Nhưng Dương Khai hơi thất vọng chính là, hai đại lực lượng căn nguyên cao nhất lại chỉ va chạm vào nhau trong không đến thời gian cạn chung trà thì bỗng nhiên lặng lẽ rút lui trở về.
Song hắn cũng có thể cảm giác được, một phen va chạm vừa rồi nhìn như là ngang sức ngang tài, không phân biệt thắng thua, nhưng trên thực tế thì Phượng Hoàng Chân Hỏa lại kém hơn một bậc. Lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long của hắn tựa hồ lợi hại hơn Phượng Hoàng Chân Hỏa một chút.
Sự phát hiện này khiến Dương Khai phấn chấn không thôi.
Đúng vào lúc này, hắn liền nghiến răng một cái, mạnh mẽ điều động lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long bao phủ về phía trước.
Phượng Hoàng Chân Hỏa bị bất ngờ không kịp đề phòng liền bị bao trùm lại, nó tức giận không ngừng kêu to, điên cuồng vùng vẫy, lực lượng cuồng bạo cực kỳ kinh người.
Hai tay Dương Khai nhanh chóng kết ấn, Huyền Giới Châu đã được lấy ra, miệng giới từ từ mở rộng, thu Phượng Hoàng Chân Hỏa vào trong Tiểu Huyền Giới.
Ngay sau đó, hắnliền điều động uy lực thiên địa của Tiểu Huyền Giới, trấn áp nó vào một chỗ.
Làm xong hết thảy, sắc mặt Dương Khai trắng bệch lảo đảo vài bước, mồ hôi toàn thân thi nhau tuôn ra, tựa như mới từ trong nước vớt ra vậy.
Hắn vội đưa tâm thần vào trong Tiểu Huyền Giới, xem xét tình huống hiện tại của Phượng Hoàng Chân Hỏa, thấy tuy rằng nó vùng vẫy rất kịch liệt, nhưng dưới sức mạnh to lớn của thiên địa lại không thể nào thoát được, lúc này mới cảm thấy yên lòng.
Toàn thân Dương Khai mệt lả kiệt sức, đặt mông ngã ngồi dưới đất.
Thu Phượng Hoàng Chân Hỏa vào Tiểu Huyền Giới, gần như khiến thần thức của hắn lập tức khô cạn, so với thu trên trăm cái pháp thân đi vào còn muốn tiêu hao nhiều hơn, có thể thấy được Phượng Hoàng Chân Hỏa nghịch thiên ra sao.
Có điều mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy, cũng khiến hắn có chút ngoài ý muốn. Vừa rồi hắn chỉ thử qua mà thôi, không ngờ lại lập tức lập công, công lao này phải kể đến lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, nếu như không có nó áp chế Phượng Hoàng Chân Hỏa, Dương Khai đoán chừng dù hắn có Tiểu Huyền Giới, cũng không có khả năng thu được nó.
Trong thiên địa, lực lượng căn nguyên xếp hạng chí tôn đứng đầu há lại dễ dàng bị lấy đi như vậy?
Bỗng nhiên cách đó không xa chợt hiện ra một bóng người, sắc mặt người này trắng bệch nhìn về phía Dương Khai cũng đang tái nhợt ngồi khoanh chân dưới đất, gương mặt hiện ra vẻ không thể tin nổi.
Tề Hải!
Ai cũng không ngờ tới, trong khi mọi người đuổi theo Sơn Hà Chung, thì Tề Hải lại thi triển một môn bí thuật ẩn nấp, trốn tại chỗ.
Nhưng vừa nãy hai đại lực lượng căn nguyên va chạm với nhau, hắn cũng bị liên lụy, nhìn sắc mặt của hắn, dường như đã bị chấn thương nhẹ. Đoán rằng hành tung của mình đã bại lộ, hắn liền dứt khoát xuất hiện.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Dương Khai, nhưng không có tiến lên, càng không biểu hiện địch ý gì, chỉ là lẳng lặng đứng đó.
Dương Khai mặc dù đang ngồi khôi phục, nhưng vẫn phân ra một tia thần thức chú ý động tĩnh của Tề Hải. Tên này giảo hoạt khiến hắn cảm thấy mới mẻ, nếu như không phải lúc trước Tề Hải bị thương phát ra tiếng kêu rên, Dương Khai cũng không nghĩ tới ở đây trừ mình ra vẫn còn có người khác.
Sở dĩ Tề Hải lén lút lưu lại, hiển nhiên cũng có tính toán không muốn người khác biết. Dương Khai đoán rằng, vô cùng có khả năng có quan hệ với Phượng Hoàng Chân Hỏa, cũng có thể nói Tề Hải đã sớm biết Sơn Hà Chung đang trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa bên dưới, cho nên mới không đuổi theo tranh đoạt Sơn Hà Chung.
Trong lúc nhất thời, hai người không nói một lời, viên tinh cầu đỏ sậm này dường như vì Phượng Hoàng Chân Hỏa đã bị lấy đi, nên mặt ngoài vốn cực nóng lúc này nhiệt độ lại đang giảm xuống nhanh chóng. Xung quanh bởi vì sự chênh lệch nhiệt độ nhanh chóng mà vang lên những tiếng răng rắc liên tiếp.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt.
