- Tu luyện môn công pháp này, tính tình của nhị sư đệ thay đổi nhiều
quá, có thể thực lực cũng tăng lên rất nhiều. Đại sư huynh cũng không
phải là đối thủ. Nhị sư đệ với thực lực mạnh mẽ của mình, chưởng môn sẽ
thiên vị cho hắn. Nhưng hắn tu luyện công pháp tà ác chuyện này mà để
chưởng môn biết được thì người sẽ vô cùng đau đớn, quyết định phế đi
công lực. Nhưng không đợi chưởng môn động thủ, nhị sự đệ cũng đã biết
được tin này, tin tức này khiến cho nhị sư đệ hoàng toàn bị ma lực nuốt
mất lương tâm, rơi vào con đường ma đạo. Mười mấy năm trước, huynh đệ
Lăng Tiêu máu chảy thành sông! Đại sư huynh chết thảm tại chỗ, nhị sư đệ sợ tội bỏ chạy.
Nói tới đây Tô Mộc dừng lại, quay đầu thấy mọi người đang nín thở nghe ngóng, rất vừa lòng nói tiếp:
- Trong một đêm, chưởng môn bạc cả đầu, hai đệ tử đắc ý nhất của lão một
chêt một trốn, có thể hiểu được lão đã chịu đả kích lớn thế nào.
- Từ đó về sau, chưởng môn liền ru rú trong nhà, hiếm có ai nhìn thấy
lão, mọi người đều cho rằng lão bị tâm thần chết rồi, cũng không nghĩ
rằng mấy năm sau, chưởng môn lại rời núi, còn lần này ông ấy vượt xa
ngàn dặm, tự mình bắt nhị đồ đệ về, đem nhốt ở trong khe núi.
Dương Khai xúc động, đột nhiên nhớ tới lời của một vị trưởng lão thần bí.
- Ta không đến xem bảo bối, ta đến thăm người.
Xem người nào? Không có kẽ là người bị nhốt ở dưới khe núi?
Chẳng nhẽ là trưởng lão thứ mười một.
Tô Mộc lại nói tiếp:
- Nhưng sau khi trải qua chuyện này, chưởng môn liền không thể có cách
nào để đi vào cõi tiên cảnh được, chỉ có thể ở lại giai đoạn này, trong
lòng khúc mắc khó hiểu nên cả đời cũng không thể sống yên ổn được.
Chuyện chưa kể xong mọi người đã vô cùng thổn thức, các huynh đệ Lăng Tiêu cảm thấy đáng tiếc, chửi bởi thậm tệ cái tên nhị đệ tử đệ lòng lang dạ sói
đi vào con đường ma đạo kia.
Dương Khai trong lòng cũng không tự
chủ được, vị trưởng lão này liệu có phải? Nếu Tô Mộc nói thật thì lão
già đó có thể chính là ông ấy.
Lúc này, phía trước có một trận ồn ào náo nhiệt vang tới. Nhìn về phía trước bèn thấy trong một khối đất
trống ở cánh rừng phía trước có những tiếng người ồn ào náo nhiệt giống
như một cái chợ, đệ tử của ba phái ở gần đó tụ họp, tất cả những quầy
hàng hóa đột nhiên xuất hiện khiến người ta không kịp nhìn.
Bên
cạnh thậm chí còn có mấy chục gian nhà gỗ, nhà gỗ được xây dựng khá đơn
giản, có lớn có nhỏ, nhỏ thì để cho người ở, to thì để làm nơi che nắng
che mưa, có thể chứa được không ít người.
Hiện tại thời tiết đẹp, bởi vậy đên Tam phái đệ tử liền đem quầy hàng tới chỗ đất trống đó.
Cái chợ Hắc Phong này có khác gì động trời đâu?
- Được, chúng ta tới đó.
Tô Mộc chủ yếu là muốn đưa Dương Khai tới đó, cho hắn biết về một nơi như thế, sau này cần thiết thì có thể tới đó giao dịch.
- Nơi này không tồi nhỉ.
Dương Khai nhìn khu phố sầm uất người mua bán, trong lòng vui vẻ.
Tô Mộc cười vang nói:
- Đương nhiên, trong này chúng ta có những thứ mà người luyện võ bậc thấp như chúng ta cần. Hơn nữa cũng không lo lắng về vấn đề an toàn, ở trong Tam phái đều có đệ tử cao thủ canh chừng, đảm bảo an toàn, nhìn thấy
mấy căn nhà gỗ đó không, đó là nơi các huynh đệ Lăng Tiêu chấn giữ, tỷ
của ta đang ở trong đó.
- Tỷ huynh?
Dương Khai mở to mắt liếc
nhìn một cái, đột nhiên nhớ lại lần trước Tô Mộc gặp phiền phức cũng có
nói qua về tỷ của huynh ấy là đệ tử quan trọng. Đệ tử quan trọng, đó là
hy vọng của Lăng Tiêu trong tương lai.
Tô Mộc lập tức cảnh giác:
- Cảnh cáo trước với ngươi, đừng có ý đồ gì với tỷ của ta.
