Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1654: Chương 1654: Tinh chủ chết




Băng Tuyệt Đảo, vô số đệ tử run lẩy bẩy, cấm chế và trận pháp trên đảo sớm đã bị năng lượng khủng bố kia trong lúc bạo động phá hủy hầu như không còn.

Giờ này Băng Tuyệt Đảo, có thể nói là hoàn toàn không đề phòng.

Sắc mặt Lạc Lê biến đổi, bỗng nhiên quát khẽ: -Nhanh, để tất cả đệ tử vào mật thất dưới đất tránh nạn! Băng Lăng ngẩn ngơ, rất nhanh kịp thời phản ứng lại, vội vàng lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào trong.

Không bao lâu, tất cả các đệ tử Băng Tâm Cốc đều nhận được mệnh lệnh, vội vàng chạy vào mật thất.

Duy chỉ có Băng Lung và hơn mười vị trưởng lão vẫn như cũ đứng bên cạnh Lạc Lê, kinh hãi vô cùng nhìn thần quang và năng lượng bạo động huyễn sinh huyễn diệt trên bầu trời.

Có Lạc Lê thủ hộ, các nàng càng có dũng khí đứng ở đây.

Trên Vân Điên, vị trí mắt thường không thể nhìn thấy, có hai đoàn khí tức vô cùng kinh khủng đang tranh đấu, đó là Dương Khai Tô Nhan và Lạc Hải! Mặc dù hơn mười vị trưởng lão đều nhìn không rõ thế cục ra sao, nhưng từ tiếng kêu hoảng sợ thỉnh thoảng truyền ra của Lạc Hải, vẫn có thể suy đoán ra, Lạc Hải hoàn toàn ở thế hạ phong.

Trong tầng mây, thỉnh thoảng có máu tươi tích chứa năng lượng khổng lồ rơi xuống, mỗi một giọt máu đều bao gồm lực lượng đáng sợ, mượt mà như bảo thạch, rơi trên mặt đất, liền đem mặt đất tạo thành một cái hố lớn.

Đó là máu tươi của cường giả Hư Vương Cảnh! -Thái Thượng trưởng lão… Băng Lung run rẩy khẽ gọi, -Hiện giờ thế cục ra sao? Đôi mắt đẹp thâm thúy của Lạc Lê, chăm chú nhìn hư không, nghe vậy nhẹ giọng nói:

- Lạc Hải sợ là không xong rồi.

Mọi người kinh hãi vạn phần, cơ hồ không dám tin vào tai của mình.

Lạc Hải là cường giả cấp bậc Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cho dù là tam tầng cảnh tự mình xuất thủ.

Cũng không nhất định giết chết hắn.

Thực lực đạt đến trình độ như hắn, cho dù không địch lại đối thủ, cũng sẽ có năng lực chạy trốn, mưu đồ đông sơn tái khởi.

Nhưng Lạc Lê lại đưa ra đánh giá là Lạc Hải không xong rồi.

Điều này có ý nghĩa là, Lạc Hải rất có khả năng hôm nay sẽ chết ở đây! Lẽ nào Dương Khai và Tô Nhan hai người song thể nhất tâm, có thể phát huy ra chiến lực còn kinh khủng hơn so với Hư Vương tam tầng cảnh? Đây chính là uy năng của Tinh Đế Lệnh? Mọi người nhất thời đều có chút thất kinh.

Đúng lúc này, trong không trung lại truyền đến tiếng cười ha ha của Dương Khai, trong tiếng cười lẫn tiếng Lạc Hải chật vật không chịu nổi kêu la chửi mắng.

Cả bầu trời một mảnh hỗn loạn, lực lượng không gian thoải mái nổi lên khiến không gian chỗ chiến trường sụp đổ, từng đạo khe nứt không gian thật lớn vỡ ra, như miệng mãnh thú có thể cắn nuốt tất cả.

Máu tươi đỏ sẫm không ngừng rơi xuống, rơi trên đỉnh băng Băng Tuyệt Cốc.

Năng lượng có tính hủy diệt khiến không ít đỉnh băng sụp đổ, cả Băng Tuyệt Đảo một mảnh hỗn độn.

