Trong trận chiến lúc nãy với con yêu thú, cô có bị thương đôi chút, bộ y phục sạch sẽ cũng bị máu nhuộm đỏ, ngực thở phập phồng, đưa mắt nhìn
đôi nam nữ bình tĩnh đứng trước con yêu thú, trong lòng chợt dậy sóng.
Bóng người vừa rồi xả thân mình lao đến ứng cứu Tô Nhan đó dường như đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong tim những nữ tử vừa chứng kiến cảnh
tượng đó.
Lam Sơ Điệp cũng không phải ngoại lệ.
Nếu có người đàn ông nào cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng vì mình,
kể cả công lực của người ấy có thấp thì đã sao? Yêu cầu của người phụ nữ có lúc rất lớn, cũng có lúc rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ một câu nói vô tư, một động tác, đã có thể khiến cô ấy mở lòng, ghi dấu bóng hình và dung
mạo đó vào trong tâm can.
Nếu như nữ tử đang đứng dưới con yêu thú đó là mình, thì hạnh phúc biết bao.
Nhưng vừa nghĩ đến thái độ lúc trước của mình đối với Dương Khai, ánh
mắt Lam Sơ Điệp chợt trở nên âm u, cười khổ không thôi.
- Còn sức chiến đấu không?
Bên phía yêu thú, Dương Khai hỏi Tô Nhan.
- Hết rồi.
Tô Nhan chậm rãi lắc đầu,
- Chúng ta mau chạy thôi, con yêu thú này sống dai lắm, ta chỉ có thể
băng phong nó trong thời gian nửa chén trà thôi, nếu giờ mà không chạy
thì không kịp mất.
- Chạy đi đâu đây? Dương Khai khẽ cười, -
- Trước đó nó đuổi theo Giải Hồng Trần, nhưng giờ thì e là nó sẽ đuổi
theo tỷ, trừ phi tỷ rời khỏi đây, không thì chẳng chạy thoát được.
- Vậy thì ta đi đây, không thể vì mình ta mà liên lụy đến tất cả đệ tử Lăng Tiêu các được.
- Không phải lỗi của tỷ, sao phải gánh tội chứ?
Dương Khai cau mày, ngữ khí hơi hung dữ, -
- Chức danh sư tỷ này của tỷ, thật mệt mỏi.
Tô Nhan ngạc nhiên nhìn Dương Khai.
Hắn đang giáo huấn mình? Hắn mà dám giáo huấn mình ư? Kể cả trưởng bối trong tông môn cũng chưa bao giờ giáo huấn mình.
Song Tô Nhan không hề giận dữ, cũng không có ý muốn phản bác.
- Tỷ nhìn xem tình hình hiện giờ của đệ tử Lăng Tiêu các đi.
Dương Khai quay lại nhìn phần đông đệ tử Lăng Tiêu các đều đang thở hổn hển, nhiều người đang tranh thủ ngồi thiền hồi phục,
- Kể cả tỷ có đi khỏi đây, liệu có đảm bảo được con yêu thú này sẽ tha
cho họ không? Không có tỷ, họ chỉ chết nhanh hơn thôi!
- Vậy ngươi nói ta phải làm sao?
Tô Nhan phản vấn.
- Giết chết nó! Dương Khai nhếch miệng cười, nụ cười này tác đông đến
thương thế nội thể, trên trán chợt toát đầy mồ hôi lạnh.
“Giết nó ư?” Tô Nhan sửng sốt, không ngờ lòng tham của Dương Khai lại lớn đến vậy.
Đứng trước con yêu thú cỡ này, có thể chạy thoát đã tốt lắm rồi, làm sao mà giết chết nó đây?
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện thì lớp băng bên ngoài yêu thú chợt khẽ động, Tô Nhan thất sắc:
- Sao lại nhanh thế được?
- Không kịp nữa rồi!
Dương Khai vốn là người quyết đoán, khuơ tay nói với Tô Nhan:
- Tỷ lùi ra, bất kể thế nào cũng phải thử một phen, nếu không giết được nó, chúng ta chạy cũng không muộn!
Răng rắc...
Tiếng băng nứt càng lúc càng lớn, con yêu thú bị băng phong bên trong
bắt đầu chuyển động con ngươi đỏ ngầu nhìn Dương Khai, trong mắt nó,
Dương Khai và Tô Nhan chỉ nhỏ bé như loài giun dế.
- Lùi xa một chút! Dương Khai thấy Tô Nhan không nhúc nhích gì, bèn quay lại quát.
Toàn thân Tô Nhan run rẩy, đành nghe theo, cấp tốc lùi về sau.
Cùng lúc đó, các đệ tử bị thương của Lăng Tiêu các cũng lùi theo.
Dương Khai xê dịch hai chân, khí phách hùng dũng ngáng trước mặt con
yêu thú. Thân hình có phần gầy ốm đó chợt như một người khổng lồ đầu đội trời, chân đạp đất trong mắt chúng nhân.
