Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2504: Chương 2504: Tử Nhạc Hoang Mạc




Đoàn Hồng Trần hừ một tiếng nói: - Ngươi cho rằng danh hào Phệ Thiên Đại Đế chỉ là hư danh thôi sao? Bỏ lỡ cơ hội lần này, e là sau này sẽ không có cơ hội giết hắn nữa.

Dứt lời, lão lại cười ha hả nói: - Thiên hạ này không ai có thể giết chết bổn tọa cả!

Hai câu, hai loại ngữ khí, cứ như thể Đoàn Hồng Trần bị tâm thần phân liệt vậy.

Dương Khai hừ một tiếng nói:

- Ngậm miệng ngươi lại!

Đoàn Hồng Trần quay đầu, lạnh lùng nhìn Dương Khai, âm trầm nói - Tiểu tử, ngươi có giỏi lặp lại lần nữa coi, ngươi có tin...

Dương Khai phất tay cắt ngang lời lão, nói: - Được rồi, ngươi cũng đừng mạnh miệng làm gì, bổn thiếu vừa mới tấn cấp Đế Tôn đã có thể khiến cho ngươi chịu nhiều đau khổ, đợi một ngày nào đó bổn thiếu trở thành Đại Đế, thì chỉ cần một ngụm nước miếng cũng đủ diệt ngươi, mau để cho Đoàn tiền bối ra nói chuyện.

- Ngươi...

Ô Quảng mới hộc ra được một chữ, dường như lại bị Đoàn Hồng Trần tiếp quản thân thể, bất đắc dĩ nói: - Tiểu tử, ngươi cũng thấy đấy, trong thân thể lão phu hiện tại chẳng những có thần hồn của ta, mà còn có thần hồn lão thất phu Ô Quảng kia, khiến lão phu muốn tự bạo cũng không có biện pháp, đuổi hắn cũng không đi, từ nay về sau sẽ trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ

Dương Khai nghe vậy toát mồ hôi lạnh, vội vàng an ủi: - Tiền bối sao tâm ý lại nguội lạnh như vậy, chuyện gì cũng có hai mặt lợi hại của nó, một khi trời cao đã an bài như vậy, chắc chắn là có đạo lý trong đó.

- Đạo lý gì, nói ra lão phu nghe thử, nếu thật có đạo lý, lão phu sẽ không trách ngươi cứu ta một mạng.

Dương Khai nhức đầu, hắn nào biết đã cứu người còn phải chịu trận chứ, hơn nữa hắn cũng chỉ là đang an ủi Đoàn Hồng Trần mà thôi, nào có thể nói ra cái đạo lý gì chứ. Nhưng hắn chỉ hơi trầm tư một chút liền nói: - Đoàn tiền bối, người ngẫm lại xem, hiện tại thần hồn Ô Quảng đang ở trong thân thể người, tuy rằng khiến người có nhiều bất tiện, nhưng mặt khác, sau này người có thể tùy thời tùy chỗ giám thị hắn, có người giám thị rồi, Ô Quảng sẽ không thể tạo nên sóng gió gì nữa, sau này cũng không có khả năng tạo thành nguy hại đối với Tinh Giới.

Đoàn Hồng Trần nghe vậy, lập tức ánh mắt sáng ngời, mỉm cười gật gật đầu nói: - Không sai, đúng là như vậy.

Dương Khai cười nói: - Hai vị tiền bối, nếu sau này muốn chung sống trong cùng một thân thể, vậy thì cần phải dĩ hòa vi quý, tới tới tới, mọi người bắt tay một cái, sau này làm hảo bằng hữu!

Đoàn Hồng Trần hừ một tiếng nói: - Bằng hữu thì miễn, nếu lão phu có cơ hội sẽ tự bạo, Ô Quảng, ngươi cẩn thận đó, ngàn vạn lần đừng buông lỏng cảnh giác.

Dương Khai nghe vậy toát mồ hôi lạnh, cũng không biết Ô Quảng ẩn thân trong cơ thể Đoàn Hồng Trần đang nghĩ gì.

Thật vất vả mới đoạt xá được nửa người, giúp cho thần hồn của mình còn sống sót, lại phải thời thời khắc khắc đề phòng chủ nhân thân thể này tự bạo, ngẫm lại cũng đủ mệt.

- Được rồi, nếu chuyện ở đây đã xong, vậy chúng ta trở về Toái Tinh Hải thôi. Dương Khai đứng dậy nói.

Đoàn Hồng Trần lắc lắc đầu, nói:

- E là không trở về Toái Tinh Hải được.

- Làm sao vậy? Dương Khai kinh nghi nhìn lão.