Đám người Băng Lung cảm giác sâu sắc sự sợ hãi, chiến đấu loại này đã không phải là các nàng có thể chạm đến, mặc dù là muốn nhìn.

Cũng không cách nào nhìn rõ.

Càng không cách nào cảm nhận được dư âm cùng chấn động của trận đấu.

Từ đó thu hoạch được chút gì.

Chỉ có một mình Lạc Lê, miễn cưỡng có thể nhìn thấy chút gì đó.

Nhưng trôi theo thời gian, theo vực tràng hỗn loạn trên không trung, ngay cả nàng cũng không cách nào thấy rõ tình huống bên kia.

Tiếng chửi mắng của Lạc Hải sớm đã lắng xuống, cơ hồ đã không còn dư lực để làm những chuyện này, chỉ có thể nỗ lực chống đỡ.

Nhưng khí tức của hắn lại rõ ràng đang yếu dần.

- Chết! Bỗng nhiên, tiếng gầm của Dương Khai từ trong hư không truyền ra, đồng thời truyền tới còn có tiếng kêu kinh hãi của Lạc Hải.

Một quầng sáng bỗng nhiên nổ tung bắn ra, phóng xạ bốn phía, tạo nên gợn sóng hướng vị tria cực xa, hung mãnh khuếch tán.

Từng mảng từng mảng lớn máu tươi trên không trung rơi xuống như mưa, còn có một ít xương gãy cùng thịt vụn.

Khí tức thuộc về Lạc Hải bỗng nhiên biến mất.

Con ngươi Lạc Lê co rút lại, co nhỏ như một đầu kim nhọn, thân thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy.

Nàng phát giác được chuyện vừa mới xảy ra.

Trận đấu kinh thiên động địa lúc này đã lắng xuống, hơn mười vị trưởng lão Băng Tâm Cốc đều không dám thở mạnh, mỗi một người ánh mắt đều sợ hãi dừng ở hư không.

Bầu trời hỗn loạn có xu thế khôi phục trong sáng, từng đạo khe hở to lớn cũng bắt đầu khép lại.

Từ từ, một quầng sáng hai màu Kim Bạch giao hợp khắc vào trong mắt mọi người, mà Lạc Hải sớm đã không thấy bóng dáng.

Dường như có một đạo ánh mắt, trong quầng sáng đó phóng đến, nhìn xuống bốn phương.

Ánh mắt kia lạnh như băng mà vô tình, mơ hồ còn có một tia đỏ thắm.

Tất cả những người đối diện với ánh mắt, đều không nhịn được mà run rẩy.

Lạc Lê kìm lòng không đặng hít sâu một hơi, nuốt nuốt nước miếng, trái tim nhảy tới cổ họng.

Nhưng khiến nàng cảm thấy bất an là, trong quầng sáng có ánh mắt màu đỏ thắm rất nhanh liền thu hồi lại, tiếng rồng ngâm cùng tiếng phượng hót vang lên, quầng sáng lóe lên tại chỗ rồi đột nhiên biến mất không thấy.

Ai cũng không biết nó đi nơi nào.

Hơn mười vị trưởng lão Băng Tâm Cốc thật lâu vẫn không cách nào ổn định tâm trạng phập phồng, thật lâu không ai dám lên tiếng nói chuyện, mỗi người đều thúc giục thần niệm của bản thân, cẩn thận dò xét bốn phía.

Đến tận nửa ngày sau, quầng sáng kia vẫn không xuất hiện lại, các nàng mới từ từ nhẹ nhàng thở ra.

Dương Khai cũng không có ý muốn đuổi cùng giết tận, nếu không, hôm nay Băng Tuyệt Đảo nhất định sẽ máu chảy thành sông...

Thúy Vi Tinh, Tinh Chủ Thần Cung.

Tại nơi trung tâm nhất của Tinh Chủ Thần Cung này, có một quảng trượng cực lớn, trong quảng trường, có pho tượng hình người cao khoảng ba mươi trượng đứng sừng sững, pho tượng kia vừa nhìn liền biết là được làm từ bàn tay nhiều người, điêu khắc giống như thật, rất có thần vận.

