Nguyên Lãng có thể cảm giác được tim mình đang co rút lại, máu trong
toàn thân tuôn trào ra, sức sống mau chóng tiêu tán, gượng đầu quay lại, cuối cùng đã nhìn thấy kẻ đang ngáng sau lưng hắn – Dương Khai.
- Súc sinh!
Trên mặt Nguyên Lãng thoáng hiện vẻ cổ quái, y nhìn Dương Khai với vẻ không cam chịu và phẫn nộ.
Dương Khai im lặng không nói gì, rút trường kiếm đang đâm trong ngực
hắn ra, đi cùng là một chùm máu tươi nóng hổi, sau đó lại đâm mạnh trở
lại.
Hai nhát kiếm liên tiếp, Nguyên Lãng cuối cùng đã không chịu nổi nữa, người y nhũn ra rồi ngã xuống.
Ý thức dần dần mơ hồ, trước khi chết, khóe miệng Nguyên Lãng còn từ từ nhếch thành một nụ cười đau khổ.
Đúng là thời vận không tốt, tạo hóa trêu ngươi! Vốn những tưởng chặn nữ tử này trong khe núi thì có thể làm chủ hoàn toàn, nào ngờ lại bị kẻ
khác chặn trong đó.
Nếu không phải cái địahình kỳ lạ này, y sao có thể bị giết chết khi không có khả năng đánh trả?
Cho dù là một không chọi được hai , nhưng cũng có cơ hội chạy thoát chứ? Nhưng mà bây giờ, tất cả đã uổng phí rồi.
Thợ săn, hóa ra cũng có ngày trở thành con mồi...
- Không sao chứ?
Dương Khai ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ngưng Thường.
Kỳ thực từ lúc Nguyên Lãng phát hiện nơi này, Dương Khai đã đến khá gần rồi, có điều hắn không vội ra tay, mà đợi đến khi yn vào trong khe núi, giao đấu với Hạ Ngưng Thường rồi mới hạ thủ đánh lén.
Cách
làm này có hơi đê tiện, dù gì Hạ ngưng Thường cũng không rõ tình hình,
còn lo lắng hoảng sợ một phen, nhưng đó lại là cách giết địch tiết kiệm
thời gian và sức lực nhất.
- Ta không sao, đệ...
Hạ
Ngưng Thường chưa nói hết đã sững cả người, nàng nhìn thấy vết thươngng
dài hơn nửa thước trên bụng Dương Khai, và cả hốc máu trên bả vai.
Giờ khắc này, cả người Dương Khai đẫm máu, trên gương mặt bình tĩnh
toát ra một chút lo lắng, vẻ mặt kiên nghị, làm cho người ta cảm thấy sự trầm ổn và đáng tin cậy chỉ có nơi nam nhân, khác hẳn với vẻ ốm yếu
ngày thường hay thấy.
Hắn ở trần, đứng chắn trước khe núi,
thân hình mảnh dẻ chợt sừng sững như núi cao, ngăn chặn hết mọi mưa gió
và khó khăn, khiến khe núi nhỏ hẹp này trở nên ấm áp như một bến cảng
tĩnh mịch.
Nàng chậm rãi bước đến hai bước, cánh tay khẽ run
vươn đến vết thương, lại không dám đụng vào, sợ làm đau Dương Khai, khóe mắt Hạ Ngưng Thường bỗng chợt đỏ hoe.
Chỉ vẻn vẹn hai canh giờ...
Dương Khai ở bên ngoài rốt cuộc đã lâm vào những cuộc chiến gian khổ
thế nào, mới thành ra nông nỗi này? Hắn đã phải đổ bao nhiêu máu mới
khiến toàn thân huyết khí ngút trời đến vậy?
Trong thung lũng gần như tách biệt với ngoại thế này, đối mặt với những cái nhìn đau đáu của mười mấy tên cường địch, Hạ Ngưng Thường chỉ biết dựa vào Dương
Khai, hiện giờ chứng kiến tình trạng thê thảm này, sao nàngcó thể không
đau lòng?
Trong tim mỗi người thiếu nữ đều có một giấc mơ Anh hùng cứu mỹ nhân.
Tuy rằng lần này người cứu nàng không phải đại anh hùng gì, càng không
phải hào kiệt gì lớn lao, chỉ là một vị sư đệ Khai Nguyên cảnh bình
thường, so sánh công lực thì cách xa vô cùng, nhưng nội tâm người thiếu
nữ vẫn không tránh khỏi những cơn sóng gợn lăn tăn.
- Vết thương nhỏ thôi!
