Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2032: Chương 2032: Tranh đoạt




Nam nhân họ Hàn có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh tu vi cảnh giới, có bản lãnh sánh vai cùng thành chủ Đoàn Nguyên Sơn. Cho nên mặc dù vừa rồi bị Túy Tửu Ông đã cảnh cáo một phen, cũng vẫn không quá để ý, lần này đương nhiên là muốn làm như vậy, làm một chút áp lực cho người ra giá ở gian phòng bên cạnh, khiến người ra giá biết khó mà lui. Thần thức lực thuộc loại Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh ầm ầm đãng xuất, trực tiếp liền phá ra cấm chế của sương phòng, phóng đi vào bên trong. Nhưng khiến nam nhân họ Hàn bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới chính là, còn chưa chờ ông ta phát lực, bên trong sương phòng lại lập tức trào ra một cỗ lực lượng thần thức không kém ông ta chút nào, đánh ngược tới. Nam nhân họ Hàn co rụt lại mi mắt, căn bản không thể thu hồi thần niệm của mình, chỉ có thể cắn răng một cái cùng đối phương trên đỉnh. Sự va chạm vô hình thoải mái trong đại điện, lực lượng thần thức chợt tán loạn. Nam nhân họ Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, bất ngờ không kịp đề phòng dường như ăn một chút thua thiệt nhỏ. Mà trong gian phòng bên cạnh ông ta cũng đồng dạng truyền đến một tiếng hừ lạnh. Phen này lực lượng thần thức va chạm rõ ràng là kết cục cân sức ngang tài. - Cũng có Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh! Sắc mặt của nam nhân họ Hàn trầm xuống, giờ mới hiểu được người mới ra giá vừa rồi vì cái gì ngữ khí lớn lối như thế. Thì ra là duyên cớ có cường giả che chở, nhìn như vậy, lai lịch của đối phương chỉ sợ có chút không đơn giản. Trong lúc nhất thời, sắc mặt của của họ Hàn âm lãnh xuống. - Ha ha, bổn công tử đã ra giá 450 vạn, có còn cao hơn hay không. Không có ai ra giá cao hơn thì khí linh này thuộc về bổn công tử sở hữu. Người ra giá trước đó hoàn toàn không có để ý hai đại cường giả Đạo Nguyên Cảnh giao đấu, mà là như cũ lớn lối kêu to. Trong gian phòng, một nam nhân trung niên khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: - Thiếu cung chủ, 450 vạn mua một con khí linh hỏa hệkhông quá có lời a. Người tu luyện cũng không phải là hỏa hệ công pháp, trên tay cũng không có hỏa hệ bí bảo, mua nó về làm chi? Chuyện này nếu để cho cung chủ biết chỉ sợ... - Ngươi biết cái gì! Chỗ đối diện với nam nhân trung niên, một tên thanh niên tướng mạo tuấn tú, môi hồng răng trắng, cầm trong tay chiếc quạt mạ vàng phe phẩy, ăn mặc như công tử nghe vậy bỉu môi một cái, nói: - Bổn công tử quả thật không có tu luyện hỏa hệ công pháp, cũng không có hỏa hệ bí bảo, nhưng... ngươi không cảm thấy khí linh này quá đẹp sao? Mặt khác, bổn công tử càng tò mò hơn một chút, không biết sờ nàng ta có phải cùng chân nhân độc nhất vô nhị hay không. Nếu là như vậy, hắc hắc, tốn nhiều nguyên tinh hơn nữa bổn công tử cũng nguyện ý. Nam nhân trung niên nghe vậy, nhướng mày, nhưng lại không tiện nói thêm cái gì, chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Ông ta biết vị công tử nhà mình thích nữ sắc, nhất là thích thục phụ đẹp lạnh lùng. Hình tượng của khí linh hiển nhiên vô cùng phù hợp khẩu vị của công tử. - 500 vạn! Bên trong gian phòng Ất số 9, Dương Khai mặt không thay đổi hô lên giá tiền mới. - Khốn kiếp! Dương Khai kêu giá mới ra miệng, thanh niên ăn mặc như công tử kia liền hoắc mắt đứng lên, hoàn toàn không để ý nơi đây, quát lên: - Bổn công tử coi trọng thứ gì ngươi cũng dám đoạt hả? Là muốn cùng Phi Thánh Cung ta đối nghịch hay sao? Bổn công tử ra 510 vạn! Hắn vừa nói như vậy, ở đây không ít võ giả lập tức hiểu rõ thân phận của hắn. Người ra giá này bất ngờ lại là Phi Thánh Cung thiếu cung chủ Ninh Viễn Thành! Dương Khai cũng gương mặt vẻ chợt hiểu, trách không được vừa rồi hắn nghe giọng nói của người này có chút quen thuộc, thì ra là Ninh Viễn Thành người này. Dương Khai cùng hắn giao thiệp cũng không chỉ một lần, lần đầu là giúp Mạc Tiểu Thất giải vây, lần thứ hai là ở bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp. Chẳng qua là vừa rồi một lòng nghĩ tới Lưu Viêm, Dương Khai cũng không quá chú ý phân biệt, rốt cuộc không thể nhận ra thanh âm của hắn. Như vậy xem ra, bên trong gian phòng của Ninh Viễn Thành, cùng thần thức của nam nhân họ Hàn đụng nhau, ắt hẳn là cường giả Đạo Nguyên Cảnh Lưu Ích Chi một mực bảo vệ ở bên cạnh hắn. - Phi Thánh Cung thì đã sao? Nếu lão tử Ninh Bác Dương cha của ngươi ở chỗ này, Hàn mỗ nói không chừng còn có thể bán mặt mũi của hắn, khí linh cũng có thể nhường, về phần ngươi sao...? Hừ, còn chưa đủ tư cách, 520 vạn! Trong gian phòng bên cạnh, nam nhân họ Hàn cười lạnh một tiếng nói. - Các hạ rốt cuộc là người nào? Sắc mặt của Ninh Viễn Thành hung ác nham hiểm, quát một tiếng. Nam nhân họ Hàn cười to đáp: - Đi về hỏi cha của ngươi, hắn sẽ nói cho ngươi biết ta là ai? - Đáng ghét a, dám xem thường bổn công tử.

