Đuổi theo tên giáo chủ Thi Linh Giáo bị mất dấu, với thủ đoạn của hắn, hiện tại muốn tìm được hắn chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Lần hành động này không tính là thành công, tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn giáo chủ Thi Linh Giáo cũng sẽ không thể có hành động gì. Dù sao hắn cũng đã bị tổn thương không nhẹ, nhất là một kích cuối cùng thi triển Đế Bảo có tác dụng phụ rất lớn đối với bản thân hắn, nếu không hắn cũng không kéo dài đến lúc đó mới sử dụng.
Hiển nhiên Tiền Thông không biết điều này, cho nên cũng không định nói Dương Khai tiếp tục truy đuổi, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy rằng tên kia đã trốn thoát, nhưng Thi Linh Giáo vẫn là một phiền toái lớn, chúng ta quay lại Táng Hùng Cốc, phá hủy Thi huyệt kia đi, lần trước lão phu cũng cảm ứng được có không ít Thi Linh tộc đang ẩn nấp trong Thi huyệt.
- Ừm, ta cũng nghĩ như vậy. Dương Khai đồng ý với quan điểm của lão.
Hai người bàn bạc một phen, rồi liền lập tức lên đường, bay về phía Táng Hùng Cốc.
Ba ngày sau, hai người đã quay lại Táng Hùng Cốc. Thi Linh tộc trong cốc vốn lần trước bị Tiền Thông tàn sát khắp nơi đã tổn thất thảm trọng, nhưng cũng chưa hoàn toàn tiêu diệt hết, những tên Thi Linh tộc còn lại không biết đã trốn đi nơi nào, chỉ còn lại những tên Thi Linh tộc chưa chuyển hóa hoàn toàn trong Thi huyệt mà thôi.
Trước khi Tiền Thông phá huỷ Thi huyệt, Dương Khai lần nữa quay trở lại Hoàng Tuyền Nhãn xem thử có biện pháp nào phá hủy Hoàng Tuyền Nhãn này không. Dù sao đây mới chính là nguồn gốc sinh ra Thi Linh tộc, chỉ cần hủy diệt nó, Thi Linh tộc sẽ không thể tăng thêm nhân số, những tên còn lại chỉ cần từ từ dọn dẹp là được, cuối cùng cũng sẽ có một ngày U Ám Tinh sẽ lần nữa khôi phục lại yên bình.
Nhưng khiến cho hắn thất vọng chính là, thứ này căn bản không có biện pháp phá hủy. Hoàng Tuyền Nhãn dường như nối tiếp đến một thế giới khác, Âm Thi khí dày đặc kia chính là từ một thế giới khác ở bên ngoài chảy đến đây, ngưng tụ tại Hoàng Tuyền Nhãn tạo thành hình thái nước suối.
Nghe đồn, Hoàng Tuyền Nhãn thông với Hoàng Tuyền địa ngục!
Biện pháp duy nhất chính là xâm nhập vào trong đó, cùng lúc phá hủy cầu nối giữa hai thế giới.
Dương Khai không dám mạo hiểm, chỉ có thể liên thủ cùng Tiền Thông, tạm thời phong ấn khí tức của Hoàng Tuyền Nhãn lại, cuối cùng phá hủy Thi huyệt, tiêu diệt hết những Thi Linh tộc đang trong quá trình chuyển hóa.
Khi Dương Khai và Tiền Thông trở về Lăng Tiêu Tông, đã là mười ngày sau.
Sau khi hắn thuật lại sơ qua về hành động lần này cho nhóm Diệp Tích Quân nghe, Diệp Tích Quân cũng rất khiếp sợ, không ngờ trên đời này lại có thủ đoạn đoạt xá vô hạn quỷ dị như vậy.
Các trưởng lão còn lại cũng cảm thán không dứt.
- Theo như tông chủ nói, Thi Linh Giáo chủ kia không phải là có thân thể bất tử sao? Diệp Tích Quân nhíu chặt mày nói.
