Vũ Luyện Điên Phong

Chương 1549: Chương 1549: Trở về Thông Huyền đại lục.




Dương Khai đợi trong chiến hạm cực kỳ bình thản.

Dương Khai đắm chìm trong tìm hiểu bí thuật và tu luyện, thời gian cứ thế trôi qua.

Một ngày kia, có đệ tử tới gõ cửa hồi báo: - Tông chủ, đã tới!

- Đến rồi sao? Dương Khai mở mắt, ánh mắt kích động, thân hình thoắt một cái đã rời khỏi phòng, đi tới đại sảnh.

Lúc này, chiến hạm đang trôi lơ lửng cách một hành tinh tu luyện chừng trăm vạn dặm, không tiếp tục đi tới.

Rất nhiều đệ tử phụ trách điều khiển chiến hạm thấy Dương Khai xuất hiện, đều đồng thời nhìn hắn, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.

Không có lệnh của Dương Khai, bọn họ không dám tùy tiện hành động.

Bất quá... đây chính là quê hương của tông chủ sao? Sao có cảm giác như mặt trời sắp lặn vậy?

Các đệ tử nhìn Thông Huyền đại lục trước mặt, vẻ mặt nghi ngờ.

Lúc Dương Khai nhìn thấy Thông Huyền đại lục, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.

Trước kia tầm nhìn của hắn không cao, chưa từng thấy những thứ đặc sắc trong Tinh Vực, cũng không biết Thông Huyền đại lục có vấn đề gì, ngược lại, trước kia hắn còn nghĩ Thông Huyền đại lục vô cùng dồi dào, ít nhất thì bên Trung Đô và Thông Huyền đại lục căn bản không thể so sánh được.

Nhưng bây giờ hắn trở về từ Tinh Vực, trải qua mấy chục năm ma luyện, liếc mắt đã nhìn ra vấn đề của Thông Huyền đại lục.

Nó già rồi!

Nó giống một bà lão ở tuổi xế chiều, một loại khí tức thê lương quanh quẩn quanh hành tinh, sắc thái mờ mịt như da đồi mồi, hành tinh này đã tới lúc suy yếu rồi.

Dương Khai bất ngờ.

Lúc trước hắn không biết chuyện này, hoặc là nói trước đó hắn chưa từng có ý thức về vấn đề này.

Xem ra, trên Thông Huyền đại lục, Nhập Thánh Cảnh là cảnh giới đứng đầu cũng không phải không có lý do.

Nó khác với U Ám Tinh, U Ám Tinh có thiên địa linh khí thừa thải, nhưng bị một pháp tắc thiên địa vô hình áp chế, làm cho các võ giả không thể cảm ngộ ảo diệu của Hư Vương Cảnh.

Thông Huyền đại lục không có thiên địa pháp tắc áp chế này, chỉ có điều... thiên địa linh khí mỏng manh, căn bản không thể thỏa mãn nhu cầu để các võ giả tấn thăng tu vi.

Nhập Thánh Cảnh đã là cực hạn.

Lúc này, Dương Khai đã hiểu rõ vấn đề của Thông Huyền đại lục.

- Tông chủ, chúng ta... Một đệ tử nghiêng đầu nhìn hắn, cung kính hỏi ý kiến của hắn.

- Đáp xuống đi. Dương Khai nhẹ nhàng phất tay.

Các đệ tử điều khiển chiến hạm đáp xuống.

Chiến hạm dài mười mấy trượng xuyên qua một tầng mờ mịt, xuyên qua tầng khí quyển của Thông Huyền đại lục, ầm ầm đáp xuống đại lục.

Dương Khai dùng thần niệm quét qua như thủy triều, trong nháy mắt bao phủ phương viên trăm dặm, hắn cần xác định vị trí hiện tại của mình.

Linh khí đạm bạc, lại tràn đầy một chút ma khí.

Nơi này là Ma Cương? Dương Khai nhướng mày.

Trên Thông Huyền đại lục phân làm ba khu vực lớn: Nhân Lĩnh, Ma Cương, Yêu Vực, tam tộc to lớn, trong đó Nhân Lĩnh chiếm diện tích lớn nhất, gần như chiếm cứ bảy thành của Thông Huyền đại lục, thứ hai là Ma Cương, Yêu Vực nhỏ nhất.

Không ngờ vừa về Thông Huyền đại lục, lại tới thẳng Ma Cương, điều này làm Dương Khai có chút bất ngờ.

Bỗng nhiên, Dương Khai ngẩng đầu nhìn sang một hướng.

Khi hắn dùng thần niệm dò xét, phát hiện vài tia sinh mạng khí tức đang xâm nhập, trong đó có một Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh làm Dương Khai cảm thấy quen thuộc, nhưng là người nào thì hắn tạm thời không nhớ ra.

