Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1660: Chương 1660: Tổ chức xâm lược quy mô




Thực lực đến trình độ Hư Vương tam tầng cảnh, trong cơ thể sẽ ngưng luyện ra Hư Niệm Tinh, thứ rất kỳ lạ.

Hư Niệm Tinh bao hàm kinh nghiệm và tinh hoa võ đạo của một cường giả Hư Vương Cảnh đỉnh phong lắng đọng lại, dù võ giả chết, Hư Niệm Tinh cũng sẽ không biến mất.

Tổ sư khai phái của Băng Tâm Cốc lưu lại Huyền Sương Kiếm trong tầng dưới cùng của Tạo Hóa Hàn Đàm, nhưng lại không có Hư Niệm Tinh, điều này đủ nói rõ rất nhiều vấn đề.

Bà có khả năng vẫn chưa chết!

Chỉ có điều cho dù là như vậy, 2,3 vạn năm cũng chưa từng hiện thân, giờ này tổ sư Băng Vân rốt cuộc ở đâu, sống hay chết, cũng không ai biết.

Nhưng đối với Lạc Lê mà nói, không nghi ngờ đây là một tin tức vô cùng phấn chấn.

Lạc Lê quay đầu nhìn về phía Dương Khai, khẽ thở dài một tiếng.

Nàng phát hiện nếu như Dương Khai là đệ tử của Băng Tâm Cốc, thì nhất định là một viên phúc tướng!

Từ khi hắn xuất hiện ở Băng Tâm Cốc cho tới nay, Băng Tâm Cốc xuất hiện rất nhiều điều vui, đầu tiên là Xích Hỏa bị chém chết, sau đó là thương thế của mình được chữa lành, giờ này Huyền Sương Thần Kiếm lại xuất hiện trong nhân gian, từ việc nghe thấy những gì Tô Nhan đã nhìn thấy, đã xác nhận tổ sư có thể vẫn còn sống trên thế gian này.

Những chuyện này đối với Băng Tâm Cốc mà nói, đều là tin tức cực tốt.

Đáng tiếc, Dương Khai là một nam nhân, hoàn toàn không thể gia nhập Băng Tâm Cốc, hơn nữa, bản thân hắn dường như không có quá nhiều thiện cảm với Băng Tâm Cốc.

- Tiền bối, đến lúc đi Hỏa Diệu Tông một chuyến rồi.

Dương Khai bỗng nhiên lên tiếng.

- Được.

Lạc Lê nghe vậy gật đầu.

- Quả thật đến lúc rồi.

Nàng nhìn về phía xa, ánh mắt sâu sắc.

Từ này về sau, Xích Lan Tinh sẽ do Băng Tâm Cốc thống trị!

Một đội năm chiếc chiến hạm toàn thân đen như mực, khởi hành từ Băng Tuyệt Đảo.

Trên chiến hạm chở khoảng ba ngàn tinh nhuệ của Băng Tâm Cốc, dưới dẫn dắt của một chủ hạm, hướng về vị trí dãy núi Hỏa Diệu.

Băng Tâm Cốc thân là một trong hai đại tông môn của Xích Lan Tinh, đương nhiên cũng có chiến hạm của mình.

Chỉ có điều Dương Khai phát hiện chiếc tốt nhất trong những chiến hạm này cũng chỉ là cấp bậc Hư cấp thượng phẩm mà thôi, trở thành hạm chủ, bốn chiến hạm khác đều chỉ có Hư cấp trung phẩm.

Về chất lượng cũng không thể sánh nổi với một chiếc chiến hạm kia của mình.

Xem ra trong cả Tinh Vực, chiến hạm cấp Hư Vương cũng là tồn tại vô cùng quý hiếm.

Trở thành vũ khí lợi hại công thành nhổ trại, lần này đi đến dãy núi Hỏa Diệu phía trước, là muốn hủy diệt cả Hỏa Diệu Tông, Lạc Lê đương nhiên muốn vận dụng loại loại chiến hạm loại pháo đài chiến đấu có uy lực to lớn.

Các đệ tử của Băng Tâm Cốc cũng đều biết lần này cần làm gì, mỗi người đều thần sắc ngưng trọng, giữa hai lông mày chau lại lộ vẻ quyết tâm.