- Cũng không phải như vậy, thuật đoạt xá của hắn tuy rằng quỷ dị khó lường, nhưng cũng có tổn hại nhất định đối với bản thân, điểm này từ sự thay đổi đối tượng đoạt xá của hắn là có thể nhận ra. Chỉ có điều lần này lại để hắn chạy thoát, hiện tại không biết hắn đang trốn ở nơi nào, muốn tìm được hắn quả là khó khăn mà. Dương Khai thở dài nói.
Diệp Tích Quân khẽ gật đầu nói:
- Tuy không thể giết chết tên Thi Linh Giáo chủ kia, nhưng có thể phong ấn được Hoàng Tuyền Nhãn cũng đã đủ rồi. Nói vậy tộc nhân Thi Linh tộc cũng sẽ không tăng thêm được nữa, đây là lúc chúng ta nên tiến hành phản kích rồi.
Dương Khai liếc nhìn nàng, mỉm cười nói: - Đại trưởng lão có ý kiến gì?
- Thừa thắng xông lên! Diệp Tích Quân trầm giọng nói: - Trong hai năm qua, sở dĩ tình hình trên U Ám Tinh càng ngày càng xấu, một phần nguyên nhân là do Thi Linh tộc quá mức quỷ dị, cao thủ chuyển hóa thành Thi Linh tộc càng ngày càng nhiều. Nhưng còn một nguyên nhân khác đó chính là không có ai khiến cho người ta tin phục để lãnh đạo, các đại tông môn đều chiến đấu riêng lẻ, nên rất dễ bị công phá. Nhưng hiện tại thì khác, tông chủ trở về cùng với chiến hạm cấp Hư Vương, Tiền trưởng lão cũng đột phá đến Hư Vương Cảnh, chỉ cần hai người đứng ra, với uy tín của Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện, tin rằng có thể liên hợp toàn bộ U Ám Tinh lại, đến lúc đó còn sợ gì những tên Thi Linh tộc kia nữa chứ?
- Lão phu không có ý kiến gì, U Ám Tinh là quê hương của lão phu, ra sức vì U Ám Tinh hiển nhiên là trách nhiệm không thể từ chối. Tiền Thông liền thể hiện thái độ.
Diệp Tích Quân đưa mắt về nhìn về phía Dương Khai.
- Ta cũng không có ý kiến. Dương Khai khẽ cười: - Chuyện này do đại trưởng lão ngươi và Tiền trưởng lão phụ trách đi, toàn bộ tông môn đều có thể điều động, ta ra sức một chút là được rồi.
- Nếu tông chủ muốn lười biếng, thì như ngươi mong muốn, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Diệp Tích Quân cũng rất quyết đoán, lập tức đồng ý.
Tiêp theo, các trưởng lão và Tiền Thông liền bàn bạc cụ thể, bao gồm làm sao để liên hợp những thế lực và cao thủ còn sót lại trên U Ám Tinh, làm sao thành lập uy tín, làm sao tiễu trừ Thi Linh Giáo...
Thật ra hết thảy đều rất đơn giản, danh tiếng của Lăng Tiêu Tông vốn đã không thấp, hơn nữa hiện tại còn có Tiền Thông đích thân ra tay, với tu vi và thân phận cường giả Hư Vương Cảnh của lão, chỉ cần hô lên một tiếng, đến lúc đó khẳng định sẽ có vô số người hưởng ứng.
Với thực lực của hai tông môn, lại phối hợp với chiến hạm cấp Hư Vương thì việc thu nạp và giải cứu những cao thủ cùng tông môn bị Thi Linh Giáo gây rối cũng không khó khăn gì. Đến lúc đó, lực lượng này sẽ như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, chờ đến khi nó trải rộng ra khắp U Ám Tinh, thì chắc chắn Thi Linh Giáo sẽ không tồn tại được nữa!
Thậm chí Diệp Tích Quân còn sai người truyền tin tức ra bên ngoài, thông báo cho cả U Ám Tinh, giáo chủ thần bí của Thi Linh Giáo đã bị Dương Khai và Tiền Thông hợp lực giết chết!