Có thể đạt tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, cả Ma Cương chỉ có mấy người, hẳn là Ma Tướng nào đó.

Ma tộc có tứ đại Ma Tướng, tất cả đều có tu vi Nhập Thánh Cảnh.

Hiển nhiên đối phương đã phát hiện dấu vết của chiến hạm nên vội tới dò xét.

Sẵn tìm hiểu tin tức từ hắn vậy, Dương Khai nghĩ, nhàn nhạt phân phó: - Các ngươi đợi ở đây, ta đi gặp một người.

Nói xong, thân hình thoắt một cái đã ra khỏi chiến hạm, đứng yên chờ họ tới.

Khoảng cách trăm dặm đối với Dương Khai mà nói chỉ trong nháy mắt, hắn tu luyện lực lượng không gian nên bây giờ có thể đi lại trong khe nứt không gian, không bị không gian ngăn trở.

Nhưng đối với một Ma Tướng có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh lại không có bí bảo phi hành hay tăng tốc độ chạy mà nói, mặc dù dùng hết sức cũng mất thời gian uống một chung trà.

Sau một chung trà, trong tầm mắt Dương Khai đã xuất hiện một mảng hắc khí lớn, hắc khí tràn đầy khí tức thô bạo và máu tanh, có mấy thân ảnh ẩn trong đó.

Hắc khí cuồn cuộn, nhanh chóng dừng lại cách Dương Khai hơn trăm trượng.

Mấy thân ảnh dần hiện ra, một người cầm đầu, thân hình khôi ngô, thần sắc dữ tợn, tay cầm một bí bảo hình trường thương, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.

Lúc này, hắn kinh ngạc nhìn về hướng này, con ngươi đỏ thẫm rung động.

Hắn không thấy Dương Khai, chỉ có điều chiến hạm sau lưng hắn vô cùng quen thuộc, thân là Ma Tướng, đương nhiên hắn biết ở Ma Đô nằm sâu trong lòng đất có một chiếc y như vậy.

Đó là bí bảo phi hành của người Cốt tộc, họ đã tới Thông Huyền đại lục từ rất nhiều năm trước, dường như gọi là chiến hạm.

Nhưng đáng tiếc, chiến hạm đã bị thiên tài tuyệt thế Đại Ma Thần phá hủy, chỉ còn lại một đống phế thải, được xem như chuyện cơ mật bậc nhất, bị phong ấn ở Ma Đô nằm sâu mấy chục ngàn trượng dưới lòng đất.

Chẳng lẽ lại có người hành tinh khác tới Thông Huyền đại lục? Vừa nghĩ vậy, vị Ma Tướng này liền hoảng sợ.

Lần trước xảy ra chuyện này, Đại Ma Thần đã hy sinh thân mình để bảo toàn Thông Huyền đại lục, chuyện này vẫn là niềm kiêu ngạo của người Ma tộc.

Nhưng bây giờ ai có thể ngăn được sóng dữ, bảo toàn Thông Huyền đại lục?

Có lẽ tên Nhân tộc năm đó có năng lực này, dù sao lúc Cốt tộc lại gây sóng gió lần nữa, tam tộc của Thông Huyền đại lục dưới sự hướng dẫn của hắn, đã liên thủ đánh bại Cốt tộc.

Nhưng nghe nói hơn 30 năm trước, hắn đã rời khỏi Thông Huyền đại lục, đến nay không có tin tức gì, không biết sống chết ra sao.

Từng ý nghĩ xẹt qua, tuy vậy vị Ma Tướng này gặp nguy không loạn, hiểu rõ bản chất hiếu chiến của người Ma tộc, dời tầm mắt sang Dương Khai.

Ngay sau đó, hắn liền giật mình, giống như gặp ma giữa ban ngày, há to miệng, tay chỉ Dương Khai: - Ngươi... ngươi...

Hắn không tin vào mắt mình.

- Ma Tướng Mông Qua, ha ha, nhiều năm không gặp, Mông huynh vẫn mạnh khỏe chứ? Dương Khai toét miệng cười.

- Ngươi là Dương thánh chủ? Con ngươi của Mông Qua muốn lọt ra ngoài, không ngờ người trên chiến hạm lại là chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa.

Chính là thanh niên Nhân tộc đã biến mất hơn 30 năm trước.

Năm đó Cốt tộc sống lại, tam tộc liên thủ, Mông Qua và Dương Khai đã từng kề vai chiến đấu, đương nhiên là nhớ mặt Dương Khai, bây giờ nghe tiếng của hắn, càng xác định là đúng.

Không ngờ lại là hắn.

