Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1352: Chương 1352: Tràn ngập nguy cơ




Bị lốc xoáy kính hồ kềm chế, con rối hành động không tiện, Già Thiên Thủ của Dương Khai nhắm trúng ngay thân thể nó, tiếng nổ lớn truyền ra, bị lực tác động mạnh mẽ, con rối không vững chân liền ngã thẳng ra đất.

Dương Khai vội lùi ra sau hai bước, cũng không ra tay nữa.

Đối với hắn, hiện tại chủ yếu là kéo chân con rối, trước khi tìm được tinh hồn điều khiển nó, công kích kiểu gì cũng không có ý nghĩa.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư hiển nhiên đã hiểu được ý của Dương Khai, thừa cơ tăng cường uy lực trận pháp đã bày ra, trong kính hồ xuất hiện lốc xoáy, hào quang ngợp trời cũng dày đặc thêm.

Bị hai đại trận pháp kiềm chế, con rối nhất thời không thể đứng dậy, ánh sáng đỏ sẫm trong mắt không ngừng lấp lóe.

Dương Khai lạnh nhạt nhìn động tác của con rối, lặng lẽ cảm thụ động thái của khí linh, đồng thời phân ra một đạo thần niệm tra xét trên người con rối.

Theo hắn nghĩ, phải có một đoàn tinh hồn giấu trong cơ thể con rối, nhất định phải có chút khác thường, phải dùng thần niệm mới phát hiện được.

Ngay khi hắn đang tra xét, dị biến lại xuất hiện, mặt hồ bỗng rung chuyển, con rối không thể đứng dậy, giận dữ vung cây gậy to lớn màu đen, đập lung tung khắp nơi.

Công kích này không tổn thương được Dương Khai, nhưng Thái Hợp thấy vậy, sắc mặt lại đại biến.

Nguyên nhân không khác, trước đó vì đảm bảo uy lực trận pháp lớn nhất, hắn không bố trí khí cụ bày trận bao phủ phạm vi lớn, con rối đập lung tung như thế, không chừng sẽ đập vỡ các khí cụ bày trận. Một khi có một cái hư hỏng, vậy cả trận pháp sẽ sụp đổ.

Không chỉ thế, con rối công kích mãnh liệt như vậy, lực lượng mạnh mẽ quét ra cũng ảnh hưởng tới trận pháp, nếu mặc kệ, chỉ sợ không lâu sau là trận pháp sẽ sụp đổ.

Trong lúc gấp gáp, Thái Hợp đành phải giảm bớt trói buộc con rối, để đảm bảo cho đại trận vận hành, Đỗ Tư Tư cũng thế, bất đắc dĩ đành giảm bớt uy lực Họa Địa Vi Lao Trận.

Trước giờ bọn họ chưa từng gặp chuyện thế này, không khỏi buồn bực.

Hào quang ngập trời cùng lốc xoáy trong kính hồ liền yếu đi, quả nhiên con rối không đập bậy bạ nữa, bò dậy. Vừa đứng lên, liền nhìn chằm chằm Dương Khai, lại nhìn kính hồ dưới chân, như có ý gì đó.

Tiếp theo, nó há to miệng, trong tiếng ù ù, phun ra những thứ giống ong vàng, chỉ to chừng nắm tay, nhưng số lượng cả trăm, tụ lại một chỗ, xoay vòng trên không, liền đánh về phía Dương Khai.

Ánh mắt Dương Khai co rút, toát ra hết sức kinh ngạc.

Hắn lần đầu mới biết con rối này có năng lực cổ quái như thế, trước đó trong lúc thăm dò, đối phương không có thả ra những ong vàng này.

Thần niệm quét qua, sắc mặt Dương Khai trầm xuống, bởi vì hắn phát hiện những ong vàng kia toàn là những con rối nhỏ, hơn nữa đều tỏa ra khí tức cực kỳ quỷ dị.

Tự nhiên là hắn không thể cho những ong vàng này tới gần, Ma diệm tuôn trào trên thanh, trường kiếm màu đen xuất hiện, vung lên, chém ra những đạo kiếm mang.

Ầm ầm ầm...

