- Mấy người đại ca quả thật bị lão cẩu này bắt nhốt? Sài Hổ giận dữ quát.
- Phải! Xích Nguyệt cắn răng bạc, sắc mặt ảm đạm. - Đều tại ta, tin nhầm lời lão cẩu này, hại mấy người đại ca bị bắt.
- Tiểu nhân đê tiện! Sài Hổ đang mắng, liền phun ra ngụm máu, tuy rằng hắn bị thương nặng, nhưng ngụm máu này vẫn bắn như mũi tên về phía Lạc Tân. Lạc Tân đứng yên tại chỗ, chỉ vận chuyển chút lực lượng liền chặn được, ánh mắt âm trầm.
Dương Khai nhíu mày: - Tiền bối, đại ca mà ngài nói... là ai?
Trong lòng hắn có suy đoán, nhưng không khẳng định, phải hỏi thử.
Xích Nguyệt nói: - Lăng Tiêu Tông thái thượng trưởng lão của ngươi, Quỷ Tổ!
- Ồ? Dương Khai nhướng mày, vui vẻ:
- Trưởng lão cũng ở đây?
- Phải, nhưng hiện tại hắn bị nhốt trong phủ thành chủ, ta cũng không biết ở nơi nào. Xích Nguyệt thở dài.
- Còn những người khác? Cũng ở nơi này? Dương Khai vội vàng hỏi.
Xích Nguyệt nói: - Cổ minh chủ cùng Ngả Âu hội trưởng cũng ở đây.
Dương Khai quan sát kỹ càng, thấy thần sắc của nàng khác thường, chợt kinh hãi, hỏi: - Vậy... Vô Đạo đại nhân đâu?
Ngày đó xuất phát từ U Ám Tinh, bọn họ là một nhóm 6 người, ngoài Dương Khai, Xích Nguyệt ra, còn có Hằng La Thương Hội hội trưởng Ngả Âu, Kiếm Minh minh chủ Cổ Thương Vân, Lăng Tiêu Tông thái thượng trưởng lão Quỷ Tổ, người cuối cùng chính là Hư Vương tam tầng cảnh Vô Đạo được công nhận mạnh nhất Tinh Vực.
Sáu người này, ngoài Dương Khai lúc đó là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, còn lại đều là Hư Vương tam tầng cảnh, là chiến lực đỉnh cao Tinh Vực!
Sáu người dùng Tinh Đế Lệnh của Dương Viêm để lại, mở ra thông đạo tinh quang, chém bụi chặt gai đến Tinh Giới, nhưng trong thông đạo gặp phải mai phục, hỗn chiến một phen liền thất lạc.
Dương Khai cũng suy đoán ngoài mình ra, những người khác có khả năng lớn sẽ ở chung một chỗ, hiện tại nghe Xích Nguyệt nói Quỷ Tổ, Ngả Âu cùng Cổ Thương Vân, lập tức biết mình đoán không sai.
Nhưng nàng lại không nói Vô Đạo ở đâu, làm Dương Khai không khỏi bất an.
Quả nhiên, nghe Dương Khai hỏi, thần sắc Xích Nguyệt ảm đạm: - Vô Đạo đại nhân... đã đi rồi!
- Cái gì? Sắc mặt Dương Khai đại biến, không thể tin nổi.
Vô Đạo được công nhận là Hư Vương Cảnh mạnh nhất Tinh Vực, đã là Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong, thiếu chút thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, chỉ vì pháp tắc thiên địa Tinh Vực không cho phép, cho nên mới không thăng cấp được.
Ngay cả Hằng La Thương Hội thái thượng trưởng lão Long Thiên Thương, cũng vô cùng cung kính đối với Vô Đạo.
Mấy người Xích Nguyệt cũng đều tôn hắn là người mạnh nhất.
Nhưng làm sao Dương Khai cũng không ngờ, Vô Đạo lại chết! Người mạnh nhất là lại chết.
- Vô Đạo đại nhân chết như thế nào? Thần sắc Dương Khai phát lạnh, quay sang nhìn Lạc Tân: - Có phải là hắn làm?
Dù nói hắn tiếp xúc với Vô Đạo không nhiều, chỉ năm đó rời đi Tinh Vực, mở ra thông đạo tinh quang mới quen biết, cùng chung hoạn nạn ít ngày, nhưng nghe tin này cũng vô cùng giận dữ.
Cùng Tinh Vực đến đây chỉ có mấy người, hiện tại đã đi một người, Dương Khai không khỏi cảm thấy khó chịu.
Xích Nguyệt lắc đầu: - Chuyện này thì không liên quan tới hắn, Vô Đạo đại nhân... là xung kích Đạo Nguyên Cảnh thất bại, chết dưới thiên địa hạo kiếp.
Dương Khai nghe vậy thất thần, hồi lâu mới thở dài: - Kiếp số mà!