Ninh Viễn Thành tức giận sắc mặt tái xanh. - Thiếu cung chủ, nơi này dù sao cũng là địa bàn người khác. Tên họ Hàn đó không dễ chọc, nếu không... coi như xong đi. Lưu Ích Chi khuyên nhủ. - Coi là gì? Tính thế nào? Bổn công tử nuốt không trôi cục tức này, dám coi thường bổn công tử. Được, thì xem một chút người nào mang nguyên tinh nhiều, dám cùng bổn công tử so tài lực, quả thực tự tìm đường chết! Ninh Viễn Thành một bộ dáng muốn nổi điên, lên tiếng quát lên: - 550 vạn! - 560 vạn! Nam nhân Họ Hàn không nhanh không chậm tăng giá.

- 600 vạn! - 610 vạn!

Trận đấu giá này, Dương Khai ngoại trừ ra giá lúc mấy lần trước ra, sau đó hắn căn bản cũng chưa chen miệng vào. Sau khi làm giá cả tiêu thăng đến 600 vạn, Dương Khai đã biết mình không có hy vọng gì. Bên phía Khang Tư Nhiên chỉ có 500 vạn nguyên tinh, mà trên người mình cũng chỉ có mấy chục vạn nguyên tinh mà thôi, gọp lại vẫn chưa tới 600 vạn, trừ phi thật sự cầm một đoàn Trọng Thổ ra ngoài thế chân mới được. Nhưng Trọng Thổ quá mức trân quý, hắn cũng không dám tùy tiện lộ ra cho người khác biết, tránh chọc tới phiền toái gì. Cho nên sau khi tự giác không có có hi vọng cạnh tranh, Dương Khai không lên tiếng nữa. Khang Tư Nhiên nhìn hắn một cái, không khỏi thở dài, an ủi: - Dương huynh, thuận theo sự tự nhiên phát triển của nó là được rồi. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói nhiều. Đấu giá đến lúc này, bất cứ người nào cũng đã nhìn ra, lần này đấu giá có chút thành phần tức giận ở trong đó. Nếu nói là nam nhân họ Hàn đấu giá Lưu Viêm là vì Mặc Ngọc Đỉnh, thì Ninh Viễn Thành đấu giá đúng thật là không muốn rơi xuống mặt mũi. Mà nam nhân họ Hàn tuy rằng tài lực kinh người, nhưng vừa rồi mới hao tốn mấy trăm vạn nguyên tinh đấu giá một cái Mặc Ngọc Đỉnh, thời khắc này trên người chỉ sợ cũng không còn bao nhiêu nguyên tinh. Sau khi giá tiền tăng lên tới 700 vạn, tiếng kêu giá của nam nhân họ Hàn đã âm trầm xuống. Cuối cùng, sau khi Ninh Viễn Thành hô lên giá cả 750 vạn, nam nhân họ Hàn cuối cùng cũng yên lặng. - Hắc hắc, cái thứ cùng bổn công tử tranh giành, cũng không biết thử tiểu một bãi rồi soi vào trong đó một chút xem mình có đức hạnh gì. Bổn công tử nhìn trúng thứ gì đó, chưa từng lỡ tay qua! Ninh Viễn Thành lớn tiếng châm chọc. - Công tử, có thể bỏ qua được thì tha cho người ta đi. Lưu Ích Chi ở một bên thấp giọng khuyên nhủ. - Sợ quá, người này không coi bổn công tử vào đâu, chẳng lẽ còn muốn bổn công tử đi quỳ liếm hắn sao? Cứ mơ giấc mơ xuân thu đại mộng của hắn đi!

