- Tiểu tử, không ngờ ngươi dám giết đệ tử Tạ gia ta! Tạ Tuyền thấy đại hán kia không ngờ bị giết thật, giận tím mặt.
- Thích giết thì giết, ngươi làm gì được ta! Sắc mặt Dương Khai dữ tợn, Ma diệm bao phủ toàn thân giống như hung thần từ thượng cổ phủ xuống, ánh mắt lạnh như băng.
Vừa nói chuyện, hắn vừa truyền thánh nguyên vào lò luyện khí cấp Hư Vương đang trôi lơ lửng giữa không trung. Lò luyện khí lập tức xoay tròn, từ trong đó liền bay ra nhiều ngọn lửa kỳ dị, biến thành những con chim lửa rậm rạp chằng chịt bắn ra xung quanh.
Những con chim lửa kia giống như khí linh thu nhỏ vậy, nhìn qua không khác chút nào, tuy nhiên bất kể là hình thể hay uy thế đều không thể so sánh với khí linh. Đây chính là lò luyện khí cấp Hư Vương có chứa linh khí hệ hỏa trong đó, lò luyện khí này đã được nung trong địa phế hỏa mạnh suốt mấy vạn năm, chỉ riêng bản thân nó đã không phải vật bình thường rồi. Trước kia Dương Khai đối địch chỉ cần thả ra khí linh là được, nhưng lần này phải đối mặt với nhiều Phản Hư Cảnh như vậy, hắn cũng không dám khinh thường, lập tức thúc giục ra cả uy năng của lò luyện khí.
Con chim lửa khí linh giang hai cánh ra, vô số quả cầu lửa liền hình thành, ập xuống như một đàn châu chấu.
Dưới uy thế hai mặt phối hợp tấn công, sắc mặt của rất nhiều Phản Hư Cảnh đều đại biến, vội vàng tránh né.
Ngọn lửa tràn ngập Thiên Vận Thành, khiến cho thiệt hại càng thêm nặng nề, trong vòng trăm trượng, tất cả các phòng ốc cửa hàng đều bị đốt cháy hầu như không còn, mặt đất cháy đen hoang tàn, mười mấy tên võ giả né tránh không kịp bị thiêu chết tại chỗ.
Từng luồng lực lượng của Thế từ trên trời giáng xuống, Tạ Tuyền hung tợn nói: - Tiểu tử, hai lão già kia đi rồi, để coi một mình tên Thánh Vương Cảnh như ngươi làm sao chạy thoát!
Mười mấy tầng Thế tổ hợp vào cùng nơi, chồng lên nhau, khiến Dương Khai cảm thấy bước đi cũng khó khăn, hai sợi tơ vàng liền được phát động, cắt phá dữ dội vào những tầng Thế vô hình kia. Uy lực của những tầng Thế kia dần giảm xuống, Dương Khai bước một bước đi ra khỏi phạm vi của Thế, thân hình mờ dần rồi biến mất. Tất cả cao thủ Phản Hư Cảnh ở đây không một ai thấy được hắn biến đi đâu.
Dương Khai phải sử dụng ra cả lực lượng không gian, mặc dù không trực tiếp xé rách không gian, nhưng đã phá vỡ được sự trói buộc của không gian.
Khi thân hình một lần nữa hiện ra, hắn đã đứng ở ngay phía sau Tạ Tuyên.
- Tạ huynh cẩn thận! Dương Khai vừa xuất hiện, lão giả có chòm râu dê kia liền kinh hãi hô lên.
Sắc mặt Tạ Tuyền cũng tái đi, từ trong cơ thể hắn chợt tràn ra một tầng sương mù màu trắng dày đặc, bao phủ toàn thân hắn lại, khiến người ta không thể nhìn rõ bóng dáng của hắn. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, bắn ra một sợi tơ vàng vòng quanh đám sương mù siết chặt lại.
Lập tức một tiếng “phụt” mơ hồ truyền ra, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của Tạ Tuyền. Đám sương mù đang bao phủ lấy hắn chợt nổ tung, thân hình hắn một lần nữa lại hiện ra.
Tuy nhiên, sau khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức liền trợn trừng mắt, há hốc mồm.