Dương Khai vẫn ung dung:
- Phải rồi, đệ phát hiện ra Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ rồi.
- Ồ.
Hạ Ngưng Thường khẽ dụi mắt, trông không vui như dự đoán.
- Rốt cuộc phải dùng cách gì để thu phục nó? Bây giờ tỷ cho đệ biết được rồi chứ?
Dương Khai hỏi, -
- Không thì lát nữa phát hiện được lại để nó chạy mất tiếp.
- Chúng ta không cần thứ đó nữa.
Hạ Ngưng Thường kéo tay Dương Khai, ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
- Sao lại không cần nữa?
Dương Khai nhíu mày, cực khổ lặn lội đến đây chẳng phải vì Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ sao?
Hạ Ngưng Thường không để ý đến hắn, nàng dịu giọng:
Hạ Ngưng Thường cúi đầu, cắn chặt môi, quỳ nửa gối trước mặt Dương
Khai, đưa tay xé một mảnh vải dài trên y phục, sau đó lấy ra một cái lọ
nhỏ đổ ít cao dược lên vải, hai tay vòng qua người Dương Khai, băng bó
vết thương ở bụng hắn lại.
- Đệ biết tỷ đang lo lắng điều gì, nhưng đệ đã giết được chín tên rồi, chỉ còn lại hai tên cuối cùng thôi.
- Cái gì?
Hạ Ngưng Thường bỗng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chất chứa thần thái không thể tin nổi.
- Chúng còn hai tên, chúng ta cũng có hai người, sợ gì cơ chứ?
Trong mắt Dương Khai lóe lên tia điên cuồng,
- Nếu bọn chúng đã bất nhân, chúng ta cũng không cần phải khách khí!
Còn Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ nữa, thứ này không thể bỏ qua, không thể vứt
bỏ giữa chừng được.
- Đệ gạt ta phải không?
Hạ Ngưng Thường ngây thơ nhìn Dương Khai.
- Tỷ dễ lừa vậy đấy à?
Dương Khai khẽ cười, không cẩn thận làm động vết thương, rít ra một hơi lạnh.
- Chúng chỉ còn hai tên thật ư?
- Ừ, còn lại tên Long Huy và tên đánh tỷ trọng thương.
Dương Khai gật đầu.
Hạ Ngưng Thường ngây người. Nàng tưởng Dương Khai mang bộ dạng xơ xác
như vậy trở về, là do ở bên ngoài bị chúng truy sát, có thể thoát mạng
đã là may mắn rồi, không ngờ hắn lại cho nàng hay, chỉ trong hai canh
giờ ngắn ngủi, hắn đã giết được chín tên địch!
Bọn chúng có đến mấy tên Li Hợp cảnh cơ mà.
Hắn sao giết được chứ?
- Nếu... Chúng chỉ còn hai người, vậy thì không cần sợ nữa rồi.
Hạ Ngưng Thường khẽ chau mày:
- Điều duy nhất ta lo lắng lúc này là sau khi trời sáng, tên cao thủ
Chân Nguyên cảnh đó cũng sẽ khôi phục công lực, ngộ nhỡ hắn đuổi theo
chúng ta, e là chúng ta cũng không chạy được xa đâu.
Dương Khai nhướng mày:
- Sau khi trận pháp bị phá giải, công lực của hắn có thể hồi phục?
- Đúng vậy.
- Vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác rồi!
Dương Khai nghiêm mặt.
Không giết chết tên cao thủ Chân Nguyên cảnh đó trước khi trời sáng, thì cả hai người chắc chắn sẽ bị hắn tóm gọn.
- Nhưng công lực ta chỉ mới hồi phục hai phần, nếu đụng độ hắn, e là sẽ phiền phức lắm.
Hạ Ngưng Thường thở dài.
- Đệ lấy được không ít đan dược, tỷ xem xem có hữu dụng không? Dương
Khai lấy ra mấy thứ tịch thu được của bọn vừa chết, sau đó lại chạy đến
chỗ Nguyên Lãng lục soát.
Có đến mấy bình đan dược, xem ra
Nguyên Lãng giàu có hơn mấy tên khác, đan dược và ngân phiếu trong người cũng nhiều hơn hẳn.
- Có ít Hồi Nguyên Đan này, có thể hồi phục được bốn phần, vậy là đủ rồi.
Hạ Ngưng Thường có chút vui mừng.
- Tỷ cứ vận công hồi phục trước đi, đệ trông chừng giúp tỷ.
Dương Khai cũng tranh thủ chút thời gian này vận công hồi phục, tuy
nguyên khí chưa dùng hết, nhưng thể lực và tinh thần thì cần phải điều
dưỡng.