Dương Khai nhìn mặt mà đoán lòng, biết rằng tin tức mình tung ra không sai biệt lắm đã đủ rồi, nếu không, nói gì thêm nữa chỉ sợ những người này nổi điên tại chỗ cũng không chừng. Hắn liền thu Tinh Đế Lệnh lại, chậm rãi nói: - Các vị tiền bối, ta nghĩ bản thân ta đã chứng minh rồi, các vị tiền bối cũng nên lựa chọn đi.
Đám người Dương Tu Trúc liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt giao hội một lát, dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó, rồi đồng loạt ôm quyền nói: - Bái kiến môn chủ!
Dương Khai quả thật đã chứng minh thân phận bản thân, bất kể là Tinh Đế Lệnh phong ấn thần thông của Đại Đế, hay là Tam Viêm Hỏa Hoàn và bí mật về Lưu Viêm Sa Địa kia, tất cả đều không phải người bình thường có thể có được, có thể thu được những thứ kia, nhất là bí mật về Lưu Viêm Sa Địa, thì ngoại trừ Đại Đế chính miệng giảng giải ra, ai có thể biết được chứ?
Cho dù là Diệp Tích Quân cũng không biết được điều đó!
Hơn nữa, đám người Dương Tu Trúc cũng rất tin tưởng vào nhân phẩm của Diệp Tích Quân, chắc rằng nàng sẽ không lừa gạt nhóm người mình. Lúc Diệp Tích Quân đứng ra bảo đảm, bọn họ cũng đã hơi tin tưởng, chỉ là do sự tình quá quan trọng, không thể không cẩn thận....
Giờ này nếu đã biết Đại Đế đang ở Lăng Tiêu Tông, bọn họ đâu còn lý do gì để cự tuyệt gia nhập chứ?
Có thể cùng chung một tông môn với Đại Đế, sống trong cùng một bầu không khí, đó là vinh hạnh của bọn hắn, cầu còn không được!
- Tốt! Dương Khai sung sướng cười to, phất mạnh tay, khí thế ngất trời quát: - Ai mang theo rượu ngon? Lấy ra vài hũ để bổn tông chủ cùng ba vị tiền bối uống một phen!
Dương Tu Trúc lộ vẻ khác thường, hơi khoát tay nói: - Ý tốt của Tông chủ, ta xin tâm lĩnh, chỉ có điều ta không uống được rượu, xin tông chủ thứ lỗi cho. Hơn nữa, hiện tại đại sự chưa thành, nếu thật sự muốn say sưa, không ngại chờ đến ngày đại công cáo thành rồi tính.
- Tông chủ, ba người bọn họ đều là người khổ tu, quả thật không giỏi việc này. Diệp Tích Quân ở bên cạnh cũng lên tiếng.
Dương Khai gật đầu, tỏ ra đã hiểu, đột nhiên nói: - Nếu vậy thì bỏ đi. Ba vị tiền bối chẳng những không màng danh lợi, mà cả ăn uống cũng kham khổ, vãn bối bội phục!
- Tông chủ quá khen. Dương Tu Trúc cười khiêm tốn.
- Tuy nhiên vãn bối có một chuyện không hiểu, kính xin ba vị nói cho. Dương Khai tỏ ra hơi nghiêm túc nói.
- Mời tông cứ nói, ba người chúng ta nhất định biết thì sẽ nói, nói là nói hết. Dương Tu Trúc đưa tay ra hiệu nói.
- Ta muốn biết, Tinh Đế Sơn vì sao lại bỗng nhiên ra tay đối với ta. Là bởi vì chiếc chiến hạm của bổn tông này sao? Dương Khai híp mắt nhìn bọn họ, nói tiếp: - Nếu ba vị đang ở trên Tinh Đế Sơn, như vậy phải nghe được một chút manh mối, nếu có thể xin hãy giải thích mối nghi vấn cho vãn bối, vãn bối vô cùng cảm kích!
Nếu nói Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông ra tay đối với hắn, Dương Khai còn có thể hiểu được. Dù sao bất kể là trước đó họ đã đánh một trận với Long Huyệt Sơn, hay là sự việc Đế Uyển mở ra sau đó, Lăng Tiêu Tông cùng hai tông môn này đều có bất hòa.
