loại này.

Có lẽ là hắn đoán được mình sẽ đến Đông Vực tìm Tiểu Tiểu, cho nên trước đó mới chào hỏi người của Phạm Thiên Thánh Địa, dẫn tới mình vừa lộ mặt đã bị mấy võ giả của Thiên Thánh Địa nhận ra.

Tiểu tử này đúng là hèn hạ mà! Còn muốn mượn đao giết người!

Có lẽ hắn cũng không nghĩ tới, mình đã tấn thăng đến Đế Tôn.

Bị Dương Khai nói toạc ra, võ giả mập lùn kia cũng không phủ nhận nữa, cắn răng hừ một tiếng nói: - Không sai! Chính là Doãn sư huynh của Hoàng Tuyền Tông nói cho chúng ta biết chuyện liên quan tới ngươi!

- Hắn còn nói cái gì?

Dương Khai cười híp mắt hỏi một câu.

Võ giả mập lùn quát to: - Huynh ấy còn nói, hai vị Thánh tử Trường Hạo, Trường Hiền đều chết thảm trên tay ngươi!

Dương Khai gật gật đầu nói: - Như thế xem ra, có phải Phạm Thiên Thánh Địa các ngươi đang khắp nơi tìm hành tung của ta hay không?

Võ giả mập lùn hừ hừ nói: - Hai vị Thánh tử chính là hy vọng tương lai của Phạm Thiên Thánh Địa ta, lại đều bị ngươi sát hại tàn nhẫn, ngươi cảm thấy bổn Thánh địa sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi hay sao? Thức thời thì ngoan ngoãn theo chúng ta trở về Thánh địa gặp mặt chư vị trưởng lão và Thánh chủ, có lẽ còn có thể xử lý nhẹ, nhưng nếu ngoan cố không nghe, khẳng định Phạm Thiên Thánh Địa ta sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển, bất kể ngươi núp ở địa phương nào đều khó thoát khỏi cái chết!

Dương Khai thản nhiên nói: - Ta có chết hay không các ngươi đại khái là không thấy được, nhưng các ngươi có chết hay không lại ở một ý niệm của bổn thiếu!

Một lời nói ra, mấy người nhóm võ giả mập lùn đều biến sắc mặt, rối rít trợn to mắt nhìn Dương Khai cảnh giác.

Dương Khai đưa mắt nhìn lướt qua trên người bọn họ, rồi nhìn vào khu vực hư không cách không xa phía sau bọn họ, trầm giọng nói: - Có phải Cứ Thiên Thanh ở nơi đó hay không?

Võ giả mập lùn kinh hãi, quát lớn: - Ngươi ở đây nói cái gì...

Trên mặt hắn rất hoảng loạn, dường như đang cực lực che giấu điều gì.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, trực tiếp đứng ở trên đỉnh đầu mấy người này, ngay sau đó hai tay bấm ấn quyết, pháp tắc không gian quanh thân bắt đầu khởi động.

Đám người võ giả mập lùn lập tức sắc mặt tái nhợt, mỗi người đều cảm giác dường như có một ngọn núi lớn đè lên đỉnh đầu, làm cho bọn họ không thể hít thở, máu huyết toàn thân đều như ngừng chảy, đừng nói chi là phản kháng cái gì.

- Đế Tôn Cảnh!

Cho tới giờ khắc này, mấy người mới biết Dương Khai lại là cường giả Đế Tôn Cảnh, võ giả mập lùn kia run lẩy bẩy, nhớ lại vừa rồi mình khoác lác nói ẩu nói tả trước mặt một vị cường giả Đế Tôn Cảnh như vậy, lập tức một luồng hơi lạnh lẽo chạy từ đầu xuống đến bàn chân, cả người run rẩy.

Không trách được vừa rồi nhóm người mình liên thủ công kích đều bị Dương Khai thuận tay hóa giải, thì ra người này đã tấn thăng đến Đế Tôn... Thực lực chênh lệch lớn như thế, sao có thể là đối thủ.

