Dương Khai gầm lên, nguyên khí toàn thân hung mãnh trào ra ngoài, cả người như hỏa quả đang bốc cháy, tỏa ra hơi nóng cực độ.
Vừa nói, Dương Khai vừa đối một chưởng với Nguyên Lãng, một âm thanh trầm
đục vang lên, Dương Khai lảo đảo lùi về sau, còn tên Nguyên Lãngthì kêu
lên một tiếng quái gở, người bay ra.
Lùi lại ba bước, Dương Khai
chớp mắt lại rơi vào vòng vây của ba tên còn lại, thấy đòn đánh của
chúng sắp ập lên người mình, Dương Khai vội vàng hạ người xuống tránh
được đòn của một tên Li Hợp cảnh, đồng thời chìa lưng về phía tên đệ tử
Huyết Chiến Bang kém nhất.
Trong thế dời núi lấp bể, song chưởng tung ra ấn vào ngực tên Thái sư huynh cảnh giác nhất.
Cũng chính tên này lúc này đã cảnh tỉnh Nguyên Lãng, khiến y không rơi vào cạm bẫy của Dương Khai.
Trong bốn tên, hắn là tên cầm đầu, công lực ắt mạnh nhất, kể cả hắn có bị
phong ấn tu vi, cũng vẫn còn ở mức Khí Động cảnh lưỡng tầng. Cho nên
Dương Khai đã quyết phải giết hắn trước tiên! Chỉ cần hắn chết, ba tên
con lại không đáng ngại nữa.
Trong chốc lát, Dương Khai đã giao thủ với cả bốn tên bằng hình thức khác nhau.
TênThái sư huynh thấy Dương Khai bất chấp nguy hiểm tấn công mình, bất giác
chau mày, tuy hắn không biết Dương Khai muốn làm gì, nhưng vẫn ngầm có
dự cảm nào đó không tốt.
Trong song chưởng này, nhất định là có ẩn chứa huyền cơ nào ghê gớm lắm!
Lùi! Tên này cũng khá là quyết đoán, tuy hắn không tin Dương Khai có thể làm gì được mình, nhưng cẩn thận vẫn hơn, hắn lập tức lùi về sau, đồng thời giương tay đỡ lấy song chưởng của Dương Khai, nhằm thăm dò công lực đối phương rốt cuộc đến đâu.
Bàn tay còn chưa đẩy ra, hắn đã phát hiện khóe miệng Dương Khai chợt nhếch lên nụ cười nham hiểm.
Không ổn, trúng kế rồi!
Ngay sau đó, hắn lại thấy song chưởng của Dương Khai dạt ra hai bên, tránh
khỏi đòn đỡ của hắn, với tư thế dũng mãnh, ấn thẳng vào ngực hắn.
Song chưởng này của hắn dĩ nhiên sẽ đánh trúng mình, nhưng đòn đánh của mình có thể sẽ đánh trúng Dương Khai! Đây chẳng phải muốn dĩ thương hoán
thương sao?
Ý nghĩ còn chưa thay đổi xong, song chưởng của Dương
Khai lại có biến hóa mới, trên hai bàn tay nóng rực đó thình lình đỏ lòa như máu, như có chất lỏng gì che phủ cả bàn tay, nhiệt độ lại tăng thêm một bậc nữa.
Không tránh được nữa rồi!
TênThái sư huynh lóe
lên tia độc ác trong ánh mắt, vận hành nguyên khí toàn thân, để xem sau
chưởng này, rốt cuộc ngươi chết hay là ta chết!
Lão tử dù gì cũng là cao thủ Li Hợp cảnh, tuy hiện tại công lực đã bị phong ấn môt nửa,
có hơi sa thế, nhưng chất lượng và nồng độ của nguyên khí nội thể chẳng
lẽ ngươi có thể đọ lại được?
Hai tiếng binh binh vang lên.
Một chưởng của tênThái sư huynh đánh vào ngực Dương Khai, đồng thời ngực hắn cũng bị hai chưởng của Dương Khai đánh trúng.
Trong nháy mắt, nguyên khí đang thủ ở vùng ngực kịch liệt cuộn trào, vùng ngực hắn như sắp tan chảy đến nơi.
Nguyên khí của tên tiểu tử này tinh thuần quá!
Hắn kinh hãi, trộm nghĩ nếu không phải cảnh giới hắn cao hơn, uy lực của chưởng này đã có thể khiến hắn trọng thương rồi.
Chưa khiếp sợ cho xong, hắn đã cảm thấy trong lòng bàn tay Dương Khai lại truyền đến một luồng nhiệt bỏng rát.
Cùng lúc luồng nhiệt này truyền đến, ngực tênThái sư huynh đau buốt, cảm
giác như cơ thể bị thứ gì đó xuyên qua, lục phủ ngũ tạng bỗng quay
cuồng.
- Cút ngay cho ta! Thái sư huynh hầm hầm giận dữ tung ra
chưởng lực, Dương Khai cũng không gượng sức thêm được nữa, bèn tức tốc
bay ra.
Còn chưa đáp xuống đất thì đã bị tên đệ tử Huyết Chiến
Bang công lực kém nhất từ sau lưng đâm cho một nhát kiếm, trong giây
phút nguy cấp, Dương Khai cố quay người lại, nhát kiếm này đâm xuyên qua bả vai, trên bả vai xuất hiện một khe hở toàn máu.