Hơn nữa, Lăng Tiêu Tông nhanh chóng quật khởi, cũng uy hiếp đến địa vị của bọn họ.
Nếu bọn họ thật sự muốn ra tay thì còn giải thích được, nhưng vì sao lại là Tinh Đế Sơn chứ? Hắn và Tinh Đế Sơn không chút quan hệ với nhau, Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ được 8 chữ “thất phu vô tội, hoài bích có tội” mà thôi.
- Tông chủ nói không sai, đúng là vì chiến hạm, chiếc chiến hạm cấp Hư Vương này mang đến hy vọng to lớn, không có thế lực nào không muốn chiếm làm của riêng, hiển nhiên Tinh Đế Sơn cũng vậy! Nói tới đây, Dương Tu Trúc nhìn thoáng qua Diệp Tích Quân, rồi tiếp tục nói: - Nếu như có môn chủ tiếp tục chấp chưởng môn hộ thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy, nhưng tên tặc tử kia thì lại khác. Chỉ có điều...
- Chỉ có điều cái gì? Dương Khai cau mày hỏi.
- Chiến hạm này chỉ là một nguyên nhân trong đó mà thôi!
- Vậy còn nguyên nhân thứ hai?
- Theo như tin tức lão phu ngẫu nhiên nghe được, thì nguyên thứ hai chính là Đại Đế và tổ địa. Vẻ mặt Dương Tu Trúc ngưng trọng nói.
- Đại Đế và tổ địa sao? Dương Khai nhướng mày.
- Không sai, di chỉ Thái Huyền Tông mà Lăng Tiêu Tông chiếm cứ hiện nay, chính là nơi mà Đại Đế từng dừng lại năm đó. Theo như tông chủ đã nói trước đó, có lẽ trong này còn có huyền cơ khác cũng nên! Tên tặc tử chấp chưởng môn hộ hiện nay hiển nhiên là muốn đi xem thử, chỉ có điều hắn không biết làm thế nào để tiến vào Lưu Viêm Sa Địa, nhưng nếu Lăng Tiêu Tông có thể đi vào, vậy thì nhất định là các ngươi có biện pháp, tên tặc tử kia đang mưu đồ chính là biện pháp này!
- Thì ra là thế! Dương Khai tỏ ra đã hiểu.
Xem ra vừa rồi hắn thuận miệng nói có huyền cơ khác để lôi kéo bọn họ thật đúng là đưa thuốc đúng bệnh, chẳng trách đám người Dương Tu Trúc đáp ứng sảng khoái như vậy. Chẳng những tên kia nghi ngờ trong tổ địa còn có huyền cơ khác, mà ngay cả đám người Dương Tu Trúc cũng nghĩ như vậy.
Chỉ đáng tiếc là...
Huyền cơ thì có, chỉ có điều đó lại là nơi Đại Đế yên giấc, ngoại trừ hắn và Diệp Tích Quân ra chỉ sợ không ai có thể đến gần được.
Bất kể là do chiến hạm, hay do huyền cơ bịa đặt không có căn cứ, suy cho cùng đều là vì Hư Vương Cảnh!
Vì bị pháp tắc thiên địa hạn chế, nên người ta vô cùng khao khát đối với tầng cảnh giới cao hơn này, mà chiến hạm và huyền cơ bịa đặt không có căn cứ kia lại mang đến hy vọng để đạt được điều đó, hiển nhiên là Tinh Đế Sơn mơ ước có được nó.
- Hiện tại có đám người lão phu trợ giúp cho tông chủ hoàn thành, vậy thì tên tặc tử kia sẽ không cách nào xoay chuyển cục diện được nữa. Tuy nhiên tông chủ cũng nên cẩn thận với Tịch Diệt Lôi Châu. Đám người lão phu theo phe bảo thủ nên trong tông môn cũng không được trọng dụng, chúng ta không được đụng đến nó, nếu không nhất định sẽ giao cho tông chủ, tránh cho tông chủ sau này phải lo lắng rồi. Dương Tu Trúc có vẻ xấu hổ nói.
- Đa tạ tiền bối, chỉ là một món bí bảo mà thôi, bổn tông chủ đã có đối sách rồi. Dương Khai cười tươi nói.