Vô số năm tranh đấu, khiến thù hận giữa Băng Tâm Cốc và Hỏa Diệu Tông càng ngày càng sâu sắc, căn bản không thể hóa giải, có rất nhiều sư tỷ sư muội của các nàng chết thảm dưới tay của võ giả Hỏa Diệu Tông, bởi vì là con gái, cho nên một khi rơi vào tay võ giả Hỏa Diệu Tông, chết thảm hơn so với bình thường.

Biết được thái thượng trưởng lão muốn đích thân dẫn người đi tới trước Hỏa Diệu Tông, ba ngàn tinh nhuệ đều chủ động ghi danh, dũng cảm tham chiến, nén tức giận, chờ đến dãy núi Hỏa Diệu bộc phát ra, đem cơ sở vạn năm của địch đốt cháy tiêu tan.

Tốc độ của hạm đội rất nhanh, khoảng cách của Băng Tâm Cốc đến Hỏa Diệu Tông ngàn vạn dặm, nhưng chỉ có thời gian mấy ngày ngắn ngủi, năm chiến hạm đã tới vòng ngoài của dãy núi Hỏa Diệu.

Hạm chủ dẫn đường, Lạc Lê đứng trên thân hạm, ánh mắt nhìn về phía xa xa, ở sau lưng nàng, là những người đứng đầu Băng Tâm Cốc.

Dương Khai cùng Tô Loan cũng ở trong nhóm đó.

- Đây chính là dãy núi Hỏa Diệu? Dương Khai nhìn về phía trước, có chút kỳ quái.

Ánh mắt có thể thấy được, dãy núi chập chùng, dãy núi lớn như cự long phủ phục trên mặt đất vậy, kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, rừng rậm núi non trùng điệp, liếc một cái không nhìn thấy điểm cuối.

Hơn nữa, trong toàn bộ mạch núi này, dường như đều tích chứa linh khí hỏa hệ vô cùng nồng đậm, nhìn bằng mắt thường, dãy núi mơ hồ lóe lên chút ánh sáng đỏ.

Đến nhiệt độ trong thiên địa đều tăng lên không ít.

- Không sai, đây chính là dãy núi Hỏa Diệu.

Dưới mặt đất này có một địa mạch Hỏa Long, kết hợp với công pháp tu luyện của võ giả Hỏa Diệu Tông, khiến bọn họ có thể ở đây nhanh chóng tăng tu vi cảnh giới.

Lạc Lê cũng không nói lời nào, Băng Lung nhẹ nhàng giải thích cho Dương Khai.

- Nhưng từ hôm nay trở đi, nơi này không còn là của Hỏa Diệu Tông rồi.

Nghiễm Vân Đình hừ lạnh một tiếng.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, ánh mắt nhìn xuống phía dưới, đưa một tay ra, túm lấy hư không.

Kèm theo tiếng gào thét thất kinh, một võ giả mặc trang phục Hỏa Diệu Tông từ một nơi trong rừng rậm bị Nhiễm Vân Đình túm lên trên thân hạm.

Người này thoạt nhìn chừng ba bốn mươi tuổi, tu vi không cao, Phản Hư nhất tầng cảnh, thánh nguyên hỏa hệ toàn thân bị Nhiễm Vân Đình áp chế hoàn toàn, rơi xuống sau thân chiến hạm, vừa nhìn thấy nhiều cô gái eo thon ngực nở như vậy, trong lòng liền nhận ra, liền hiểu rõ, lớn tiếng kêu lên:

- Người của Băng Tâm Cốc, các người tại sao lại ở đây, các người tổ chức đông như vậy xâm phạm dãy núi Hỏa Diệu, chẳng lẽ là muốn cùng Hỏa Diệu Tông ta khai chiến?

- Khai chiến? Nhiễm Vân Đình không ngừng cười lạnh:

- Băng Tâm Cốc ta cùng Hỏa Diệu Tông các người, đã khi nào ngừng chiến?

Võ giả kia biểu hiện ngẩn ra, á khẩu không trả lời được.

Quả thật, hai thế lực của Xích Lan Tinh, cho tới bây giờ chưa từng ngừng chiến, xung đột nhỏ ngày thường không ngừng xảy ra, nhưng như hôm nay táo bạo xâm nhập vào một địa bàn của thế lực kia, thì chưa từng xảy ra.