Dương Khai không nhịn nổi cười.
Tô Mộc lại nói:
- Cho dù ngươi có chủ ý gì với tỷ ấy cũng sợ là cũng không có đủ bản lĩnh đâu.
- Tỷ của huynh lợi hại thế sao?
- Đương nhiên, chân nguyên cảnh tầng thứ ba, những kẻ trẻ tuổi không phải là đối thủ của tỷ ấy.
Khuôn mặt Dương Khai dãn ra, là một đệ tử nhỏ tuổi hơn, tu luyện đến mức chân nguyên cảnh đã khó rồi, từ mức chân nguyên cảnh trở lên thì như đi vào
cõi thần tiên, cũng là cảnh giới hiện tại của các chưởng môn.
- Tỷ tỷ của huynh lợi hại thế sao, vậy tại sao huynh mới tới mức Thối thể cảnh?
Dương Khai nghi ngờ nhìn Tô Mộc.
Như thể bị chọc vào vết thương, sắc mặt Tô Mộc lập tức ngượng ngùng, bối rối thật lâu mới nói được:
- Đây không phải là ham chơi, nhưng ngươi yên tâm, sau này ta sẽ siêng
năng luyện tập, cũng không để cho ngươi có cơ hội vượt qua đâu.
Dương Khai khẽ gật đầu, xem ra mấy ngày hôm trước phải chịu khổ cực đã kích độc lòng hiếu thắng của Tô Mộc.
- Đi, ta dẫn ngươi đi gặp tỷ tỷ của ta, có tỷ ấy che chở thì sẽ dễ dàng hành sự ở cái chợ Hắc Phong này hơn.
Nói đến đi gặp tỷ tỷ của Tô Mộc, thần sắc của đám người chợt trở nên nghiêm túc, ngay cả bản thân Tô Mộc cũng sửa sang lại quần áo, phủi bớt bụi
bặm trên người.
Xem ra, Tô Mộc rất sợ tỷ tỷ của hắn, hoặc là rất tôn sùng kính bái.
- Tỷ tỷ của Tô Mộc tên là gì?
Dương Khai khẽ hỏi Lý Vân Thiên.
- Tô Nhan.
Tên cũng không tồi, không biết là người như thế nào.
Không lâu sau mọi người liền đi tới một căn nhà gỗ, Dương Khai nhận xét phát
hiện ngôi nhà này được xây bằng gỗ, những ngôi nhà gỗ bên cạnh còn có
bảng chữ Lăng Tiêu, xem ra mấy căn nhà này đều là do cao thủ Lăng Tiêu
trấn giữ.
Tô Mộc có chút căng thẳng, khẽ hít một hơi, cẩn thận đi lên bậc cầu thang, sau đó giơ tay, gõ vài cái, giọng nói ngoan ngoãn
giống con mèo con:
- Tỷ tỷ, đệ tới thăm tỷ đây.
Đám người Lý Vân Thiên không nhịn được cười, bờ vai run lên, Dương Khai cũng có chút buồn cười.
Tô Mộc biết đám người sau lưng mình bèn quay đầu lại tức giận liếc một cái.
- Vào đi.
Từ bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, khiến cho người ta nghe thấy ngạc nhiên.
Tô Mộc vẫy tay với mọi người rồi bước vào.
Đi vào bên trong, Dương Khai lặng lẽ nhìn xung quanh, phát hiện căn nhà gỗ này đơn sơ, bên trong không có gì, tuy nhiên đi vào bên trong thì bị
ngăn cách với những ồn ào náo nhiệt bên ngoài, khá là yên tĩnh.
Căn nhà gỗ này hẳn là có điều gì huyền bí, nếu không đã không có khả năng như vậy.
Đang xem xét ngồi nhà thì Tô Mộc kêu lên một tiếng, Dương Khai mở mắt nhìn
thì thấy Tô Mộc đang ngồi trên mặt đất, cách đó không xa có một cô gái
áo trắng như tuyết, sắc mạnh lạnh như băng.
Tóc của cô gái búi
thành từng búi, lông mày lá liễu cong cong vành trăng, đôi mắt dài nhỏ
nhắn, cái mũi cao cao xinh xắn, má đỏ hồng, đôi môi như trái anh đào,
làn da trắng mịn như ngọc, thân hình tinh tế khiến người ta mê mẩn.
Nhưng khí chất của nàng thì cũng lạnh như băng, ngay cả căn nhà gỗ ấp áp cũng lạnh đi mấy phần.
Lúc này, cô gái đang ngồi dưới đất, lạnh lùng nhìn Tô Mộc. Không cần phải nói đây chính là Tô Nhan rồi.
- Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Tô Nhan hỏi
Tô Mộc lắc đầu, thấy ánh mắt tức giận của tỷ tỷ lại vội vã gật đầu.
- Nói nghe coi.
Giọng nói của Tô Nhan rất nhẹ, lại phảng phất mùi hương, Dương Khai không
biết vì sao Tô Mộc sợ tỷ tỷ đến như vậy, ao mà chịu nổi, dù gì thì cô ta cũng là một đại mỹ nhân.