Đây mặc dù là tin tức giả, nhưng chắc hẳn cũng sẽ không có ai hoài nghi, còn giáo chủ Thi Linh Giáo lúc này ẩn núp còn không kịp, chứ nói gì đến việc hắn sẽ ra mặt.
Tin tức này sẽ đánh mạnh vào lòng tin của Thi Linh tộc và những võ giả nhân tộc thuần phục Thi Linh Giáo, đối với hành động tiếp theo có trợ giúp rất lớn.
Dương Khai cũng không tham dự vào trong đó, mà một mình đi tới lầu các nơi Dương Viêm nằm.
- Nếu đúng như lời huynh nói, thì quả thực người kia chính là Trùng Đế! Trong thức hải của Dương Viêm, nàng đang ngồi đối mặt với Dương Khai, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ: - Vạn Độc Tà Cổ chính là một trong những bí thuật màTrùng Đế tu luyện, mà Trảm Hồn Đao kia cũng là bí bảo của hắn. Không ngờ trận chiến năm xưa hắn thật sự còn sống sót, ta đã sơ suất rồi!
- Thì ra người đó gọi là Trùng Đế! Dương Khai lập tức sáng tỏ.
- Ừm, hắn am hiểu nhất chính là bồi dưỡng Kỳ Trùng Dị Trĩ, hắn có thể ký gửi hồn niệm của bản thân lên người những thứ đó, cho nên mới có thể tiến hành đoạt xá rất nhiều lần như vậy. Vạn Độc Tà Cổ chỉ là một loại Kỳ Trùng Dị Trĩ tay sai của hắn, dùng để khống chế thuộc hạ mà thôi, chưa tính là gì. Trên tay hắn còn có những thủ đoạn lợi hại khác, đám mây trùng của Trùng Đế đi qua nơi này, có thể làm cho toàn bộ Tinh Vực sinh linh đồ thán!
Dương Khai hiện ra vẻ sợ hãi, hắn để ý thấy Dương Viêm nói là toàn bộ Tinh Vực, mà không phải là một hành tinh tu luyện.
Dương Viêm lại hé môi cười: - Huynh cũng không cần khẩn trương như vậy, sử dụng Kỳ Trùng Dị Trĩ nhất định phải có tu vi tương xứng mới được. Hiện tại hắn chỉ có thể đoạt xá võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh, sao có thể sử dụng được nhiều Kỳ Trùng Dị Trĩ như vậy chứ? Nếu hắn thật sự muốn làm như vậy, chắc chắn sẽ bị cắn trả, việc hắn dùng Vạn Độc Tà Cổ nhiều như vậy đã hơi vượt ra khỏi dự liệu của ta, ta tin rằng trong mấy năm kế tiếp hắn sẽ không lộ mặt ra nữa đâu.
- Nhưng tên này còn sống sẽ luôn là một mối họa! Dương Khai cau mày nói.
Hắn rất cảnh giác đối với Trùng Đế, đây chính là nhân vật có cùng cấp bậc với Dương Viêm, ai biết rốt cuộc khả năng của hắn có bao nhiêu chứ?
Dương Viêm nhìn hắn thật sâu nói: - Thật ra ta có một biện pháp, có thể làm cho huynh giết chết hắn!
- Biện pháp gì? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.
Dương Viêm không lên tiếng, mà đưa tay trảo một cái vào hư không.
Bên trong thức hải, một quả cầu tỏa ra hào quang năm màu vô cùng xinh đẹp chợt xuất hiện trên tay nàng, ngay sau đó nàng liền ấn bàn tay lên trán Dương Khai.
Động tác của nàng không nhanh không chậm, nhìn qua rất thong thả, thế nhưng Dương Khai lại sửng sốt không kịp phản ứng. Mãi đến khi quả cầu ánh sáng trên tay Dương Viêm nhập vào linh thể thần hồn của hắn rồi biến mất, Dương Khai mới lộ ra vẻ kinh hãi hỏi: - Đây là thứ gì?
Dương Viêm mỉm cười nói: - Khi luyện hóa xong huynh sẽ biết.