Chỉ là... một vị Đế Tôn mới tấn thăng, vì sao lại có uy thế như vậy? Dù là ở trên người Cứ Thiên Thanh sư tôn của nhóm người mình, võ giả mập lùn cũng đều không cảm nhận được khí tức cường đại như thế!

Chẳng lẽ hắn còn lợi hại hơn sư tôn? Nhưng điều này sao có khả năng? Sư tôn tấn thăng Đế Tôn đã rất nhiều năm, cơ sở vững chắc, cảnh giới trầm ổn, há là một võ giả mới tấn thăng có thể so sánh?

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!?.

Ngay lúc tâm tình võ giả mập lùn rối loạn, chỗ hư không kia, dưới pháp tắc không gian của Dương Khai ăn mòn quấy nhiễu, bỗng nhiên tạo nên một tầng gợn sóng.

Theo gợn sóng lan rộng, bỗng nhiên quỷ dị hiện ra một đường hành lang đen như mực, đường hành lang kia liên tục nối dài, bên trong là một mảnh tối đen, không biết đi thông tới nơi nào. Mà ở chỗ hư không phía trước cửa vào đường hành lang này, có một mảnh da thú phong cách cực kỳ cổ xưa đang gắn ở đó, tản ra lực lượng kỳ lạ, dường như chính vì da thú này tồn tại, nên mới hoàn toàn mở ra đường hành lang hư không kia.

Thật giống như một cái chìa khóa.

- Đó là... Lục Văn đôi mắt đẹp sáng ngời, chỉ vào da thú nói: - Là da thú trước kia ta phát hiện!

Dương Khai nhướn mày, hiểu rõ đây là mình tìm đúng địa phương rồi!

Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới, chỗ này không ngờ lại ẩn giấu một tiểu thế giới. Mà cách mở ra tiểu thế giới này, chính là trên tấm da thú kia!

- Không đúng, da thú này có hơi lớn hơn, lớn gấp mấy lần của ta phát hiện! Lục Văn bỗng nhiên nhíu mày kêu lên.

Dương Khai thản nhiên nói: - Bởi vì cô nương phát hiện chỉ là một nửa, mà chỗ này còn có một nửa kia. Có lẽ Cao trưởng lão muốn tìm người liên thủ phá giải, cũng bởi vì ý thức được tấm da thú kia không hoàn chỉnh, cho nên mới định tìm đến người cầm một nửa tấm da thú khác!

Nói đến đây, trong mắt hắn chợt lóe sáng, cúi đầu nhìn xuống võ giả mập lùn phía dưới: - Ta hỏi ngươi, có phải nửa tấm da thú khác là vật của sư tôn nhà ngươi hay không?

Lời này nghe ra rất bình thường, nhưng Dương Khai lại là vận dụng lực lượng thần hồn.

Hắn từng nhìn thấy thần hồn của hai vị Đại Đế tranh đấu trong thức hải của mình, trận chiến ấy giúp hắn thu được nhiều ích lợi, cho nên hắn vận dụng thần hồn lợi hại hơn rất nhiều so với trước. Cộng với lực lượng thần hồn của hắn vốn đã cường đại, nên hỏi chút tin tức từ trong miệng một Đạo Nguyên Cảnh vốn là chuyện rất dễ dàng.

Quả nhiên, tuy rằng trên mặt võ giả mập lùn lóe lên một tia vùng vẫy, nhưng vẫn chịu phép không thể chống lại áp bức thần hồn của Dương Khai, đáp lời như máy móc: - Đúng!

Dương Khai híp mi mắt, hỏi tiếp:

- Hơn một tháng trước, có một nữ nhân tới đây tìm sư tôn nhà ngươi hợp tác phải không?

- Đúng!

- Sư tôn nhà ngươi ôm tính toán gì?

- Sư tôn đi tìm Tổ Hoằng thành chủ Khôn Nguyên Thành người có giao tình rất tốt, chuẩn bị liên thủ đối phó với nữ nhân kia, muốn nuốt trọn các thứ trong mật tàng!