Hắn đứng ở đó, che lấp uy nghiêm của con yêu thú, ngăn chặn thân mình to lớn của nó, che chắn hết mọi phong ba bão táp.
Tay phải từ từ nhúc nhích, động tác vô cùng chậm, một động tác phá vỡ
cảm nhận về thị giác của tất cả mọi người, rõ ràng trên tay hắn không có gì, nhưng lúc này trong mắt chúng nhân, dường như trên bàn tay phải đó
có cầm một cây đại chùy nặng vạn cân, đang vận sức lực toàn thân để vung lên.
Rắc...
Tiếng xương cốt bị trật vang lên.
Cùng lúc đó, từng chấm ánh sao bắt đầu lấp lóa, một khí thế sục sôi
kinh hoàng bộc phát từ chỗ Dương Khai đang đứng, cuồng phong gào thét, y bào bay phần phật, mái tóc đen đó cũng lay động qua lại.
Tiếng gầm gữ của Dương Khai cũng vẳng lên, hắn dùng toàn lực để kêu lên từng chữ một:
- Đệ tử tam phái...
Cánh tay phải đó cuối cùng cũng giơ tên, đi cùng tiếng gào giận giữ, bàn tay nắm chặt lại thành quyền.
Hào quang chói lọi, chỗ Dương Khai đứng như biến thành một bầu trời sao mỹ lệ, giữa tinh quang xoay vần, bàn tay phải của Dương Khai di chuyển
ra sau từng chút từng chút một, mỗi một tấc dịch chuyển, uy thế mà người khác cảm nhận được càng thêm mạnh mẽ, cứ như hắn đang trữ lực vậy.
- Nếu là người có tâm...
Khóe mắt Dương Khainhư muốn nứt ra, hắn cố gắng khống chế năng lượng
sắp bộc phát trong nắm tay mình, không để nó xông ra, miệng vẫn hét lên
từng chữ một.
- Đây là võ kỹ gì vậy!
Sắc mặt Phương Tử Kỳ thay đổi, dù cách đó tới mấy trăm trượng, nhưng với công lực Chân
Nguyên Cảnh của mình, hắn vẫn cảm nhận được lực sát thương cực lớn chứa
trong quyền đó.
Hơn nữa, quyền này vẫn còn đang trữ thế, chứ chưa thật sự tung ra.
Mới trữ thế thôi đã có uy lực như vậy rồi, nếu thật sự tung ra thì sẽ khủng khiếp đến mức nào?
- Đẹp quá...
Hồ Mị Nhi và Hồ Kiều Nhi thốt lên cùng một lúc. Ở bên đó tràn ngập ánh
sao, tựa như bầu trời đêm thanh tịnh, khiến người ta lưu luyến trong sự
cuồng bạo này.
Rầm rầm...
Mặt đất dưới chân Dương Khai không chịu nổi cuồng bạo, nứt ra một khe hở, cả người Dương Khai chìm xuống, hai chân oằn lại.
Con yêu thú đang giải phong rất nhanh, trong hai con ngươi đỏ ngầu
không còn thấy sự oán hận và sát khí nữa, mà dần dần biến thành sự kinh
hoàng và sợ hãi.
Nó muốn chạy!
Nó có thể nhận ra sức
mạnh khủng khiếp trong quyền này của Dương Khai. Nó đã bị phong ấn bao
nhiêu năm, đang lúc suy yếu, khó khăn lắm mới thoát khỏi phong ấn, vẫn
còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui tự do. Nó không muốn bị thương, không
muốn rơi vào giấc ngủ vô biên nữa.
Nhưng lớp băng lớn đã trói buộc động tác của nó.
- Có thể giúp ta...
Dương Khai lên tiếng lần thứ ba, không thể hét lên hoàn chỉnh từng câu. Chỉ riêng khống chế năng lượng trong lòng bàn tay đã khiến hắn tiêu hao toàn bộ tâm thần, chỉ đành dùng từng tiếng gào thét đứt đoạn để biết
đạt ý của mình với mọi người.
Theo cùng câu nói này, hai chân Dương Khai đạp mạnh xuống đất, cả người nhanh chóng bay lên cao, mang
theo một mảng trời sao mù mịt.
Vừa mới nhảy lên được mười trượng, hướng bay của Dương Khai chợt dừng
lại, lập tức hắn xoay người, nhắm thẳng đầu con yêu thú mà hạ xuống.
Chính ngay lúc này, lớp băng phong tỏa yêu thú cuối cùng cũng tan vỡ.
- Gừ!
Yêu thú ngẩng lên trời gào rú, chấn động cả thiên địa.
- Giúp ta một tay!
Tiếng hét của Dương Khai cũng hòa lẫn vào đó, nhưng lại truyền đến một cách rõ ràng vào tai mỗi người.
Ngay sau đó, nắm đấm mang đầy tinh quang đó liền cực tốc quét ra, đây
là sự chuyển biến từ cực chậm đến cực nhanh, xung đột vô cùng với thị
giác của người chứng kiến.