- Các ngươi muốn làm gì? Võ giả của Hỏa Diệu Tông này xem ra có chút khí phách, với tu vi thấp như thế đối mặt với nhiều cường giả cảnh giới vượt xa như vậy vẫn còn có thể lên tiếng chất vấn.

- Làm cái gì? Nhiễm Đình Vân cười lạnh không ngừng.

- Đương nhiên là muốn đạp bằng Hỏa Diệu Tông các ngươi.

Võ giả kia sắc mặt trắng nhợt, trợn to mắt nhìn Nhiễm Vân Đình, dường như đang nghĩ xem nàng có phải nói thật hay không.

- Tu vi của ngươi không tệ, xem ra địa vị cũng không thấp ở trong Hỏa Diệu Tông, mau cút về nói với Vệ Thanh, nói Nhiễm Vân Đình ta đến, bảo hắn rửa sạch cổ đi.

- Nhiễm Vân Đình! Võ giả kia kinh hãi hét lớn.

Uy danh của đại trưởng lão Băng Tâm Cốc, hắn đương nhiên là đã từng nghe, quay đầu nhìn xung quanh một chút, chợt phát hiện mỗi một cô gái đều có tu vi cao siêu khó lường, kêu lên theo bản năng:

- Hỏa Diệu Tông ta có thái thượng trưởng lão trấn giữ tông môn, các ngươi chớ làm loạn!

- Ngươi là nói lão quái Xích Hỏa? Nhiễm Vân Đình cười lạnh.

- Xích Hỏa đã chết rồi, xem ra ngươi không biết gì cả.

- Thái thượng trưởng lão đã chết? Ánh mắt hắn run rẩy, thất thanh nói:

- Không thể nào, thái thượng trưởng lão là cường giả Hư Vương Cảnh, các người ai có bản lãnh có thể giết ông ấy?

- Có phải hay không, ngươi tự đi hỏi Vệ Thanh, bổn trưởng lão không có thời gian nhiều lời với ngươi! Nhiễm Vân Đình không nói gì nữa, đưa tay thả tên võ giả kia khỏi chiến hạm.

Thân đang ở giữa không trung, võ giả kia vội vàng vận chuyển thánh nguyên giữ vững thân hình, ngẩng đầu nhìn năm chiến hạm dữ tợn đáng sợ, cắn răng một cái, vội vàng chạy vào bên trong dãy núi Hỏa Diệu, hiển nhiên là muốn đi báo tin.

- Cùng bọn họ chào hỏi trước một câu, như vậy cũng tốt, để bọn họ có sự chuẩn bị, tránh người ngoài nói Lạc Lê ta ỷ lớn hiếp nhỏ.

Lạc Lê luôn không để ý tới động tĩnh trước đó, đến khi võ giả kia biến mất khỏi tầm mắt mới từ tốn nói một câu.

Hạm đội tiếp tục đi tới, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng lại có một loại áp lực vô hình mà kinh khủng, đang dần dần bao phủ cả dãy núi Hỏa Diệu.

Một tuần hương sau, tại tổng đà Hỏa Diệu Tông, truyền ra tiếng náo động ồn ào.

- Băng Tâm Cốc không ngờ tổ chức xâm lược quy mô lớn?

- Bọn họ quả thực to gan lớn mật.

- Xem ra bọn họ trước đây bị dạy dỗ vẫn chưa đủ, ha ha, lần này chủ động tới trước, nhân dịp lại hung hăng dạy dỗ bọn họ một phen.

- Nghe nói mười mấy vị trưởng lão của Băng Tâm Cốc đều là quốc sắc thiên hương, trước kia không có cơ hội bắt được, bây giờ dâng tới trước cửa, tốt, tốt, tốt, lão phu sẽ tóm mấy người dạy dỗ một phen.

- Kỳ trưởng lão, người đã từng tuổi này rồi, không nên có cách nghĩ như thế chứ?

- Lão phu chính là đang lúc dẻo dai, còn sợ không thỏa mãn được mấy tiện tỳ sao?