Đoàn Hồng Trần nói: - Nơi Ô Quảng ẩn thân lúc trước, chính là cửa ngõ của Toái Tinh Hải, ta cùng với hắn chiến đấu một trận, đã hủy diệt nơi đó, Toái Tinh Hải vào lúc đó cũng đồng thời vỡ nát.

Dương Khai nghe vậy cả kinh, khẽ kêu lên: - Toái Tinh Hải vỡ nát? Vậy người ở bên trong thì sao?

Tuy nói Lưu Viêm, Trương Nhược Tích cùng Mạc Tiểu Thất đều đã được hắn thu vào Tiểu Huyền Giới, nhưng Hoa Thanh Ti vẫn còn ở Toái Tinh Hải a, còn có đám người Hạ Sanh, Mộ Dung Hiểu Hiểu và Tiêu Bạch Y, rồi mấy ngàn đệ tử tinh anh của bốn vực Tinh Giới. Nếu những người này đều bởi vì Toái Tinh Hải vỡ nát mà chết hết, vậy thì chắc chắn Tinh Giới sẽ bị tổn thương nguyên khí nặng nề, trong vòng trăm năm đừng nghĩ đến chuyện khôi phục.

Đoàn Hồng Trần nói: - Việc này không cần lo lắng, khi Toái Tinh Hải vỡ nát, bọn họ cũng đã bị bài xích ra ngoài, cho nên sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng.

Dương Khai khẽ thở phào một hơi: - Vậy thì tốt.

- Tuy nhiên từ nay về sau sẽ không còn Toái Tinh Hải nữa, võ giả trong thiên hạ sẽ lại thiếu đi một nơi lịch lãm a. Đoàn Hồng Trần có chút tiếc rẻ nói. Tuy nói Toái Tinh Hải chứa chấp Ô Quảng, một nhân vật vô cùng nguy hiểm, không ai biết lúc nào hắn sẽ thoát ra gây hại cho Tinh Giới, nhưng không thể phủ nhận, Toái Tinh Hải còn tồn tại là còn tạo ra cho Tinh Giới không ít Đế Tôn Cảnh.

Chỉ cần nhìn một lần Toái Tinh Hải mở ra này liền có thể biết được, một số võ giả tư chất không tầm thường, nội tình đủ đã tấn cấp lên Đế Tôn Cảnh, còn một số võ giả mặc dù không tấn cấp ở Toái Tinh Hải, nhưng chờ khi về tới tông môn, từng người bế quan một trận cũng chưa chắc sẽ không có cơ hội.

Có thể tưởng tượng, tương lai trong vòng mười năm, 50 năm, 100 trăm năm, nhất định Đế Tôn Cảnh sẽ như nấm sau mưa, không ngừng xuất hiện.

Trên thực tế, mỗi một lần Toái Tinh Hải mở ra, trăm năm sau đều sẽ xuất hiện tình huống như vậy, không ngừng có Đế Tôn Cảnh mới đản sinh ra.

- Đây là chuyện không thể tránh được. Dương Khai mỉm cười: - Mọi việc có được tất có mất, có thể giải quyết được tai họa ngầm Ô Quảng này, cho dù Toái Tinh Hải vỡ nát cũng đáng giá.

Đoàn Hồng Trần nhìn hắn nói: - Ngươi nói không sai.

Nói rồi, lão từ từ đứng dậy, nói: - Được rồi, chúng ta hãy rời khỏi nơi này trước, để lão phu tìm xem, đường hành lang hư không nơi này ở đâu, trước tiên phải tìm được điểm yếu không gian đã...

Bỗng nhiên lão ngừng lại, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, chỉ thấy toàn thân Dương Khai đang biến hoá kỳ lạ, toát ra dao động lực lượng vặn vẹo, rồi hắn vung mạnh tay ra phía trước một cái, một khe nứt bỗng nhiên xuất hiện.

- Ngươi tinh thông lực lượng không gian? Đoàn Hồng Trần há to miệng, hai mắt trợn trừng, nội tâm kinh hãi tột đỉnh. Biểu hiện lúc trước của Dương Khai đã đủ dọa người rồi, tuyệt không nghĩ tới, hắn lại còn tinh thông loại thần thông bàng môn là lực lượng không gian. Nếu không tinh thông lực lượng không gian, sao có thể thuận tay mở ra đường hành lang hư không chứ? Cho dù là lão, hiện tại muốn rời khỏi nơi này, trước tiên cũng phải tìm được một điểm yếu không gian, rồi dùng lực mạnh mẽ xé mở mới có cơ hội đào thoát, hơn nữa khi đánh ra còn phải thận trọng, tránh cho đường hành lang hư không sụp đổ, bằng không sẽ bị vây ở bên trong khe hở không gian.

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Chút tài mọn, đem ra trước mặt tiền bối thật xấu hổ.

Khóe miệng Đoàn Hồng Trần hơi co quắp lại, nói: - Không không, ngươi ở trong lớp trẻ bây giờ, thật là hiếm có a.