Nửa canh giờ điều tức, mặc dù không đủ để hắn bổ sung hoàn toàn thần thức đã tiêu hao, nhưng cũng đã không còn mệt mỏi như trước nữa. Hắn còn có Ôn Thần Liên bảy màu, không lúc nào là không bổ dưỡng thần hồn, cho nên cũng không cần thiết phải cố gắng khôi phục lực lượng thần thức.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tề Hải đầy thâm ý sâu sắc.
Tên này một mực đứng ở đó, cũng không quấy rầy hắn khôi phục, càng không có ý định rời đi, không biết là muốn làm gì.
Song Dương Khai nhìn ra được, đúng là hắn không có địch ý, ngược lại vì biểu hiện kinh người vừa rồi của mình, khiến ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ kiêng kỵ.
Thấy Dương Khai nhìn về phía mình, Tề Hải tỏ ra nghiêm túc, ôm quyền thấp thỏm nói: - Tại hạ Tề Hải, có lẽ bằng hữu đã biết, không biết cao tính đại danh của bằng hữu là gì?
- Dương Khai! Dương Khai cũng không che giấu tên của mình, bởi vì hiện tại hắn cũng không coi là nổi danh lắm, so với những đệ tử đứng đầu các đại tông môn quả thực không bằng, cho nên nói ra tên thật cũng không có vấn đề gì.
- Thì ra là Dương huynh, hạnh ngộ hạnh ngộ! Tề Hải lần nữa ôm quyền nói, trong lòng cũng nghi hoặc không hiểu. Hắn điểm nhanh trong đầu những những đệ tử tinh anh ở các đại tông môn trong tứ đại vực Tinh Giới, nhưng lại phát hiện không có ai trùng khớp với Dương Khai.
- Tề Hải huynh có chuyện gì sao? Dương Khai hờ hững hỏi.
Tề Hải ngượng ngùng cười, nói: - Quả thật là có chút chuyện, Tề mỗ có một yêu cầu quá đáng...
Dương Khai hừ lạnh nói: - Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy thì không cần nói nữa.
- Ách... Tề Hải lập tức bị nghẹn không nói nên lời. Hắn nói như vậy chỉ là khách sáo mà thôi, nhưng không ngờ Dương Khai lại trả lời mất cảm tình như vậy, khiến hắn rất bất đắc dĩ.
- Thật ra ta lại có chút tò mò. Dương Khai làm mặt tỉnh nhìn Tề Hải: - Những người khác đều đuổi theo Sơn Hà Chung, vì sao Tề Hải huynh lại lén lút lưu lại, chẳng lẽ đã sớm biết bí mật gì đó?
Lúc này suy nghĩ lại, Tề Hải học thức uyên bác thấu triệt cổ kim, biết rất nhiều bí tân mà người khác không biết. Lúc nãy tin tức về những vị Đại Đế cũng là do hắn tiết lộ, nếu nói là hắn biết bí mật gì đó không muốn nói ra, thì cũng là hợp tình hợp lý.
Tề Hải nhướng mày, không đáp mà hỏi ngược lại: - Vậy Dương huynh thì sao? Ngươi đi rồi còn quay lại, chẳng lẽ cũng biết gì đó?
Dương Khai thản nhiên nói: - Chỉ là bỗng nhiên ta bị đau bụng, muốn quay về để xả mà thôi!
Tề Hải nghe vậy mặt đen xạm lại.
Dương Khai nói tiếp: - Tề Hải huynh một mực ẩn nấp ở bên cạnh, chẳng lẽ không thấy ta vừa quay trở lại đã đánh ra một cái hố to trên mặt đất sao? Vốn chuẩn bị giải quyết ở nơi đó, nhưng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy!
Khóe miệng Tề Hải co quắp nói: - Dương huynh đúng là vận khí tốt mà!
Vẻ mặt hắn như thể muốn nói “có quỷ mới tin ngươi” vậy, Dương Khai không để ý chút nào, cười hắc hắc, nói: - Nếu Tề huynh biết gì đó, không ngại nói nghe thử, đã như vậy rồi, ngươi cứ tiếp tục úp mở vòng vo cũng không có ý nghĩa gì.
Sắc mặt Tề Hải hơi trầm xuống, tỏ ra có chút cô đơn, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng, gật gật đầu nói:
- Quả thật ta có biết một vài thứ.
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, nói: - Tại hạ xin chăm chú lắng nghe.
Tề Hải nói: - Ta biết Sơn Hà Chung trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa phía dưới!
Dương Khai ngạc nhiên nói: - Chuyện này khiến ta không sao hiểu được a, Nguyên Đỉnh Đại Đế cùng Viêm Võ Đại Đế không phải là cùng liên thủ đối phó với Phệ Thiên Đại Đế sao? Vì sao Nguyên Đỉnh Đại Đế lại dùng Sơn Hà Chung trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa của Viêm Võ Đại Đế chứ, chẳng lẽ bọn họ là địch nhân?