Chỉ thấy Tạ Tuyền mặt xám như tro tàn đứng im tại chỗ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một sợi tơ vàng đang thò ra từ trong lồng ngực, gương mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, ánh mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và hoảng sợ.
Trong khi đó, một đầu khác của sợi tơ vàng thì đang quấn quanh đầu ngón tay của Dương Khai.
Hắn không ngờ lại bị Dương Khai khống chế dễ dàng như vậy! Chẳng những những người khác không nghĩ tới, mà ngay cả bản thân Tạ Tuyền cũng không nghĩ tới việc này. Hắn chỉ biết là sợi tơ vàng kia hết sức quỷ dị, hơn nữa vô cùng sắc bén, thánh nguyên hộ thân của hắn căn bản không ngăn cản được sợi tơ vàng xuyên qua, bằng không cũng sẽ không bị tơ vàng xuyên qua cơ thể, bị người ta dễ dàng bắt lại như vậy.
Tiếng chim hót cao vút lần nữa vang lên, con chim lửa khí linh dài hơn mười mấy trượng bay múa trên đỉnh đầu Dương Khai, cặp mắt linh hoạt đảo qua đảo lại, mỗi một tên Phản Hư Cảnh bị nó nhìn tới đều tái xanh mặt. Tuy vừa rồi giao đấu với khí linh không nhiều, nhưng ai cũng nhìn ra chỗ đáng sợ của nó, nếu một đấu một, không ai có thể là đối thủ của nó, dù có liên hiệp lại cũng không thể kiềm chế được nó. Thực lực của con khí linh này cho dù không bằng Phản Hư tam tầng cảnh cũng kém không xa.
- Ngươi dám động đậy sẽ chết! Âm thanh Dương Khai giống như từ địa ngục, lạnh lẽo truyền tới tai Tạ Tuyền, khiến hắn cảm thấy lạnh cả người.
Thấy Tạ Tuyền thành thật đứng im tại chỗ, trên mặt Dương Khai hiện lên vẻ hài lòng, ngẩng đầu nhìn những tên Phản Hư Cảnh khác, lạnh lùng nói: - Ta đã nói rồi, hôm nay ta tới đây chỉ vì hai chuyện, chuyện thứ nhất đã hoàn thành, bây giờ nói đến chuyện thứ hai.
- Ngươi muốn như thế nào? Tạ Tuyền cay đắng nói.
- Trả lại cho Long Huyệt Sơn chúng ta toàn bộ thánh tinh đã bị các ngươi cướp đoạt!
Dương Khai hừ lạnh nói.
- Thánh tinh của các ngươi ở trong nhẫn không gian của ta, muốn lấy thì lấy đi. Tạ Tuyền cắn răng đáp, ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Dương Khai liếc nhìn ngón tay của hắn, một sợi tơ vàng khác liền bay ra, lượn qua ngón tay hắn một vòng, sau đó cả nhẫn lẫn ngón tay đều bị cuốn về trên tay Dương Khai.
Máu tươi văng ra, sắc mặt Tạ Tuyền trắng nhợt, cắn răng chịu đau, vẫn không dám manh động gì.
Dương Khai truyền thần niệm vào trong nhẫn không gian nhìn qua, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc, cười lạnh nói:
- Số lượng này hình như hơi ít một chút thì phải?
Đâu chỉ là hơi ít, mà là thiếu một nửa. Tiền đặt cọc của Long Huyệt Sơn để mua vật liệu của Ảnh Nguyệt Điện lần này trị giá 20 triệu thánh tinh, mà trong chiếc nhẫn này lại chỉ có 10 triệu mà thôi, còn lại một nửa không biết ở đâu.
Tạ Tuyền im lặng không nói, chỉ hướng ánh mắt nhìn về phía lão giả có chòm râu dê Mã Tâm Viễn kia. Dương Khai liền hiểu ra, bọn chúng đã chia nhỏ số thánh tinh mà Dư Phong đưa cho, một nửa số thánh tinh còn lại sợ rằng cũng đang ở trên người lão giả có chòm râu dê kia. Ánh mắt hắn liền trở nên lạnh lùng, nhìn về phía Mã Tâm Viễn.