Ninh Viễn Thành phe phẩy cái quạt mạ vàng của mình, quạt nhẹ lên, gương mặt đường làm quan rộng mở. Lưu Ích Chi nguy nhiên thở dài, cũng không nói tiếp gì nữa. - Phi Thánh Cung thiếu cung chủ các hạ ra giá 750 vạn, không có cao hơn rồi chứ? Như vậy 750 vạn một lần, hai lần, ba lần, khí linh hỏa hệ thuộc về thiếu cung chủ các hạ sở hữu, xin mang đủ nguyên tinh tới hậu đài giao hàng. Túy Tửu Ông gương mặt cười nổi lên nếp uốn. Với ông mà nói, tự mình chủ trì đấu giá, dĩ nhiên là bán ra giá tiền càng cao càng tốt, ông ta cũng có thể chiếm được lợi nhuận từ trong đó. Sau khi nói xong, thần sắc của Túy Tửu Ông nghiêm lại, trầm giọng nói:

- Đấu giá đại hội cho tới bây giờ đã đến gần cuối. Về phần một món áp trục đấu giá cuối cùng rốt cuộc là cái gì, nói vậy chư vị cũng đã sớm biết. Ừ, tiểu lão nhi sẽ không nhiều lời, đem vật đấu giá trình lên đi. Dứt lời, lập tức có tỳ nữ mang khay ngọc đi lên. Một kiện vật đấu giá cuối cùng dĩ nhiên là Đạo Nguyên Quả của Thiên Vũ Thánh Địa đưa lên vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, trong lúc nhất thời, dẫn tới vô số người trợn to tròng mắt nhìn lên phía trên. Rất nhiều võ giả trong cuộc đời này, cũng chưa thấy qua Đạo Nguyên Quả rốt cuộc hình dạng thế nào, thời khắc này dù biết rằng mình đấu giá vô vọng, cũng xem sơ qua, ngày sau dĩ nhiên là thêm một đề tài câu chuyện để bàn vào lúc trà dư tửu hậu. Mà rất nhiều vị khách trong một buổi đấu giá này cũng là vì Đạo Nguyên Quả mà đến, trong nhiều lần đấu giá trước, bên trong gian phòng Giáp rất nhiều Đạo Nguyên Cảnh chưa từng xuất thủ qua. Thậm chí ngay cả Mặc Ngọc Đỉnh xuất hiện cùng Lưu Viêm đấu giá bọn họ đều không tham dự trong đó. Bọn họ tới nơi này tham gia đấu giá đại hội, cũng chỉ có một mục đích là Đạo Nguyên Quả! Một viên Đạo Nguyên Quả có thể luyện chế một lò đan, vận khí tốt, ra đan 5,6 viên, nói không chừng có thể tạo cho 5,6 vị cường giả Đạo Nguyên Cảnh, đây đối với bất kỳ một thế lực nào đều là sự dụ dỗ không nhỏ. Mà một trận đấu giá cuối cùng cũng nhất định là một trận cạnh tranh vô cùng kịch liệt giữa các đại gia tộc tông môn thế lực.