Chuyện này thật khó tin, người này biến mất hơn ba mươi năm, vừa xuất hiện lại ngồi trên một chiến hạm như vậy, những năm này hắn đi đâu? Nghe nói hắn rời khỏi Thông Huyền đại lục, xông vào Tinh Vực, chẳng lẽ đã thành công?

Vừa nghĩ vậy, Mông Qua rung động, ánh mắt ngây ra.

- Không sai, chính là Dương mỗ, Mông huynh không nhận ra ta sao?

Dương Khai cười ha ha.

- Sao không nhận ra chứ. Mông Qua loạng choạng. - Tuy nhiều năm không gặp, nhưng oai hùng của Dương thánh chủ, bản tướng không bao giờ quên.

- A, mấy năm nay Trường Uyên có tốt không? Dương Khai lại hỏi.

- Ngươi hỏi Ma Tôn đại nhân? Mông Qua nhướng mày, nét mặt bất mãn, Trường Uyên là Ma Tôn của Ma tộc, là tối cường giả đứng đầu Thông Huyền đại lục, mặc dù thực lực của Dương Khai không tầm thường, lại là chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, nói đến cùng cũng chỉ ngang hàng với Ma Tôn đại nhân, cho dù là lễ tiết hay gì đó, cũng không nên gọi thẳng tên.

Tiểu tử này khẩu khí rất ngông cuồng nha, bộ dạng như trưởng bối hỏi thăm hậu bối, Mông Qua có chút bất bình.

Không nóng không lạnh nói: - Làm phiền Dương tông chủ lo lắng, tôn thượng vẫn mạnh khỏe, những năm gần đây bế quan ở Ma Đô tìm hiểu đại đạo.

Vừa nói vừa quét thần niệm qua người Dương Khai, hắn rất muốn biết sau mấy chục năm, tu vi của thanh niên Nhân tộc này đã đạt tới trình độ nào.

Nếu như mình nhớ không lầm, năm đó lúc hắn rời đi hẳn là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, mấy chục năm sau, với tư chất của hắn chắc cũng đạt Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Vừa quét qua, sắc mặt Mông Qua đại biến.

Hắn bất ngờ phát hiện, bản thân không nhìn ra tu vi của Dương Khai, thần niệm quét qua người hắn, giống như đá chìm đáy biển, không có chút gợn sóng.

Làm sao có thể? Mông Qua giật mình, mắt trợn trừng.

Hắn có tu vi Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, cho dù Dương Khai đạt Nhập Thánh tam tầng cảnh, cũng không thoát được thần niệm của hắn.

Cho dù là Đại Ma Thần đã từng đạt tới Thánh Vương Cảnh trong truyền thuyết cũng không được.

Chẳng lẽ nói... tiểu tử này đã đến cảnh giới ấy, thậm chí còn cao hơn?

Vừa nghĩ vậy, Mông Qua giật giật, ánh mắt hoảng sợ, mím môi, khô khốc nói: - Dương thánh chủ hiện giờ... là cảnh giới gì?

- Cảnh giới gì? Dương Khai nhướng mày, hành động của Mông Qua hắn biết rõ, nhưng không trách tội, người Ma tộc là như vậy, ai cũng bướng bỉnh bất khuất, bản tính đã vậy, trầm ngâm một chút rồi nói: - Cảnh giới gì tạm thời không thể nói rõ, có cơ hội ngươi sẽ biết, đúng rồi, ngươi đi Ma Đô một chuyến, gọi Trường Uyên đến Cửu Thiên Thánh Địa gặp ta, ta vừa trở về, sẽ lập tức đi Cửu Thiên Thánh Địa.

Mông Qua nuốt nước miếng, vẻ mặt bướng bỉnh dần thu liễm, như mãnh thú bị hàng phục.

Lần này hắn rất thức thời không để ý giọng điệu sai khiến của Dương Khai, hắn mơ hồ đoán được Dương Khai đã đạt tới trình độ cách mình một trời một vực, suy đoán này làm hắn sợ hãi, đồng thời còn có một chút phấn chấn kỳ lạ.

- Dương thánh chủ yên tâm, bản tướng sẽ đi Ma Đô ngay, báo tin này cho tôn thượng. Mông Qua trầm giọng nói.

- À, ngoài ra còn có một chuyện. Dương Khai sờ lỗ mũi. - Cửu Thiên Thánh Địa ở hướng nào?

Mông Qua ngạc nhiên, chỉ tay một cái.

- Cảm tạ. Dương Khai cười nhạt, thân hình lắc lư đã biến mất không thấy, một lát sau, chiến hạm đen như mực khẽ run lên, bỗng nhiên biến mất khỏi tầm mắt Mông Qua.

- Đại nhân, tiểu tử Nhân tộc kia là ai a, sao dám lớn lối như vậy, không coi ngài vào đâu. Một người Ma tộc đi theo Mông Qua đến đây bất mãn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.