Mà hình tượng của pho tượng này, là Lạc Hải đại nhân.

Thân là Tinh Chủ, Lạc Hải tự nhiên có vinh hạnh đặc biệt này, bức tượng Tinh Chủ Thần Cung này, chính là tượng trưng cho hắn thân là tinh chủ Thúy Vi Tinh.

Phía dưới pho tượng, có rất nhiều võ giả đang ngồi xếp bằng, giống như đang tìm hiểu gì đó trên pho tượng, mỗi một người đều như si như say, tâm thần đắm chìm.

Đột nhiên, một tiếng răng rắc rắc truyền tới, động tĩnh này lập tức được mọi người phát giác, mấy vị cường giả ngồi phía trước chau mày, mở to mắt nhìn, đánh giá bốn phía, muốn biết âm thanh từ đâu mà tới, nhưng tìm đi tìm lại cũng không phát hiện nơi nào khả nghi.

Đang lúc bọn họ muốn nhắm mắt tiếp tục tìm hiểu, lại là một trận động tĩnh răng rắc rắc truyền tới, mà lần này còn muốn rõ ràng hơn lần trước.

Bọn họ cuối cùng cũng phát giác, ngẩng đầu nhìn bức tượng to lớn kia.

Vừa nhìn đã thấy, không khỏi trợn mắt há mồm! -Pho tượng Lạc Hải đại nhân xuất hiện vết nứt! -Cái gì? Không thể nào, pho tượng Lạc Hải đại nhân làm sao có thể xuất hiện vết nứt? -Pho tượng này gắn bó mật thiết với bổn nguyên tinh thần, gắn bó mật thiết với khí cơ trên thân Lạc Hải đại nhân, lúc này xuất hiện vết nứt, lẽ nào Lạc Hải đại nhân gặp nguy hiểm rồi? -Vớ vẩn, Lạc Hải đại nhân thân là tinh chủ Thúy Vi Tinh, công tham tạo hóa, tu vi thông thiên, sao có thể gặp nguy hiểm chứ…haiz, thật sự xuất hiện vết nứt kìa.

Tin tức liền như một cỗ cuồng phong, trong nháy mắt liền cuốn theo tất cả các võ giả đang tìm hiểu nơi này.

Mấy ngàn võ giả ngẩng đều lên nhìn.

Nhìn vết nứt đang gia tăng và to hơn, mọi người đều trợn mắt há mồm, trong lòng hoảng sợ bất an.

- Mọi người yên tâm, Lạc Hải đại nhân thân hệ vận mệnh Thúy Vi Tinh, cho dù là gặp nguy hiểm.

Cũng nhất định gặp dữ hóa lành.

An toàn trở về, mọi người không cần hoảng sợ thất kinh như thế.

- Không sai, Lạc Hải đại nhân là nhân vật như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ mình? Cũng không cần mọi người đại kinh tiểu quái.

Lập tức liền có người nói phụ họa, hiển nhiên là cực kỳ sùng bái Lạc Hải.

Nhưng người này vừa dứt lời, pho tượng hình người to lớn bỗng nhiên truyền ra một tiếng rầm vang động, ngay sau đó, pho tượng cao vút trên mây chia năm xẻ bảy, trong nháy mắt vỡ nát, từng khối từng khối đá to từ trên cao rơi xuống, vô tình đập xuống mặt đất.

Các võ giả đứng hơi gần trợn mắt líu lưỡi, ánh mắt mỗi người đều run rẩy, vội vàng thi triển thân pháp bỏ chạy thật xa.

Ầm ầm ầm… Pho tượng sụp đổ, trên quảng trường một trận đất rung núi chuyển, bụi bặm văng tung tóe.

Cùng lúc đó, cả Thúy Vi Tinh tựa hồ chấn động một cái, người có thực lực hơi mạnh, hiển nhiên cảm nhận được, thiên địa linh khí của Thúy Vi Tinh dường như đã yếu hơn so với lúc trước.

