Doãn Nhạc Sinh vốn tưởng người gian trá như Dương Khai sẽ không đồng ý khiêu chiến, đến lúc đó hắn có thể hung hăng làm nhục Dương Khai, xả ra cơn giận, nhưng không ngờ Dương Khai lại lập tức đồng ý!
Điều này làm trong lòng hắn mừng như điên.
Đối đầu trực diện, hắn không chắc mình có phải đối thủ của Dương Khai, nhưng hắn còn có đòn sát thủ, vừa tung ra, Dương Khai chết là chắc.
Hắn thầm hạ quyết tâm, đợi khi chiến đấu với Dương Khai sẽ trực tiếp tung đòn sát thủ, không cho Dương Khai có cơ hội chống cự.
Trong khi hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên Dương Khai chỉ vào mấy chục người bên cạnh, nói: - Nếu Doãn huynh thích đơn đấu như thế, vậy một mình đấu với đám bạn này, ta tin bọn họ nhất định sẽ chơi với ngươi một hồi.
Doãn Nhạc Sinh nghe vậy liền ngẩn ra.
Mấy chục võ giả kia cũng kinh ngạc.
Lam Hòa cũng sững sờ.
Trường Hạo sắc mặt phát lạnh, trầm giọng nói: - Dương Khai, làm người đừng có quá đáng, chúng ta đã nộp nhẫn không gian cho ngươi, ngươi còn muốn sao nữa?
- Không sai, ân oán giữa ngươi và Doãn Nhạc Sinh thì tự mình giải quyết, kéo chúng ta vào làm gì? Trường Hiền cũng lớn tiếng nói: - Chúng ta tuyệt đối sẽ không giúp cho ngươi.
- Phải, phải, ngươi đừng coi chúng ta như kẻ ngu.
Một đoàn người kêu gào không ngừng, lớn tiếng chỉ trích.
Doãn Nhạc Sinh cười lạnh: - Dương huynh không có gan đơn đấu với với ta thì nói thẳng, lại không ai châm chọc ngươi, cần gì phải vòng vo như thế.
Dương Khai cười hắc hắc: - Doãn huynh là đệ tử thân truyền của tông chủ Hoàng Tuyền Tông Đông Vực, Dương Khai ta chỉ là một người cô đơn, đương nhiên không có gan đấu với ngươi làm gì. Nếu không cẩn thận giết ngươi, chẳng phải gây ra họa lớn tày trời.
- Ngươi không có gan đấu với Doãn Nhạc Sinh, dựa vào cái gì bảo chúng ta lên. Chúng ta không đi!
- Không sai, chúng ta không đi! Muốn đánh thì tự ngươi đánh đi!
- Thật coi chúng ta là ngu xuẩn, tiểu tử ngươi muốn xua sói nuốt hổ, đúng là buồn cười.
Mọi người vốn không cam lòng giao nộp nhẫn không gian mà cực kỳ bất mãn Dương Khai, lúc này hắn lại muốn sai bọn họ đi đối phó Doãn Nhạc Sinh, nào có chịu được, mọi người đều tranh nhau oán hận không ngớt.
Lam Hòa lo lắng nhìn Dương Khai, sợ hắn làm lớn chuyện đến mức không thể vãn hồi, hiện tại Sơn Hà Chung uy hiếp mọi người, cướp đoạt bao nhiêu nhẫn không gian, đã là kỳ tích. Nếu còn tiếp tục làm chuyện quá đáng hơn, chỉ sợ sẽ dẫn tới rắc rối không nên.
Nàng lén nháy mắt ra dấu cho Dương Khai, bảo hắn được rồi thi rút, miễn cho hăng quá hóa dở.
Dương Khai không nhìn nàng, chỉ lạnh mặt nói: - Các vị hẳn là chưa nghe rõ ban đầu ta đã nói gì.
- Nói gì chứ!
- Tiểu tử ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!
Dương Khai hừ nói: - Bổn thiếu đã nói, ai dám không giao nộp nhẫn không gian, bổn thiếu liền cho hắn chết!
- Không sai, đúng là ngươi đã nói, nhưng chúng ta đều đã giao nộp nhẫn không gian, ngươi còn muốn sao nữa?
Dương Khai nói: - Hiện tại Doãn Nhạc Sinh không muốn hợp tác, bổn thiếu muốn hắn chết, các người có ý kiến gì?
Trường Hạo nói:
- Chúng ta tự nhiên không có ý kiến, ân oán giữa ngươi và Doãn huynh, tự mình giải quyết đi, đừng liên lụy đến chúng ta.
- Vậy thì được! Dương Khai nhe răng cười, quát lớn: - Hiện tại bổn thiếu muốn gõ Sơn Hà Chung, đánh chết tên khốn Doãn Nhạc Sinh, nếu các ngươi còn muốn sống, vậy mau rời khỏi đây, bổn thiếu tuyệt không ngăn cản!