Vốn hắn tưởng với tu vi cùng nội tình như Vô Đạo, đi tới Tinh Giới thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh sẽ không thành vấn đề, không nói thành công trăm phần trăm, tối thiểu cũng có nắm chắc. Nhưng nghe Xích Nguyệt nói, hắn lại vì xung kích thất bại mà chết.
Chuyện này nếu không phải là Xích Nguyệt nói, làm sao Dương Khai cũng không tin được.
Bởi vì Xích Nguyệt cũng đã thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, Vô Đạo làm sao lại thất bại?
Tất cả chỉ có thể nói là kiếp số thiên địa, không ai có thể chống lại.
- Vậy mấy người Quỷ Tổ thì sao? Dương Khai lại hỏi.
Xích Nguyệt nói: - Lần chia tay trước thì vẫn khỏe, hơn nữa đã thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, chỉ là không biết bây giờ thế nào.
Dương Khai gật đầu.
Lúc này, Sài Hổ bỗng nhiên xen vào: - Tiểu huynh đệ, ngươi quen biết mấy người đại ca?
Dương Khai nghe vậy mỉm cười, nói: - Đại ca ngươi là thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông ta, còn ta, lại là tông chủ Lăng Tiêu Tông, ngươi nói có quen biết không?
Sài Hổ sửng sốt, nhìn sang Xích Nguyệt: - Chẳng lẽ hắn cũng là...
Xích Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Sài Hổ nghiêm nghị kính nể, chắp tay: - Thật là thất kính!
Hiển nhiên là Sài Hổ biết mấy người Xích Nguyệt đến từ Tinh Vực vị diện, hiện tại biết Dương Khai cũng thế, hơn nữa trong thời gian ngắn đã trưởng thành đến mức này, không khỏi bội phục vô cùng.
Dương Khai cười nói: - Sài huynh đừng để ý. Ngừng một chút, hắn chợt nhớ tới, hỏi: - Đúng rồi, tiền bối, Tiểu Tiểu của ta đâu?
- Tiểu Tiểu? Xích Nguyệt nhíu mày: - Ngươi nói cục đá kia... chẳng lẽ nó không ở chung với ngươi?
Trong lòng Dương Khai trầm xuống: - Vẫn mãi không phát hiện nó.
- Chúng ta cũng không thấy nó, ngày đó đến nơi này, mấy người chúng ta ở chung một chỗ, dù bị tách ra, nhưng không phân tán xa, chỉ 2 ngày sau là tụ tập lại, cũng đã tìm ngươi, nhưng không thấy đâu.
- Tiểu Tiểu lại không phải ở chung với các vị. Dương Khai mất mát, rất là bận tâm.
Mấy người Xích Nguyệt đến Tinh Vực, tuy rằng tu vi không cao, nhưng tốt xấu gì cũng sống một hai ngàn năm, linh hoạt biến hóa, sống sót không thành vấn đề. Nhưng mà Tiểu Tiểu thì khác, thần trí của nó không cao, hơn nữa là sinh linh đặc thù, nếu bị người khác phát hiện, khó tránh sẽ bị bắt lấy nghiên cứu một phen. Mấy năm nay Dương Khai vẫn mong nhớ nhất là Tiểu Tiểu, không ngờ gặp được Xích Nguyệt vẫn không biết tin tức của nó.
Xích Nguyệt thấy hắn như thế, liền an ủi: - Ngươi không cần quá lo lắng, tuy rằng Tiểu Tiểu có chút đặc biệt, nhưng dù bị người ta bắt đi, cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng. Chì cần tiếp tục tìm, cuối cùng sẽ có ngày tìm được.
Dương Khai gật đầu:
- Hy vọng là vậy.
Hai người nói chuyện không cố ý nhỏ giọng, cho nên mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng.
Nhưng hoàn toàn không rõ họ đang nói gì, chỉ biết là hai người đã lâu mới gặp, quan hệ không nhỏ.
Lạc Tân chợt híp mắt lên tiếng: - Các vị đã quan tâm bạn cũ như thế, bổn tọa cho các người gặp nhau thì sao?
Xích Nguyệt giận dữ: - Lão cẩu, thức thời thì ngoan ngoãn thả mấy người đại ca ra, bằng không ta lộn ngược phủ thành chủ của ngươi!
Lạc Tân nói: - Tiểu Nguyệt, nàng nên thu liễm tính tình, thân là thiếu nữ sao lại nóng nảy như vậy, còn ra thể thống gì.
Xích Nguyệt cười lạnh không thôi, nói: - Vậy cũng phải xem là ai, đối với hạng tiểu nhân hèn hạ như ngươi, ngươi còn trông mong ta hòa nhã?
Lạc Tân hừ lạnh: - Bổn tọa có thể cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn trở về bên cạnh bổn tọa, mọi chuyện cũ trước có thể bỏ qua, nếu còn ngoan cố không nghe, vậy đừng trách bổn tọa không khách khí.