- Điều này cũng đúng, những tiện tỳ kia nhất định sẽ bị thần phục dưới hùng uy của Kỳ trưởng lão.

Nhóm trưởng lão xem ra rất lạc quan, nghe nói Băng Tâm Cốc chủ động xâm chiếm, chẳng những không lo lắng, ngược lại dáng vẻ có chút vui mừng quá đỗi, nghĩ tới những nữ nhẫn non nớt như nước kia trước khi chết phát ra tiếng hét thảm, hoặc là vùng vẫy khi bị giày xéo, những trưởng lão này đều hưng phấn vô cùng.

Phá hủy thần thánh và giày xéo thuần khiết, là mong muốn lớn nhất không ngừng của nam nhân từ trước đến đến nay, là chuyện kích phát thú tính của nam nhân nhất.

Các nữ nhân của Băng Tâm Cốc, cho tới nay luôn là kỳ nhân thần thánh và tinh khiết không nghi ngờ.

- Tông chủ, xin nhanh chóng sắp xếp, chúng ta sẽ đi xử lý những tiện tỳ kia.

Có trưởng lão hướng về phía Vệ Thanh đang ngồi ở ghế đứng đầu nói.

Vệ Thanh nghe vậy, liếc mắt nhìn hắn, giữa hai lông mày đầy vẻ ưu sầu.

- Tông chủ, người đây là Thần thái Vệ Thanh khiến không ít trưởng lão nhận ra, tiếng náo động ồn ào dần dần ổn định, mọi người đều nhìn hắn nghi ngờ.

- Kiếp nạn lớn của Hỏa Diệu Tông! Vệ Thanh thở dài một hơi.

Các trưởng lão biến sắc.

- Tông chủ, ngươi đây là ý gì? Trưởng lão lên tiếng nói trước kia thần sắc ngưng trọng.

- Thực lực của Băng Tâm Cốc tuy rằng không tệ, nhưng dám tổ chức xâm phạm Hỏa Diệu Tông ta, chính là thời điểm tốt để dạy dỗ bọn họ, sao lại là Kiếp nạn lớn của Hỏa Diệu Tông ta?

- Bởi vìcó khả năng thái thượng trưởng lão đã bỏ mạng.

Lời vừa nói ra, tất cả im lặng.

Đã lâu, mới có trưởng lão giọng run run nói:

- Không thể nào? Tông chủ người không phải đang nói đùa chứ?

- Đã đến nước này rồi, bổn tọa làm sao có thể nói đùa với các người.

Vệ Thanh nghiêm túc nói.

- Nhưng thái thượng trưởng lão sao có thể bỏ mạng? Còn có Lạc Hải đại nhân, hắn không phải luôn ở sau núi cùng thái thượng trưởng lão sao?

Vệ Thanh chau mày nhăn trán nói:

- Mấy tháng trước thái thượng trưởng lão cùng Lạc Hải đại nhân cũng đã rời Hỏa Diệu Tông, cho tới hôm nay cũng chưa thấy trở về.

- Vậy cũng không có nghĩa là thái thượng trưởng lão đã bỏ mình.

Có người không thể tin được, còn ôm một tia hy vọng, nhưng khi nói lời này đến bản thân cũng không còn chút sức lực.

Nếu như thái thượng trưởng lão không bỏ mình, sao lại không trở về Hỏa Diệu Tông?

Nếu như thái thượng trưởng lão không bỏ mình, Băng Tâm Cốc sao lại đến đây tấn công với khí thế hung hăng như vậy?

Bọn họ hiển nhiên biết tin tình báo này, cho nên mới nhân cơ hội gây khó dễ.

- Lạc Lê của Băng Tâm Cốc không thể giết chết được Thái Thượng trưởng lão, chẳng lẽ làLạc Hải đại nhân? Có người kinh hô.

Cũng chỉ có Lạc Hải mới có bản lãnh giết chết thái thượng trưởng lão của bổn tông.

Nhưng nghe nói quan hệ của hai người bọn họ không tệ lắm sao? Hơn nữa lần này Lạc Hải đại nhân giá lâm Xích Lan Tinh, cũng luôn làm khách tại Hỏa Diệu Tông, làm sao bỗng nhiên hạ độc thủ đối với thái thượng trưởng lão của bổn tông được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.