- Cái gì?
- Còn muốn gõ?
- Đừng mà, Dương huynh, bình tĩnh một chút!
Vừa nghe vậy, mọi người đều biến sắc, tâm thần hoảng hốt.
Dương Khai cười lạnh: - Nếu các ngươi giao nộp nhẫn không gian, vậy bổn thiếu cũng nói chuyện giữ lời, tha cho các ngươi một đường sống. Hiện tại bổn thiếu chỉ đối phó Doãn Nhạc Sinh, không muốn chết thì cút nhanh đi!
Trường Hạo giận dữ: - Trận thế nơi này rắc rối, chúng ta có thể rời đi, trước đó làm sao chịu ngươi uy hiếp, Dương Khai ngươi không phải trợn mắt nói bậy hay sao?
Trường Hiền cũng nói: - Làm người không thể vô sỉ đến như thế!
Dương Khai nhàn nhã như không, thản nhiên nói: - Ta mặc kệ, nếu các ngươi không có bản lĩnh rời đi, bị Sơn Hà Chung chấn chết cũng là các ngươi không may mắn, không liên quan tới bổn thiếu! Chợt chuyển lời, hắn giận dữ quát trên Doãn Nhạc Sinh: - Họ Doãn, ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi, lên đường suối vàng bình yên!
Nói rồi, hung hăng vung Bách Vạn Kiếm xuống Sơn Hà Chung.
Lam Hòa nhìn mà mí mắt nhảy dựng, vội vận chuyển nguyên lực bảo vệ bản thân.
Các võ giả khác cũng kinh hoảng, vội vang hô to.
- Dừng tay, dừng tay lại!
- Đáng chết, mau dừng tay, có gì từ từ nói, cùng lắm thì chúng ta giúp ngươi khuyên bảo Doãn Nhạc Sinh!
- Đúng đó đúng đó, chúng ta có thể từ từ nói chuyện với Doãn Nhạc Sinh, bảo hắn giao nộp nhẫn không gian!
Trong hỗn loạn, Bách Vạn Kiếm ngừng lại cách Sơn Hà Chung không tới một tấc, Dương Khai quay sang nhìn mọi người, nói: - Các ngươi muốn nói chuyện với Doãn Nhạc Sinh?
Mọi người toát đầy mồ hôi lạnh, nghe vậy không ngừng gật đầu.
Dương Khai khó xử nói: - Họ Doãn kia rất cứng đầu, không dễ khuất phục, chỉ nói chuyện... sợ là vô dụng thôi!
- Dương huynh yên tâm, họ Doãn này nếu không thức thời, chúng ta sẽ dùng biện pháp mạnh hơn nói chuyện với hắn. Một người mặt dữ tợn nói.
Dương Khai nói: - Ôi nha, vậy không được. Các người đều đã giao nộp nhẫn không gian, theo lý thì chuyện tiếp theo không liên quan tới các ngươi, là ân oán giữa ta và Doãn Nhạc Sinh, liên lụy tới các người là sao vậy chứ.
Mọi người đều đen mặt, nhìn bộ dáng giả vờ giả vịt của hắn, trong lòng mắng xối xả Dương Khai, nhưng không một ai dám biểu lộ ra mặt.
- Dương huynh đừng ngại, họ Doãn này không thức thời, phải nên bị dạy dỗ. Người trẻ tuổi mà, chỉ có chịu khổ mới hiểu được trời cao đất rộng cỡ nào!
Dương Khai nghe vậy ánh mắt sáng lên, nói: - Vị này nói phải, nếu thế, chuyện này làm phiền các vị, ta không có ép các vị đâu.
- Ha ha, chuyện này là chúng ta tự nguyện.
Dứt lời, mấy chục võ giả quay đầu, nhìn Doãn Nhạc Sinh.
Doãn Nhạc Sinh mặt đen như đáy nối, hai đệ tử Hoàng Tuyền Tông bên cạnh hắn cũng mặt trắng bệch, chân run run.
Tự dưng khi không mà bọn họ lại đứng ở phía đối lập với mọi người, quả thật làm người ta không kịp trở tay.
- Doãn Nhạc Sinh, thức thời thì mau giao nộp nhẫn không gian, bằng không mọi người đều phải chết ở đây!
- Không sai, nếu ngươi không hợp tác, đừng trách chúng ta không khách khí!
- Mau giao ra đây!
Mọi người đều vì Doãn Nhạc Sinh không hợp tác mà dẫn tới bị liên lụy, hoặc là vì bản thân xui xẻo cũng muốn người khác phải xui theo, cho nên hiện tại thái độ đối với Doãn Nhạc Sinh cũng không tốt, không ngừng quát mắng.