Dương Khai cười to: - Ta thật muốn xem thành chủ đại nhân không khách khí thế nào, chẳng lẽ chỉ bằng 70 thủ hạ mà ngươi âm thầm bố trí quanh đây?
- Ngươi đã phát hiện, vậy không cần nói nhiều, hành động! Lạc Tân quát lớn, dứt lời xung quanh nhảy ra mười mấy bóng người, mỗi người đều là có Đạo Nguyên Cảnh, ở trên không liền nghiêm mặt, bấm quyết biến ảo không ngừng.
Theo pháp quyết biến ảo, nguyên lực của mười mấy người tạo thành cộng hưởng đặc thù.
Dương Khai biến sắc, kinh ngạc: - Trận pháp?
Hắn liếc một cái nhìn ra những người này vận dụng trận pháp, giống như Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, đều là bí thuật lấy bản thân võ giả làm căn cơ bày trận.
Hắn vừa hô xong, mười mấy võ giả đã cùng ra tay, đánh ra lực lượng nối kết với nhau, hóa thành tấm lưới nhìn rõ bằng mắt thường, bao phủ mấy người Dương Khai.
Tấm lưới đơn thuần từ nguyên lực hợp thành, nhưng có hiệu quả phong ấn mạnh mẽ, lúc bao phủ xuống, liền trấn áp một mảnh thiên địa.
Sài Hổ cùng Xích Nguyệt đột nhiên trầm xuống, có ảo giác như bị ngọn núi lớn đè xuống, vận chuyển lực lượng không thông, kinh mạch tắt nghẽn, không thở nổi.
Dương Khai dù tốt hơn, nhưng cũng khụm xuống.
Tấm lưới lớn phủ xuống, trói chặt mấy người Dương Khai không kịp phòng bị.
- Dương thiếu! Diệp Tinh Hàm mặt mày biến sắc, kinh hô, Đỗ Hiến sắc mặt cũng khó coi, trong lòng xoay chuyển.
Hôm nay ở trước mặt mọi người hắn giúp Dương Khai, chống lại Lạc Tân, xem như hoàn toàn xé mặt với phủ thành chủ. Hắn cũng chỉ làm theo ý của Diệp Tinh Hàm, bằng không sao lại lỗ mãng như thế, vừa thấy Dương Khai bị bắt liền biết không ổn, nếu hôm nay không thể trốn khỏi phủ thành chủ, vậy bọn họ sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
Nghĩ vậy, hắn cắn răng, lặng lẽ truyền âm cho Diệp Tinh Hàm: - Diệp Tử, lát nữa chú ý ánh mắt của ta, cùng nhau xông ra khỏi đây.
Diệp Tinh Hàm lắc đầu: - Nhất định phải cứu ra Dương thiếu!
Đỗ Hiến nói: - Chuyện này không thể, đợi Lạc Tân xử lý xong Dương thiếu, tiếp theo sẽ là chúng ta, không đi sẽ không kịp nữa.
- Nếu Dương thiếu không thể trốn thoát, chúng ta cũng tuyệt đối không trốn được. Muốn sống, chỉ có cứu Dương thiếu.
Đỗ Hiến kinh ngạc nhìn nàng: - Ngươi tin tưởng hắn lớn đến thế? Hắn chỉ là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh thôi mà!
Diệp Tinh Hàm cười khổ: - Sau này ngươi sẽ biết, có những người dù tu vi không cao, nhưng có thể làm những chuyện người khác không làm được, hơn nữa Dương thiếu liên quan tới hưng suy Thiên Diệp Tông ngày sau, dù có chết cũng phải cứu hắn ra.
Thần sắc Đỗ Hiến biến ảo, nhất thời mờ mịt, nhìn Diệp Tinh Hàm thế này, cứ muốn dẫn Dương Khai đi, nhưng mấy người Thiên Diệp Tông bọn họ làm sao cứu người ở trước mặt bao nhiêu cao thủ phủ thành chủ? Huống chi mấy người Dương Khai đã thành cá trong chậu, cứu viện rất khó.
- Ha ha ha ha! Lạc Tân vừa thấy mấy người Dương Khai bị trận pháp trói buộc, liền không khỏi cười ha hả, tràn đầy trào phúng: - Người tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, phủ thành chủ của bổn tọa, nào phải các ngươi có thể làm xằng bậy?
Rất nhiều khách khứa đều biến sắc, hiểu được Lạc Tân có ý giết gà dọa khỉ, hôm nay hắn mất mặt quá nhiều, nếu không thể bắt được mấy người Dương Khai, vậy sau này không thể đứng vững ở Thiên Hạc Thành này nữa.
Cũng may trước đó hắn bí mật an bài, lúc này liền phát huy tác dụng cực kỳ trọng yếu, tâm tình thoải mái, ánh mắt lóe lên oán độc nhìn chằm chằm vào Dương Khai, đang suy nghĩ phải xử lý Dương Khai thế nào mới hả giận.