Vẫn chưa kết
thúc, thừa cơ Dương Khai bị thương, một tên Li Hợp cảnh khác cuối cùng
cũng có được cơ hội, hắn đạp lên mạng sườn Dương Khai, đá hắn hất tung
lên.
Lúc nãy Dương Khai đã tránh được một đòn của hắn, khiến hắn có hơi mất mặt, nên giờ hắn dĩ nhiên hạ thủ không chút nương tay.
Cùng lúc Dương Khai bay ra, một cái lọ nhỏ đột nhiên rơi ra từ ngực áo, rớt xuống mặt đất.
Giữa không trung, Dương Khai phun ra một tia máu, loạng choạng đáp xuống
đất, ánh mắt đau đớn nhìn cái lọ vừa rơi ra, nhưng lại không dám bước
đến nhặt về, dưới chân chợt xuất hiện ánh lửa, nhanh như cắt lẩn vào
trong rừng sâu.
Nguyên Lãng thấy vậy, vội vàng xông đến nhặt cái lọ đó lên.
Tiếng cười của Dương Khai từ xa vọng lại:
- Ha ha ha, Huyết Chiến Bang, Li Hợp cảnh, chỉ có thế mà thôi!
Hắn chạy kiểu gì vậy?
Mấy tên Huyết Chiến Bang ngơ ngác nhìn nhau, tiếng hú của Dương Khai dẫn
bọn chúng tiến đến, uy phonglẫm liệt đã đang đứng đợi, với điệu bộ bề
thề, ngữ khí ngông cuồng trước đó, chúng cứ tưởng Dương Khai có chỗ dựa
gì đó, nhưng bây giờ thì lại chạy đâu mất tiêu rồi.
Thế chẳng
phải là thùng rỗng kêu to sao? Bọn chúng còn tưởng Dương Khai có thủ
đoạn gì ghê gớm lắm, nhìn theo hướng Dương Khai vừa bỏ chạy, chúng không khỏi khịt mũi khinh bỉ.
- Đuổi theo, hắn đã bị trọng thương rồi, chắc chắn không thể cầm cự được bao lâu!
Nguyên Lãng vung tay, hung dữ ra lệnh, lần đấu tay đôi với Dương Khai y đã
thua lỗkhông nhỏ, y không ngờ chưởng lực của Dương Khai lại khó hóa giải đến thế, đến khi giải được thì trận đấu bên này đã kết thúc mất rồi.
Trước sau chỉ chưa đầy ba tức, tốc độ nhanh đến mức bọn chúng chỉ biết trơ mắt đứng nhìn.
Nói xong, Nguyên Lãng lập tức truy theo hướng của Dương Khai, bọn còn lại cũng tức tốc theo sau.
Nhưng chưa chạy được mấy bước, sau lưng đột nhiên vọng lại âm thanh vật nặng
rơi xuống đất, bọn chúng kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy thấy tên Thái
sư huynh cao cường nhất ngã ngửa trên mặt đất, không nhúc nhích gì.
- Sư huynh, huynh làm sao vậy?
Nguyên Lãng kinh ngạc la lên, nhưng không có phản ứng nào đáp lại.
- Sao lại thế này?
Tên công lực kém nhất cũng ngơ ngác.
Vừa rồi Thái sư huynh chỉ bị tên Dương Khai đó đánh trúng một chưởng thôi, chẳng lẽ đến mức trọng thương thế này sao?
- Có gì không ổn! Tên thứ ba cau mày, vội vàng quay lại lật người vị sư huynh này lên, đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
- Thái sư huynh thế nào rồi?
Nguyên Lãng đi lại hỏi, đưa mắt nhìn, y cũng chết đứng người.
Bởi vì da dẻ vị sư huynh này đỏ bừng, máu dưới da đang sôi sùng sục, hai
con mắt lồi lên, trông không khác bộ dạng của tên Nộ Lãng lúc chết.
Hiện giờ, vị Thái sư huynh này không có chút hơi thở nào, trên lồng ngực có
một lỗ chọc nhỏ bằng đầu ngóc tay, đang rì rì trút ra từng giọt máu đỏ
thẫm.
- Nóng quá!
Tên đệ tử Huyết Chiến Bang đang ôm xác Thái sư huynh vội vàng thả xuống.
Khi ngã ập xuống mặt đất, cái xác này đã nứt toạc ra, máu nóng tuôn trào
ra, tung tóe khắp mặt đất, bốc lên một đám sương tanh nồng mùi máu.
Ba người còn sống bị xối đầy mặt toàn máu, trong máu còn lẫn ít nguyên khí nóng hừng hực.
Ba tên này kinh hãi vạn phần! Chúng không thể ngờ, vị Thái sư huynh cao cường này lại chết một cách không minh bạch như vậy!
Chết như thế nào? Và Dương Khai hạ thủ khi nào?
Ba tên này cứ đứng ngây ra tại chỗ, mơ hồ nhìn tên sư huynh đã chết không
thể tái sinh trên mặt đất, trên mặt hiện lên thủ kiểu sắc thái.
Bốn cao thủ Huyết Chiến Bang đồng loạt ra tay đối phó Dương Khai, nhưng chỉ trong chớp nhoàng đã bị hắn giết mất một tên, còn hắnthì chỉ bị trúng
một nhát kiếm, một cước và một chưởng thôi, tuy bị trọng thương, nhưng
cũng đã trốn biệt đâu mất.