- Lạc Hải đại nhân…bỏ mình?

Trên quảng trường, hàng ngàn võ giả tu vi cảnh giới cao thấp không giống nhau sau khi trải qua trầm mặc cùng kinh ngạc ngắn ngủi, lập tức nhận thức được điều gì đã xảy ra.

Bức tượng và bản thân Lạc Hải, cùng với bổn nguyên tinh thần Thúy Vi Tinh gắn bó mật thiết với nhau, bức tượng vô cớ bị hủy, vậy chỉ có một giải thích có thể nói lên.

Lạc Hải chết rồi! Mọi người cơ hồ không dám tin! Võ giả cường đại như Lạc Hải cũng sẽ chết? -Ai làm? Là kẻ khốn nào làm? Nếu như để ta biết được, sẽ đam hắn băm thây vạn đoạn! Có người phẫn nộ hét lớn, khuôn mặt vặn vẹo.

- Người giết Lạc Hải đại nhân, là kẻ địch chung của Thúy Vi Tinh ra, người gặp người giết!

- Người gặp người giết! Trên quảng trường, vô số võ giả lòng đầy căm phẫn rống giận.

Lạc Hải có lẽ chẳng có quan hệ gì với bọn họ, có lẽ bọn họ ngay cả mặt Lạc Hải cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng là Lạc Hải là tinh chủ Thúy Vi Tinh, tinh chủ bỏ mình, Thúy Vi Tinh cũng bị ảnh hưởng, nguyên khí tổn thất trong khoảng thời gian ngắn là không cách nào khôi phục, trừ phi có Hư Vương Cảnh khác đến Thúy Vi Tinh, luyện hóa bổn nguyên tinh thần.

Nói cách khác, Lạc Hải bỏ mình, gây cho cả Thúy Vi Tinh một mức độ tổn thất nhất định.

Người giết Lạc Hải tự nhiên cũng trở thành kẻ địch của bọn họ.

Trong lúc các võ giả kia vừa la vừa hét, không ít người thần sắc biến bảo, lấy ra la bàn truyền tin, rót thần niệm vào trong, truyền tin tức động trời này cho các thân bằng hữu hảo, tông môn trưởng bối của mình.

Một ngày sau, tất cả mọi người ở Thúy Vi Tinh đều biết, tinh chủ Lạc hải bỏ mình! Một tháng sau, tin tức này đã truyền khắp cả Tinh Vực! Tinh Vực chấn động! Đối với cái chết của Lạc Hải mọi người cũng xôn xao bàn tán, có người nói là có mấy lão quái vật không xuất thế xuất thủ giết chết Lạc Hải, cũng có người nói là Lạc Hải xông vào nơi hung hiểm nào đó, không thể chạy thoát ra, về phần hắn rốt cuộc chết như thế nào, là ai giết hắn, tạm thời vẫn không có ai biết rõ ràng.

Nhưng không nghi ngờ đây chính là tin tức bạo tạc, số lượng cường giả Hư Vương Cảnh ở cả Tinh Vực cũng không phải là rất nhiều, bất kì cái chết của người nào, đều có thể tạo thành chấn động không lớn không nhỏ.

Huống hồ người chết lần này còn là tinh chủ Thúy Vi Tinh, Lạc Hải, là một Hư Vương lưỡng tầng cảnh.

Tin tức rất nhanh liền truyền đến Xích Lan Tinh, Lạc Lê Thái Thượng trưởng lão Băng Tâm Cốc hạ lệnh, tất cả đệ tử trên đảo không được phép để lộ ra ngoài chuyện xảy ra ngày hôm đó, nếu không nàng sẽ tự tay xử lý môn hộ, đệ tử không thể không tuân theo.

Nói thật, chuyện ngày hôm đó, cũng chỉ có hơn mười vị trưởng lão Băng Tâm Cốc biết rõ, các đệ tử bình thường căn bản không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một trận chiến kinh thiên bạo phát trên bầu trời Băng Tuyệt Đảo, là ai chiến đấu, là ai thắng ai thua, các nàng đều không cách nào phân biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.