Tề Hải lắc đầu nói: - Dương huynh nói sai rồi, Nguyên Đỉnh Đại Đế và Viêm Võ Đại Đế đúng là đồng bạn không thể nghi ngờ, họ cũng cùng nhau liên thủ đối phó với Phệ Thiên Đại Đế, sở dĩ dùng Sơn Hà Đỉnh trấn áp Phượng Hoàng Chân Hỏa, thật ra là có nguyên nhân khác.
- Nguyện nghe tường tận! Dương Khai tỏ ra nghiêm túc.
Tề Hải trầm ngâm một lát, rồi lên tiếng: - Phệ Thiên Đại Đế bản lĩnh thông thiên, công tham tạo hóa, nói hắn là người đứng đầu Tinh Giới từ xưa đến nay cũng không phải là quá đáng. Nhưng tuy hắn là Đại Đế, nhưng thân thể lại không phải bất tử bất diệt, khi tu vi của hắn đã không ai có thể vượt qua, hắn lại muốn... Dương huynh, ngươi đoán thử xem, thực lực, địa vị đến mức độ này của hắn, hắn còn muốn cái gì nữa?
Dương Khai không phải ngu ngốc, nghe Tề Hải nói vậy, sao còn không đoán ra được chứ? Ánh mắt hắn chợt lóe sáng, kinh ngạc nói: - Bất tử?
Tề Hải gật gật đầu nói: - Không sai, Phệ Thiên Đại Đế muốn cùng thiên địa đồng thọ, cùng nhật nguyệt tề huy!
Dương Khai hít vào một hơi lạnh: - Khẩu vị thật là lớn.
Tề Hải cười ha hả: - Ta và ngươi vẫn chưa tới cảnh giới này, nếu chúng ta có năng lực như Phệ Thiên Đại Đế, có lẽ cũng sẽ xem xét đến phương diện này. Tuy nhiên muốn đạt được bất tử bất diệt thân há lại dễ dàng như vậy? Nghe đồn, trên đời này có một loại thiên địa chí bảo, nó được hình thành từ thời kỳ thiên địa sơ khai, hỗn độn chưa phân, chính là Bất Lão Thụ!
Mí mắt Dương Khai hơi giật một cái.
Tề Hải nói tiếp: - Tương truyền, nếu chiếm được Bất Lão Thụ, sẽ có thể đạt được bất tử bất diệt!
Dương Khai cười lớn nói: - Loại thuyết pháp nhảm nhí này, chẳng lẽ Tề huynh cũng tin?
Tề Hải tỏ ra nghiêm nghị nhìn hắn, nói:
- Vì sao lại không tin chứ?
Dương Khai trầm giọng nói: - Một cái cây lại có thể khiến cho người ta bất tử bất diệt sao? Lời này chỉ là lừa bịp tiểu hài tử mà thôi, Tề Hải huynh đã lớn như vậy, chớ có tin những lời vô căn cứ này.
Tề Hải lắc đầu nói: - Trong thiên địa này, số lượng chí bảo rất thưa thớt, mỗi một thứ đều có tác dụng khó có thể tưởng tượng, không ai có thể hiểu được, Bất Lão Thụ quả thật có thể khiến cho người ta bất tử bất diệt.
Dương Khai tỏ ra kinh ngạc nói: - Đây chẳng lẽ là thật? Vậy Tề Hải huynh có biết, nếu như có được Bất Lão Thụ thì làm sao để bất tử bất diệt không?
Tề Hải cười khổ nói: - Chuyện này ta cũng không biết được, Bất Lão Thụ há lại dễ dàng gặp được như vậy sao? Người có thể gặp được nó, từ xưa đến nay tuyệt đối không vượt quá năm người.
Dương Khai thầm nghĩ, năm xưa hắn chiếm được Bất Lão Thụ, ít nhất đã có sáu bảy người gặp được.
Nhưng không ngờ Tề Hải cũng không biết Bất Lão Thụ sử dụng như thế nào, điều này không khỏi khiến hắn có chút thất vọng, hắn vốn tưởng rằng học thức của Tề Hải uyên bác, có lẽ có thể tìm hiểu một chút tin tức về Bất Lão Thụ chứ.
Năm xưa khi hắn chiếm được Bất Lão Thụ, cũng đã từng thử luyện hóa qua, muốn trở thành bất tử bất diệt thân như lời đồn.
Nhưng bất kể hắn cố gắng như thế nào, đều phát hiện ra mình không thể luyện hóa Bất Lão Thụ mảy may. Lúc đó hắn chỉ là một võ giả Phản Hư Cảnh, còn có thể nói là thực lực thấp, nhưng hiện tại hắn đã là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhưng vẫn như cũ không thể luyện hóa được.
Tác dụng lớn nhất của Bất Lão Thụ hiện tại, chính là kích thích sinh trưởng, rút ngắn chu kỳ sinh trưởng của linh dược trong vườn thuốc. Thỉnh thoảng Dương Khai cũng có thể dùng sinh cơ nồng đậm mà Bất Lão Thụ phát ra trị thương, ngoài ra thì không có tác dụng gì. Về phần đạt được tử bất diệt thân, Dương Khai không có chút đầu mối nào.