Mã Tâm Viễn hiện ra vẻ lưỡng lự và không cam tâm, tất nhiên là không muốn lợi ích đến tay lại phải móc ra, đây chính là 10 triệu thánh tinh đó! Nếu không nhìn trúng số lượng thánh tinh khổng lồ này, làm sao những tên Ảnh Nguyệt Điện này lại đi trợ giúp Tạ gia đối phó Dương Khai chứ? Dù sao đấu đá nhau trong điện cũng hết sức phức tạp, không thể phái nhiều người đi ra ngoài.
Thấy hắn dường như không muốn trả lại thánh tinh, Dương Khai hiện lên vẻ tức giận, sợi tơ vàng thứ hai lần nữa lại bay ra, quấn quanh bả vai Tạ Tuyền siết lại.
Máu tươi phụt ra, cánh tay của Tạ Tuyền theo đó rơi xuống. Mọi người lập tức tái mặt, không thể tin nổi nhìn Dương Khai, bọn chúng không hề nghĩ rằng tên tiểu tử này lại tàn nhẫn vô tình, chưa nói một câu đã xuống tay nặng như vậy.
Trái lại, Tạ Tuyền cũng hết sức ương ngạnh, đầu tiên là bị Dương Khai cắt đứt một ngón tay nhưng không kêu một tiếng, bây giờ lại bị cắt đứt một cánh tay cũng cắn răng không nói một lời, chỉ có ánh mắt là nhìn Mã Tâm Viễn với vẻ dữ tợn, đôi môi khô khốc hơi mấp máy, rồi khẽ quát: - Mã huynh, ngươi không muốn nhìn thấy Tạ mỗ bị tên tiểu tử này phân thây đó chứ?
Nghe vậy, Mã Tâm Viễn liền biết là hắn không thể giữ được 10 triệu thánh tinh kia nữa. Dù sao Tạ gia còn có một tên Tạ Lệ ở trong Ảnh Nguyệt Điện nữa, mà địa vị so với hắn cao hơn một chút, nếu thật sự để cho Tạ Tuyền bị Dương Khai giết chết, Tạ Lệ nhất định sẽ tìm hắn gây phiền toái.
Hắn liền nghiến răng, tháo chiếc nhẫn không gian trên tay xuống, lấy những thứ của riêng hắn ra rồi ném nhẫn không gian lại cho Dương Khai, hung dữ nói: - Tiểu tử, số thánh tinh còn lại đều ở đây, mau cầm lấy rồi thả người, nếu không đừng trách ta liều mạng sống chết với ngươi!
Chuyến này bọn chúng cứ tưởng rằng đâu đã vào đó rồi, ai ngờ lại bị một con khí linh làm cho kế hoạch đảo loạn, mà cái tên tiểu tử Dương Khai này lại hết sức quỷ dị, cho đến tận bây giờ Mã Tâm Viễn vẫn không thể biết được làm thế nào mà hắn lại có thể đánh lén được Tạ Tuyền rồi thuận lợi khống chế hắn như vậy.
Trong lòng thầm mắng Tạ Tuyền không cẩn thận, đồng thời cũng hơi cảm thấy kiêng nể đối với Dương Khai.
Đối phương có thể xuất quỷ nhập thần mà kiềm chế được Tạ Tuyền, thì chưa chắc đã không thể giết chết hắn, thực lực của hắn so với Tạ Tuyền cũng không hơn gì.
Đây còn là Thánh Vương tam tầng cảnh hay sao? Mã Tâm Viễn rất hoài nghi có phải Dương Khai ẩn giấu tu vi, nhìn đối phương vẫn còn nhàn nhã như thường, rõ ràng là vẫn còn chưa dùng hết chiêu.
Bắt lấy chiếc nhẫn Mã Tâm Viễn ném tới, Dương Khai kiểm tra qua, xác định hắn không nói dối, lúc này mới khẽ gật đầu cất hai chiếc nhẫn đi, rồi làm như không nghe thấy lời đe dọa của Mã Tâm Viễn, thản nhiên nói: - Thánh tinh ta đã lấy lại, tiếp theo chúng ta lại tính sổ những khoản khác!