Dương Khai nghe vậy, thần sắc giận dữ, sát khí bùng lên quanh thân như một cái lồng băng sương, hắn hừ lạnh một tiếng: - Hợp tác với nữ nhân kia có gì khác so với hợp tác với Tổ Hoằng, hai bên cùng chia đều chỗ mật tàng này, vì sao Cứ Thiên Thanh phải làm điều thừa, thậm chí không tiếc đắc tội với một cường giả cùng cấp!

Võ giả mập lùn thành thực đáp: - Sư tôn nói... nữ nhân kia chính là thân thể nguyên âm, hơn nữa thực lực không tầm thường, nếu có thể thu phục nàng, luyện hóa nguyên âm của nàng, là có thể tấn thăng Đế Tôn lưỡng tầng cảnh! Nữ nhân có Đế Tôn Cảnh nhất tầng cảnh cũng không dễ tìm, nhất là còn có thân thể nguyên âm, cùng so sánh với mật tàng chỗ này, sư tôn càng cảm thấy hứng thú hơn với bản thân nàng!

- Thật can đảm! Dương Khai quát lớn một tiếng, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.

Võ giả mập lùn phun ra một ngụm máu tươi, rồi mới từ trong áp bách thần hồn kia tỉnh thần lại, ý thức được dường như mình đã để lộ ra tin tức gì rồi, lập tức hắn vô cùng kinh hãi.

Mấy võ giả khác cũng đều sắc mặt rất khó coi, nhưng e ngại thực lực không bằng người, nên cổ họng cũng không dám phát một tiếng.

- Tiên sinh, việc này không nên chậm trễ, ngài nhanh vào đi thôi! Trương Nhược Tích lo âu thúc giục một tiếng, đôi mắt đẹp nhìn về phía mấy đệ tử Cứ Thiên Thanh kia, sát khí sôi trào, giọng nói lập tức lạnh xuống: - Nơi này cứ giao cho ta!

Dương Khai gật gật đầu, hừ lạnh nói: - Toàn bộ giết chết!

Trương Nhược Tích kêu nhỏ: - Dạ!

Đám võ giả mập lùn, mặc dù có hơn năm người, nhưng Đạo Nguyên tam tầng cảnh chỉ có hai người mà thôi, mà bản thân võ giả mập lùn còn bị Dương Khai đả thương thần hồn, một thân thực lực chỉ sợ không phát huy ra một nửa; trong ba người còn lại, hai Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh.

Với biểu hiện của Trương Nhược Tích trên lôi đài tại Tử Nhạc Thành trước đây, giải quyết bọn họ tuy rằng phải mất một chút tay chân, nhưng hẳn không thành vấn đề.

Huống chi, Trương Nhược Tích còn có Đế Bảo phòng ngự Phượng Thải Hà Y kia, an toàn bản thân nàng không cần Dương Khai quan tâm nhiều.

Tiểu nha đầu có trở nên cường đại như vậy, các trận chiến sinh tử chính là động cơ tốt nhất.

Cho nên Dương Khai cũng lười làm kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, nên để lại những tên này cho Trương Nhược Tích giải quyết, còn có chỗ tốt cực lớn đối với nàng trưởng thành.

Phân phó xong, lúc này Dương Khai mới bước chân đi thẳng tới chỗ hư không phía trước kia, đưa tay ấn nhẹ lên da thú ở đó một cái, lực lượng không gian bắt đầu khởi động, toàn bộ tay hắn đều biến mất trong bóng tối, ngay sau đó, cả người cũng từ từ bị nuốt vào bóng đen.

Đổi lại là người khác tới đây, chưa chắc có thể đi vào đường hành lang hư không như thế, nhưng chỗ này đã từng được mở ra, lúc trước cũng không biết dùng thủ pháp gì ẩn giấu đi. Hơn nữa Dương Khai rất tinh thông đối với lực lượng không gian, đi vào trong đó quả thực cũng thoải mái tự nhiên như đi vào phòng ngủ nhà mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.