Cảnh tượng khiến mọi người bất ngờ xuất hiện, những ong vàng này nhìn bất phàm, nhưng bị kiếm mang chém trúng liền vỡ tung, như là không chịu nổi một đòn, nhưng Dương Khai càng nhíu chặt chân mày.

Bởi vì những ong vàng này nổ tung không phải do công kích của hắn, mà là bản thân chúng tự nổ.

Mỗi một con ong vàng tự nổ đều tuôn ra dao động năng lượng khiến người ta kinh sợ, không chỉ vậy, sau khi nổ tung, còn để lại những đoàn sương vàng trong không khí, sương mù nối nhau thành mảng, nhanh chóng bao phủ không gian.

Dương Khai không cẩn thận hít vào một chút, lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, kinh hãi hét lên: - Có độc, tất cả ngừng thở!

Vừa nói, trong tay xuất hiện quả cầu Ma diệm đen, ném về phía sương vàng, nơi Ma diệm đi qua liền quét sạch sương vàng. Sương vàng dù có độc tính mãnh liệt, nhưng không chịu nổi Ma diệm thiêu đốt.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư mới yên lòng, vừa nghe Dương Khai hô lên, hai người đều lo lắng đề phòng, sợ xảy ra biến cố, nhìn thây sương mù bị đốt sạch, tự nhiên mừng rỡ, tập trung điều động trận pháp.

Dương Khai lại không thả lỏng, chém ra những đạo kiếm mang, phá hủy toàn bộ ong vàng, dùng Ma diệm bao bọc sương mù.

Con rối này có thủ đoạn như thế, khẳng định còn có chiêu mạnh hơn, đêm dài lắm mộng, Dương Khai âm thầm lo lắng.

Cả trăm con ong vàng không bao lâu đã bị tiêu diệt hết,quét dọn sạch sẽ.

Lúc này, Dương Khai chợt đổi sắc, sau đó mừng rỡ, bởi vì khí linh chim lửa truyền đến tin tức.

Nó tìm được chỗ ẩn nấp của tinh hồn điều khiển con rối!

Không khác suy đoán của mình, nó ở ngay trong ngực con rối, bởi vì toàn bộ động tác của con rối đều do tinh hồn điều động, cho nê khí linh liên tục tra xét, cuối cùng tìm được dấu vết.

Ánh mắt Dương Khai xẹt qua một tia hung ác, thần niệm vừa động, khí linh bao phủ con rối lại hiện ra hình thái chim lửa, bay trên đầu nó, không ngừng phun ra quả cầu lửa tấn công, thu hút chú ý.

Bản thân Dương Khai thì nhìn chằm chằm vào ngực con rối, thừa lúc đó bị khí linh cuốn lấy, không thể phân tâm, lóe lên vọt tới trước mặt nó, nhảy lên thật cao, một quyền hung hăng nện vào ngực nó.

Oành một cái, Dương Khai bị lực lượng mạnh mẽ phản chấn trở về, còn ngực con rối thì không hề bị thương, không có một chút dấu vết.

Một quyền này chỉ là thăm dò, không có hiệu quả, Dương Khai cũng không ngại, nheo mắt quát khẽ: - Hai vị, điều động uy lực trận pháp mạnh nhất, thành hay bại, phải xem lần này!

Nghe thế, Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư không do dự, điều động thánh nguyên, mở ra toàn diện Kính Hồ Nê Long Trận cùng Họa Địa Vi Lao Trận.

Lập tức, hào quang ngợp trời hiện ra, trên kính hồ hiện ra những lốc xoáy lớn nhỏ, những đống bùn lầy trào ra ập tới chỗ con rối, cuốn lấy tứ chi, trói buộc hành động của nó.

Phối hợp chim lửa tấn công, con rối liền rơi vào thế yếu, nhưng cây gậy màu đen của nó lại vung lên lung tung.

Nhưng lần này Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư mặc kệ, vẫn không thả lỏng uy lực trận pháp.

Dương Khai thấy tốc độ con rối chậm lại, sắc mặt mừng rỡ, trường kiếm Ma diệm vung lên, chém ra kiếm mang thẳng vào ngực con rối.

Ánh lửa văng ra, kiếm mang tan biến, chỗ ngực con rối vẫn không thay đổi.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư thấy vậy, trong lòng không khỏi chìm xuống đáy.