- Thế thì tốt. Dương Tu Trúc khẽ gật đầu, bỗng nhiên dường như lại nghĩ tới điều gì đó, liền nói: - Đúng rồi, còn có một chuyện tông chủ phải ghi nhớ.
- Mời tiền bối cứ nói!
- Mấy chục năm qua, dường như tên tặc tử này vẫn luôn tu luyện một loại bí thuật, thuộc hạ bất lực tạm thời vẫn chưa biết hắn đang tu luyện cái gì, nhưng nếu đã tốn thời gian dài như vậy thì nhất định bí thuật này không tầm thường, nếu thật sự đụng phải hắn, tông chủ nhớ cẩn thận. Dương Tu Trúc nghiêm túc dặn dò.
- Ta đã nhớ kỹ. Vẻ mặt Dương Khai ngưng trọng nói.
- Tốt, nếu vậy ba người chúng ta xin cáo lui, trước mắt sẽ quay trở về lo liệu, tông chủ cứ ở đây chờ tin tức của ta rồi hẵng ra tay cũng chưa muộn.
- Các vị vất vả rồi! Dương Khai nghiêm nghị ôm quyền.
Ba người Dương Tu Trúc sau khi đáp lễ lại liền nhanh chóng rời khỏi.
Bên trong đại sảnh, Dương Khai mừng ra mặt, thầm cảm thấy hành trình tới Tinh Đế Sơn lần này có đám người Dương Tu Trúc trong ngoại cùng phối hợp, thành công đã ở ngay trước mắt. Tuy nhiên hắn cũng không dám chủ quan, dù sao lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa béo, không thể biết được trong lúc khủng hoảng, bên phía Tinh Đế Sơn sẽ dở trò bịp bợm gì!
- Tông chủ, bản cung cũng cáo lui trước. Diệp Tích Quân cũng cáo từ rồi rời khỏi.
Lập tức, trong đại sảnh chỉ còn lại có ba người Dương Khai, Tiền Thông và Phí Chi Đồ.
Tiền trưởng lão cùng Phí thành chủ kinh ngạc chăm chú nhìn Dương Khai, vẻ mặt khác lạ.
- Hai vị muốn gì? Dương Khai liếc bọn họ một cái.
- Khụ... Tiền Thông đằng hắng một tiếng, chân thành hỏi: - Dương Khai à, vừa rồi ngươi nói Đại Đế ngài ấy... đang ở Lăng Tiêu Tông, tin tức này là thật hay giả?
Cho tới bây giờ Tiền Thông vẫn không thể nào tin nổi cái tin tức động trời này.
Không phải lão không tín nhiệm Dương Khai, mà thật sự là chuyện này quá rúng động.
- Tiền trưởng lão cảm thấy thế nào?
Dương Khai không đáp mà hỏi ngược lại, vẻ mặt tỏ ra thần bí.
- Ta làm sao biết được, chính vì không biết nên mới hỏi ngươi chứ! Tiền Thông hết chỗ nói luôn.
- Ha ha. Dương Khai cười lớn.
Phí Chi Đồ cũng chen vào: - Nếu thật như thế, lão phu cũng gia nhập Lăng Tiêu Tông.
- Lão Phí ngươi...
Tiền Thông ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ta làm sao? Dù sao lão phu chỉ là một thành chủ nhàn nhã, có thêm ta cũng không thừa, bớt ta đi cũng không thiếu, nếu thật sự có thể gia nhập tông môn của Đại Đế, đó chính là vinh hạnh của lão Phí ta! Phí Chi Đồ hừ lạnh nói.
- Phí thành chủ nên cân nhắc kỹ, chuyện này nhất định không nên nhắc lại nữa, nếu không vãn bối sợ lão điện chủ mà biết được sẽ liều mạng cùng vãn bối đó! Dương Khai vội vàng xua tay.
Hắn thấy Tiền Thông cũng tỏ ra động tâm, không khỏi hoảng sợ.
Lôi kéo thu phục đám người Dương Tu Trúc là điều hắn muốn mong muốn, nhưng hắn cũng không muốn đào mỏ thêm cả Ảnh Nguyệt Điện nữa.
Hiện tại chẳng những đệ tử Lăng Tiêu Tông thưa thớt, mà những người có chiến lực đỉnh cao cũng vô cùng thiếu thốn!