- Ngươi còn muốn như thế nào? Sắc mặt Mã Tâm Viễn trầm xuống.
- Lão già, không cần giả bộ hồ đồ! Dương Khai cười hắc hắc nói: - Bắt đệ tử của Long Huyệt Sơn ta, thậm chí còn dùng cực hình với họ, chuyện này sẽ không cho qua đơn giản như vậy chứ? Ngươi tưởng ta dễ tính như vậy thật sao?
- Đả thương bọn họ sao... Mã Tâm Viễn tức điên, quát lên: - Nếu nói như vậy, tiểu tử ngươi đã thiêu hủy nhiều cửa hàng buôn bán của chúng ta ở Thiên Vận Thành như vậy, còn giết mười mấy đệ tử của chúng ta, có phải cũng nên tính sổ với ngươi hay không?
- Đó là do các ngươi tự chuốc lấy, trong hai năm qua, Long Huyệt Sơn chúng ta cùng quý điện chân thành hợp tác với nhau, chưa bao giờ khất nợ thánh tinh, nhưng các ngươi lại nói không giữ lời, chuyện này nói toạc ra cho cả thiên hạ biết cũng không ai đứng về phái các ngươi!
- Vậy cuối cùng ngươi muốn thê nào mới bằng lòng bỏ qua?
Sắc mặt Mã Tâm Viễn trầm xuống.
- Bồi thường! Dương Khai lời ít mà ý nhiều, hừ lạnh nói: - Không bồi thường cũng được, chỉ là không biết các ngươi có thể chịu được hậu quả hay không thôi!
- Tiểu tử, ngươi là đang uy hiếp lão phu sao? Mã Tâm Viễn hung dữ nói.
- Đúng vậy! Dương Khai híp mắt nhìn hắn: - Ta đếm tới ba, không đáp ứng, ta liền động thủ, một....
Nhìn Dương Khai hùng hổ dọa người như vậy, thậm chí còn thật sự đếm ngược, sắc mặt tất cả cao thủ Phản Hư Cảnh đều trở nên lạnh lẽo, trong lòng cảm thấy hết sức uất ức và tức giận. Toàn bộ bọn chúng đều chỉ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, cứ tưởng nhiều người như vậy đủ để thịt hết Long Huyệt Sơn, nhưng sự việc phát triển lại nằm ngoài tầm khống chế của bọn chúng.
- Hai...
Tiếng “hai” vừa thốt ra, Tạ Tuyền liền vội vàng hô lên: - Mã huynh...
Mã Tâm Viễn từ xa liếc nhìn hắn, úp mở nói: - Tạ huynh, chuyện bắt người là do đệ tử các ngươi làm, người bị thương cũng là đệ tử của Tạ gia các ngươi, chuyện này hình như không liên quan nhiều đến Ảnh Nguyệt Điện thì phải?
Tạ Tuyền ngơ ngác, lập tức hiện ra vẻ bi thương, làm sao hắn lại không biết lời của Mã Tâm Viễn là sự thật, những người đối phó với Long Huyệt Sơn lần này, chủ yếu đều là người của Tạ gia, nhưng Mã Tâm Viễn nói ra những lời này cũng quá rạch ròi đi. Dù sao Tạ gia ra tay cũng là do cao tầng của Ảnh Nguyệt Điện chỉ thị, muốn nhân cơ hội này xem thử phản ứng của Tiền Thông ra sao, về tình về lý Mã Tâm Viễn cũng không nên làm như không liên quan như vậy.
- Ba! Dương Khai vừa hô lên tiếng “ba” xong, liền dữ tợn ngoác miệng cười rộ lên: - Xem ra các ngươi thật sự không muốn bồi thường, nếu vậy, ta đành phải ra tay rồi!
Vừa nói, sợi tơ vàng trên tay hắn vừa rung lên, ánh sáng màu vàng liên tiếp lóe lên, Tạ Tuyền không kịp kêu lên một tiếng đã bị biến thành thịt vụn.
Mùi máu tươi tràn ngập ra khiến tất cả võ giả Phản Hư Cảnh đều trợn mắt líu lưỡi lại, vẻ mặt hết sức kỳ quặc.