Một cú đấm rơi mạnh xuống đầu con yêu thú.
Dường như trên bầu trời vẳng về tiếng sấm rền, và dường như sâu dưới
lòng đất đang chấn động kịch liệt. Khi nắm đấm từ nhỏ bé đến không thể
nhỏ hơn đó ập xuống đầu con yêu thú, trong tim mỗi người đều truyền đến
từng đợt rung động, tựa hồ cú đấm đó có thể đập vỡ cả tâm thần của họ.
Một quầng sáng cực lớn mà mắt người có thể nhìn thấy đột nhiên phát ra
giữa điểm tiếp xúc của đầu nắm tay và đầu con yêu thú, nhanh chóng lan
tỏa ra tứ phía.
Cảnh tượng không ai tin nổi đã xuất hiện rồi. Con yêu thú bị đánh đến nghiêng ngả dưới cú đòn này, hai chi sau nhấc
bổng lên, còn hai chi trước thì oằn xuống, đầu nó đập xuống mặt đất như
sao băng rơi, tạo thành một cái hố sâu to lớn, khói bụi bay khắp nơi.
Dương Khai cũng bay vút lên dưới sức đàn hồi của đòn này, lộn vòng trên không mấy vòng rồi mới lảo đảo đáp xuống đất. Lúc này, trên bàn tay
phải của hắn, mơ hồ một mảng máu thịt, cả cánh tay lấm đầy máu, run bắn
lên không khống chế được, nhưng Dương Khai vẫn kiên định đứng đó không
di dời, liếc nhìn con yêu thú to hơn mình vô số lần, trong thân hình
mảnh khảnh toát ra một mùi tanh máu cương quyết và điên loạn.
Tất cả mọi người đều chấn động, run run con ngươi.
Không một ai ngờ rằng Dương Khai thật sự có thể đánh con yêu thú ra nông nỗi này, vì đến cả Tô Nhan cũng bó tay với nó.
Nhưng hiện tại, cú đấm kinh thiên động địa đó của Dương Khai đã thật sự làm ra việc mà họ đến tưởng tượng còn không dám.
Đó là cú đấm như thế nào nhỉ...
Hồi tưởng lại, tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến bầu trời sao tráng lệ
lộng lẫy đó, sát khí vô biên ẩn chưa trong sự mỹ lệ, chứ không nhớ rõ
quỹ đạo của cú đấm đó như thế nào.
Nhìn vào tấm lưng mỏng manh đứng trước con yêu thú khổng lồ, trái tim Tô Nhan bỗng đập mạnh.
Cô biết, từ hôm nay trở đi, có lẽ bóng dáng ấy mình sẽ không bao giờ
quên được. Vì chủ nhân của nó đã làm được việc mà đến cô cũng chưa thể
làm được.
Hồ Mị Nhi lại càng ửng đỏ hai má, ánh mắt sáng rỡ
nhìn về phía Dương Khai. Bị cảm xúc này của muội muội lôi kéo, cả Hồ
Kiều Nhi cũng tim đập nặng trĩu.
Làm sao đây?
Nội tâm
Hồ Kiều Nhi chất chứa sự băn khoăn. Cảm xúc hiện giờ không phải của
chính cô, chẳng qua là do muội muội mà ra, điều này khiến cô có phần sợ
hãi.
Lam Sơ Điệp cũng nổi sóng trong lòng như vậy, nhưng chợt trong tim cô cũng ngập tràn niềm chua xót, trên gương mặt xinh đẹp lộ
ra một vẻ ảm đạm.
Có thể nói, tấm lưng đó đã khắc dấu trong
tim của nhiều thiếu nữ. Nó đại diện cho sự an toàn và đáng tin cậy! Là
tấm lưng mà bất kỳ thiếu nữ nào cũng mong muốn.
- Giỏi quá!
Phương Tử Kỳ thầm rúng động, đồng thời cũng có chút cảm giác thất bại: -
- Trên thế gian này không ngờ lại có võ kỹ như vậy! Hơn nữa lại có
người có thể thi triển được nó, không nay được mở mang tầm mắt rồi.
- Tại sao, tại sao... Giải Hồng Trần tự lẩm bẩm như mất hết hồn phách,
- Tại sao võ kỹ đó không phải là của ta? Tại sao ta lại không có được
kỳ ngộ này? Nếu ta có được nó, thì người hiện giờ được mọi người theo
dõi, được tất cả các nữ tử động lòng, chính là ta rồi! Tại sao lại là
hắn? Chẳng qua hắn chỉ may mắn một chút thôi.
- Không có ai giúp đỡ sao? Nó vẫn chưa chết, nếu không giúp một tay, thì mọi người chuẩn bị chạy ngay đi.
Dương Khai hét lên một lần nữa.
Nghe được câu này, chúng nhân mới hồi tỉnh từcơn chấn động.