Phản Hư Cảnh cũng chỉ có mấy người mà thôi, hơn nữa chín thành chín đều là nhất tầng cảnh, thậm chí ngay cả bản thân Dương Khai cũng đều là cảnh giới này.
Chỉ duy nhất chỉ có một mình Diệp Tích Quân chèo chống!
Nếu lôi kéo được người của Tinh Đế Sơn vào thì sẽ khác hẳn, chỉ sợ đến lúc đó Lăng Tiêu Tông sẽ nhảy vọt lên thành thế lực đứng đầu trên U Ám Tinh!
Lôi Đài Tông, Chiến Thiên Minh hiện tại đã không còn ngáng đường Lăng Tiêu Tông nữa, chỉ còn lại một Tinh Đế Sơn, sau khi thanh lọc nó, Lăng Tiêu Tông vươn lên ngôi đầu là không thể tranh cãi.
Điều này đối với sự phát triển trong tương lai có rất nhiều chỗ tốt.
Cho nên Dương Khai mới không tiếc ném ra Tinh Đế Lệnh, không tiếc bại lộ sự tồn tại của Đại Đế.
Hắn mê tít mắt đối với đám người Dương Tu Trúc, đám người này đều là khổ tu giả, không theo đuổi danh lợi, tính cách trong sáng, không quen lừa gạt, một khi gia nhập Lăng Tiêu Tông sẽ lập tức trở thành trụ cột hy vọng vững vàng của cả tông môn....
Đám người Dương Tu Trúc hành động vô cùng nhanh chóng, hiệu suất cực cao.
Chỉ ngắn ngủi có hai ngày, Diệp Tích Quân đã nhận được tin tức của bọn họ. Sau khi nhận được tin tức, Dương Khai lập tức hạ lệnh cưỡi chiến hạm đến Tinh Đế Sơn.
Tinh Đế Sơn mạch, núi non trùng điệp, hùng vĩ nguy nga, linh khí dày đặc lơ lửng lưng chừng núi, hàng năm đều bị sương mù bao phủ lại, từ xa nhìn tới tựa như không phải cảnh ở nhân gian, trông vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
Một nhánh của Thái Huyền Tông kia lựa chọn nơi này để khôi phục nguyên khí, ánh mắt quả nhiên không tệ.
Người trên Tinh Đế Sơn không giao thương với bên ngoài, không can thiệp vào ân oán bên ngoài, tự lực cánh sinh, nhưng không ai dám coi thường họ.
Võ giả ở dưới tầng chót có lẽ không có mấy người biết sự tồn tại của nó, những thế lực lớn người ta quen thuộc đều là Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông, Lưu Ly Môn, Ảnh Nguyệt Điện những tông môn trong cùng một cấp độ này.
Nhưng trong ít ỏi có những tông môn lớn cùng cấp độ đó, bọn họ còn phải nhìn lên một thế lực nữa, đó là Tinh Đế Sơn!
Trong vòng vạn năm trở lại đây, Tinh Đế Sơn là biểu tượng võ lực cao nhất trên U Ám Tinh, chưa từng có ai dám đặt chân vào trong vòng 100 ngàn dặm xung quanh.
Nhưng hôm nay, chiến hạm của Lăng Tiêu Tông lại bừng bừng khí thế tiến vào bên trong không chút dừng lại, tiến thẳng vào phía trong núi.
Cùng lúc đó, trên Khai Vân Phong đang nhấp nhô đầy người, phải có đến tám thành võ giả trên toàn Tinh Đế Sơn đều tập trung ở nơi này.
Ngoại trừ một số ít người đang bế tử quan, hoặc là tu loại một loại bí thuật không muốn người khác quấy nhiễu ra, thì nơi này đã là toàn bộ.
Không nhiều lắm, chỉ có 200.
Nhưng nếu như cẩn thận quan sát, đội hình 200 người này đủ để khiến cho bất kỳ kẻ nào cũng phải thất kinh.
200 người này, có hơn 150 người là cường giả Phản Hư Cảnh, trong đó 40 người là Phản Hư tam tầng cảnh! Phản Hư Cảnh trở xuống chỉ có ít ỏi mấy chục mà thôi.