Tâm tư của Dương Khai đã sớm không ở trong phòng đấu giá. Đạo Nguyên Quả đối người bên ngoài có lẽ có lực hấp dẫn không nhỏ, nhưng với hắn mà nói có thể làm như không thấy. Dù sao chính hắn cũng đã có một viên Đạo Nguyên Quả, cũng không có tài lực lớn như vậy đi tham gia đấu giá. Hắn lặng lẽ cảm ứng vị trí của Lưu Viêm. Tuy rằng bởi vì cấm chế trên cái chén tròn khiến sự cảm ứng giữa hắn cùng với Lưu Viêm trở nên cực kỳ bé nhỏ, nhưng sau khi hắn tĩnh tâm xuống, vẫn như cũ có thể có cảm giác. Nếu trên buổi đấu giá không thể lấy tài lực cường đại minh tranh Lưu Viêm, vậy chỉ có thể ám đoạt rồi. Cũng may Lưu Viêm cuối cùng là bị Ninh Viễn Thành đấu giá đi, Dương Khai vẫn không có gánh nặng trong lòng gì. Bỡi vì hắn cùng Ninh Viễn Thành ít nhiều gì cũng coi như có chút xích mích. Lúc đó ở lối vào Ngũ Sắc Bảo Tháp tầng thứ hai, Ninh Viễn Thành mang một đám Phi Thánh Cung đệ tử còn chủ động động thủ qua với hắn. Những người khác của Phi Thánh Cung, Dương Khai vẫn không coi vào đâu. Duy chỉ có vị Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh Lưu Ích Chi nọ khiến Dương Khai cảm thấy có chút khó giải quyết. Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cũng không phải là hắn bây giờ có thể đủ chống lại. Cũng may hắn có Yêu Trùng Mẫu Thể, còn có Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, hai đại huyết thú này một con có thực lực của Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, một con có Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, hợp lực kiềm chế Lưu Ích Chi sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ cần kiềm chế Lưu Ích Chi, với thủ đoạn của Dương Khai, tranh giành với một tên Ninh Viễn Thành bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa còn không bắt vào tay hay sao? Nghĩ là nghĩ như vậy, thật muốn áp dụng nhất định có một ít biến số, vẫn phải có kế hoạch cho tốt một phen mới được. Dương Khai như đi vào giữa cõi thần tiên. Hiện trường của buổi đấu giá đã bởi vì Đạo Nguyên Quả mà tranh đoạt khí thế ngất trời. Thậm chí ngay cả Khang Tư Nhiên cũng gia nhập trong đấu giá, bất quá với tài lực của ông ta cũng chỉ có cơ hội kêu giá hai lần. Tiếng đấu giá mới vừa hô lên miệng, liền bị giá tiền cao hơn kêu lên. Giá tiền của Đạo Nguyên Quả cũng một đường tiêu thăng đến trình độ khiến Khang Tư Nhiên tuyệt vọng.

Sau khi có người hô lên giá 800 vạn, Khang Tư Nhiên chán nản té ngồi trên ghế, thở dài một tiếng. Mà Dương Khai đối với chuyện này lại là ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn cảm ứng được rằng, khí tức của Lưu Viêm đã đến trong gian phòng của Phi Thánh Cung, hiển nhiên đã giao hàng xong với bên phía phủ thành chủ. Tuy nhiên Ninh Viễn Thành cũng không có ý tứ vội vã rời đi, mà là lưu lại, ngắm nhìn trận long tranh hổ đấu Đạo Nguyên Quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.