Doãn Nhạc Sinh giận muốn bốc lửa, sầm mặt nói: - Các vị đều là đệ tử tinh nhuệ đại tông môn, đều là kiêu ngạo của sư môn, bây giờ lại cam chịu hạ mình cho người ta sai khiến, truyền ra không sợ người ta chê cười?
Một câu này làm sắc mặt nhiều người ảm đạm, lúng túng không thôi.
Dương Khai cười hắc hắc: - Doãn Nhạc Sinh có ý là bảo các ngươi giết người diệt khẩu, như vậy sẽ không truyền chuyện hôm nay ra ngoài.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, thầm cảm thấy đây là ý hay, có một số người mắt lóe hung quang.
Doãn Nhạc Sinh đen mặt: - Dương Khai ngươi hèn hạ như vậy, Doãn mỗ thật nhìn nhầm ngươi.
Dương Khai hừ nói: - Năm đó ngươi chặn giết ta trong thông đạo tinh quang, có nghĩ tới hậu quả gì không!
Doãn Nhạc Sinh cắn răng nói: - Đừng ép ta, ép ta, các ngươi đều không có kết cục tốt!
Dương Khai nhảy ra sau, trừng mắt: - Ui da ta sợ quá! Hắn quay lại nhìn mấy chục võ giả nói: - Người này dám uy hiếp các ngươi, không biết các ngươi có nhịn được không, dù sao ta không nhịn được. Nếu ta là các ngươi, hiện tại đã xông lên xé hắn rồi!
Dù hiểu được Dương Khai đang đổ đầu vào lửa, khiêu khích ly gián, mọi người vẫn cảm thấy không thoải mái, cảm thấy Doãn Nhạc Sinh nói như vậy là quá ngông cuồng.
Trường Hạo trầm ngâm một hồi, nói: - Doãn huynh, kẻ thức thời là tuấn kiệt, ta biết ngươi có thủ đoạn, có bài tẩy, nhưng ngươi thật cho rằng mình có thể chống lại được chúng ta?
- Trường Hạo ngươi cũng ép ta!
Doãn Nhạc Sinh ánh mắt phun lửa, giọng lạnh băng.
Hai người đều là đệ tử đại tông môn Đông Vực, đã sớm quen biết nhau, dù không có giao tình gì, nhưng dù sao cũng là Đông Vực. Người khác liên hợp bực ép hắn còn chưa tính, không ngờ Trường Hạo cũng vậy, làm cho Doãn Nhạc Sinh vô cùng không hài lòng.
Trường Hạo trầm giọng nói: - Doãn huynh, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nơi này là Toái Tinh Hải, còn rất nhiều cơ hội.
Hắn không truyền âm, mà nói thẳng ra trước mặt Dương Khai, rõ ràng cũng ghi hận trong lòng, muốn tìm cơ hội báo thù rửa hận.
Dương Khai bĩu môi, không để ý.
Doãn Nhạc Sinh mặt sầm xuống, ngẫm nghĩ một hồi, mới gật đầu: - Được, Doãn mỗ nhớ kỹ chuyện hôm nay. Dương Khai, ngày sau ta sẽ bắt ngươi trả lại trăm lần!
Dương Khai cười ha ha: - Doãn huynh ngươi là thịt cá, ta là dao thớt, ngươi hù dọa như vậy có được không?
Doãn Nhạc Sinh không nói nữa, trừng Dương Khai.
Dương Khai hừ nói: - Lam Hòa cô nương, thu nhẫn không gian của bọn họ.
Lam Hòa gật đầu, đi tới trước mặt Doãn Nhạc Sinh, đưa tay ra.
Doãn Nhạc Sinh nói: - Thiên Lang Cốc, Doãn mỗ cũng nhớ kỹ, ngày sau nhất định đến cửa thăm hỏi!
Lam Hòa hơi đổi sắc, nhưng nàng biết lúc này nói gì cũng vô ích, chỉ là cầm nhẫn không gian trở về.
Nàng đến cạnh Dương Khai, nói: - Tổng cộng 46 nhẫn không gian, toàn bộ ở đây, Dương huynh đếm lại.
Dương Khai cười hì hì nhận lấy, nói: - Lam Hòa cô nương cũng lấy một chút.
Lam Hòa lắc đầu: - Ta không cần, ta cũng không góp sức gì!
Dương Khai vừa muốn nói, bỗng nhiên biến sắc, mạnh mẽ chấn động nguyên lực.
Lam Hòa cũng giật mình, không biết Dương Khai xảy ra chuyện gì, nhìn lại, chỉ thấy trên cổ tay Dương Khai có thêm một đạo khí đen, khí đen như rắn chạy lan tỏa khắp cánh tay Dương Khai. Nơi đi qua, máu thịt bầy nhầy, lộ ra xương trắng, chỗ bị ăn mòn phát ra tiếng xì xì, nghe mà tê cả đầu.
Mùi tanh hôi liền tràn ra.
- Tu La Địa Sát!
Lam Hòa kinh hô.