Vừa dứt lời, Dương Khai liền cảm thấy có một luồng khí tức hoang dã bỗng nhiên nổ tung trong linh thể thần hồn của hắn. Luồng lực lượng kia rất mạnh khiến Dương Khai không thể phản kháng, linh thể thần hồn liền bị tan vỡ, thần niệm quay trở về trong thân thể.
Ngay sau đó, hắn liền mở mắt ra, nhưng cảnh vật hắn nhìn thấy cũng không phải là bên trong lầu các, mà là ở một vùng không gian hư vô tăm tối, xung quanh không chút ánh sáng, cũng không có bất kỳ thứ gì, thậm chí ngay cả sự tồn tại của bản thân, hắn cũng không cảm ứng được.
Dương Khai hơi kinh hãi, không biết trong này rốt cuộc là nơi nào. Nhưng hắn cũng là một người đã từng trải qua biết bao sóng to gió lớn, nên cũng không kinh hãi nhiều, chỉ lẳng lặng quan sát xung quanh.
Trong thế giới hư vô dần dần hiện ra những thứ gì đó không rõ, những thứ này ngưng tụ thành một khối, theo thời gian trôi qua, càng ngày trở nên khổng lồ.
Cũng không biết đã qua bao lâu, một hành tinh to lớn chợt xuất hiện trước mắt Dương Khai, hành tinh này không hề có sự sống, thậm chí ngay cả thực vật cũng không có, chỉ là một hành tinh chết mà thôi.
Dương Khai nhìn hành tinh này, mơ hồ cảm thấy hơi quen mắt.
- U Ám Tinh! Dương Khai chợt sáng tỏ, khi quan sát U Ám Tinh từ trong không gian, chính là hình dáng này, chỉ có điều lúc đó trên U Ám Tinh bừng bừng sức sống, chứ không phải như cảnh tượng trước mắt.
- Ta hiểu rồi.
Đến tận lúc này Dương Khai mới hiểu được mục đích của Dương Viêm, trong lòng liền hết sức cảm kích, đồng thời hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội khó được này, vội vàng bình tĩnh lại cảm ngộ.
Trong thế giới quỷ dị này, Dương Khai không xác định được thời gian trôi qua, dường như chỉ trong nháy mắt, lại dường như là đã qua hàng tỉ tỉ năm vậy, trên U Ám Tinh cô quạnh rốt cục cũng xuất hiện một chút sự sống, rồi xuất hiện biển cả, thực vật xanh tươi, một vài sinh vật bắt đầu được sinh ra.
Từng chủng tộc khác nhau quật khởi, dưới dòng lịch sử trôi đi, lại biến mất không thấy.
Các nền văn minh khác nhau nhìn như vĩnh viễn lưu truyền, từng cái một hờ hững trôi qua trước mặt Dương Khai.
Hắn cảm thụ được khí tức đến từ hoang dã, hoặc đến từ thời đại cổ xưa, mặc dù chỉ là đứng ngoài quan sát, nhưng dường như bản thân hắn đã sát nhập vào trong đó rồi vậy, cùng với hành tinh này trôi qua hàng tỉ tỉ năm.
Hắn được chứng kiến thấy tận mắt quá trình hành tinh này sinh ra, phát triển, hoàn thiện, xuống dốc...
Dần dần hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, dường như hắn chính là hành tinh này, hành tinh này cũng chính là hắn vậy!
Tinh Chủ!
Chỉ có Tinh Chủ mới có được cảm giác như vậy.
Năm xưa, Hạ Ngưng Thường luyện hóa căn nguyên tinh tú của Thông Huyền đại lục, Dương Khai ở bên cạnh trợ giúp, cùng với Hạ Ngưng Thường quan sát quá trình tiến hóa phát triển của Thông Huyền đại lục, quá trình đó cùng cảnh tượng hắn nhìn thấy nơi này sao lại giống nhau đến vậy chứ?
Đây rõ ràng chính là quá trình luyện hóa căn nguyên tinh tú, trở thành Tinh Chủ!