Tuy rằng hai người có thể lợi dụng uy lực trận pháp hạn chế hành động của con rối, nhưng nếu như Dương Khai không phá được phòng ngự của nó, vậy cũng là sắp thành lại bại. Hiện tại bọn họ không thể tính toán nhiều, chỉ có thể ký gửi hy vọng vào người Dương Khai, cầu mong hắn không chỉ có chút thủ đoạn này.

Mà làm bọn họ thất vọng, không ngờ Dương Khai lại đánh ra công kích kiếm mang đen, chém vào ngực con rối.

Ngay sau đó, hai người lại giật mình, bởi vì bị kiếm mang công kích, để lại một cái dấu nhạt trên ngực con rối! Dù dấu này rất nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên ba người liên thủ tạo thành tổn thương chân chính lên con rối.

Tự nhiên làm Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư mừng rỡ không thôi, lúc nhìn lại Dương Khai cũng không khỏi kính nể.

Thân thể con rối này chắc chắn, ngay cả bọn họ không tự ra tay thăm dò, nhìn Dương Khai cùng khí linh công kích cũng hiểu được, ngay cả cường giả Phản Hư Cảnh đến đây cũng chưa chắc tổn thương được nó, nhưng bây giờ Dương Khai lại làm được.

Điều này có nghĩa, hắn có cơ hội phá hoại thân thể con rối, tiêu diệt tinh hồn ẩn bên trong!

Trong lòng kích động, như nhìn thấy được ánh sáng hy vọng, đều tràn đầy mong chờ Dương Khai.

Dương Khai nhìn cái dấu rất nhỏ, sắc mặt trầm xuống. Trong công kích vừa rồi, hắn đã vận dụng lực lượng không gian ngưng tụ ra Không Gian Nhận, thoạt nhìn không khác mấy kiếm mang, kỳ thật khác rất lớn.

Không Gian Nhận có thể coi là đòn sát thủ của Dương Khai, có thể cắn nuốt vạn vật, uy năng khó lường, nhưng vẫn chỉ tổn thương con rối được một chút như vậy. Muốn hoàn toàn phá vỡ ngực nó, tối thiểu phải đánh vào cả trăm cái Không Gian Nhận mới được.

Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư có thể hạn chế nó lâu như vậy?

Cũng không phải Dương Khai không tin tưởng vào hai người, chỉ là con rối này quá khó chơi, cây gậy lớn vung lên, chẳng những khó mà đến gần, ngay cả hai cái đại trận cũng bị khuấy rung trời. Thời gian kéo dài, trận pháp vừa vỡ, mình không thể nhắm chuẩn xác đánh trùng một chỗ.

Hiện tại tính toán những điều này cũng không làm được gì, sắc mặt Dương Khai lạnh lẽo, không cố kỵ nữa, bắn ra từng đạo Không Gian Nhận, đánh vào chỗ dấu cũ.

Không có tiếng động, không như kiếm mang đánh vào thân thể con rối, Không Gian Nhận đánh lên không hề có tiếng vang nào.

Theo thời gian trôi qua, vết thương trên ngực con rối dần lớn hơn, nhưng tương ứng, sắc mặt Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư cũng trắng bệch, người run lên. Hai người duy trì uy lực trận pháp, coi như dốc toàn lực, cũng dùng không ít đan dược khôi phục, nhưng thánh nguyên vẫn vào không đủ ra.

Càng làm người ta nóng nảy, là bị con rối giãy giụa công kích lâu dài, hai đại trận cũng bị ảnh hưởng độ ổn định, tình thế dần trở nên nguy ngập. Bất luận là lốc xoáy cùng bùn lầy của Kính Hồ Nê Long Trận, hay là hào quang như đom đóm của Họa Địa Vi Lao Trận, đều đang nhanh chóng yếu đi.

Như thế, con rối bị kiềm chân yếu đi, công kích của Dương Khai thường xuyên không thể nhắm chính xác, làm hắn căm tức.

So với ba người nóng vội bực mình, con rối lại thi triển thần uy, múa gậy lên, ngay cả chim lửa cũng không tới gần được, chỉ có thể bay vòng xung quanh, bắn ra những linh lực hỏa tinh khiết, kéo sự chú ý của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.