Dứt lời, lão chợt giận dữ nói: - Đoàn Hồng Trần, nếu không có ngươi cản trở, bổn tọa đã đoạt xá được người này, thân thể tốt đẹp như vậy, sau này e là bổn tọa cũng... không tìm được nữa.

Dương Khai mặt đen lại, mặc dù biết người nói chuyện là Ô Quảng, nhưng hắn vẫn có chút không quen cái kiểu một người trở mặt còn nhanh hơn lật trang giấy như vậy, hắn đưa tay ra hiệu nói: - Đoàn tiền bối, mời đi trước.

Đoàn Hồng Trần hơi gật gật đầu, thản nhiên đi vào khe nứt kia, rất nhanh đã không thấy bóng dáng. Đợi lão tiến vào, Dương Khai mới không nhanh không chậm đi theo.

Bước ra khỏi cái khe, một cảnh tượng mịt mù chợt đập vào mặt.

Phóng mắt nhìn xung quanh, nơi này tựa như là một mảnh hoang mạc vậy, mặt đất mênh mông cát vàng, nhìn không thấy điểm cuối, cuồng phong cuốn theo cát bay mù mịt, trong vòng mười trượng gần như không thể thấy thứ gì.

Đoàn Hồng Trần đi trước Dương Khai một bước cũng đang quay đầu quan sát xung quanh. Dương Khai đứng ở bên cạnh, đưa tay lên trán quan sát, lên tiếng: - Đoàn tiền bối, đây là nơi nào?

Hắn có thể khẳng định, nơi này chính là Tinh Giới, nói cách khác, sau khi đi ra khỏi đường hành lang hư không, hắn đã về tới Tinh Giới.

Chỉ có điều nơi này cũng không phải là điểm xuất phát từ Bắc Vực để hắn đi vào Toái Tinh Hải, bởi vì khí hậu Bắc Vực băng giá, tuyệt đối không thể có cảnh tượng như thế.

Đoàn Hồng Trần trầm ngâm một lúc, nói: - Nơi này lý hẳn là Đông Vực Tử Nhạc Hoang Mạc.

- Đông Vực? Dương Khai nghe vậy hai mắt sáng ngời.

Lúc trước hắn còn tính toán, chờ đến khi chuyện ở Toái Tinh Hải xong xuôi, sẽ đi Đông Vực một chuyến, điều tra tung tích Tiểu Tiểu, dù sao hắn cũng đã dò được một chút tin tức về Tiểu Tiểu từ trong miệng Doãn Nhạc Sinh.

Chỉ có điều đường xá Đông Vực xa xôi, dọc đường nguy nan tầng tầng lớp lớp, vốn hắn muốn đi tìm một vài thành lớn trì hoặc là đại tông môn, mượn trận pháp gian không của họ để nhảy vực, nhưng không ngờ trời đất xui khiến lại đi thẳng tới Đông Vực.

Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn.

- Ngươi có chuyện ở Đông Vực sao? Đoàn Hồng Trần nhìn mặt đoán lòng, tò mò nhìn Dương Khai hỏi.

Dương Khai mỉm cười, nói: - Có chút việc riêng.

Đoàn Hồng Trần không tiếp tục truy hỏi, gật gật đầu nói: - Nếu như vậy, lão phu và ngươi tách ra ở đây rồi, sau này đi lại Tinh Giới, nhớ phải đường đường chính chính, không thẹn với lương tâm!

Dương Khai nghiêm nghị nói: - Tiền bối răn dạy, vãn bối khắc cốt ghi tâm.

Nói rồi, hắn liền hỏi: - Tiền bối không trở về Thanh Dương Thần Điện một chuyến sao?

Đoàn Hồng Trần lắc lắc đầu, nói: - Hiện tại trạng thái lão phu không thích hợp đi tới nơi đông người, sau này nếu ngươi gặp được Ôn Tử Sam cũng không cần nói với hắn chuyện của lão phu, tránh cho hắn lo lắng.

Dương Khai nói: - Vãn bối nhớ kỹ.

Đoàn Hồng Trần gật gật đầu, thân hình lắc lư một cái, rất nhanh đã biến mất trong trong bầu trời đầy cát vàng.

Dương Khai nhìn theo hướng lão rời đi, khẽ thở dài.

Rõ ràng Đoàn Hồng Trần rất không yên lòng về thần hồn Ô Quảng trong cơ thể mình, cho nên mới phải vội vàng tách hắn ra như thế, lại cũng không dám đi nơi đông người, không biết sau này sẽ tính sao. Hiện tại lão cùng với Ô Quảng dùng chung một thân thể, nhất định là có nhiều phiền toái, tuy nhiên cũng may là hiện tại ngay cả tự bạo lão cũng không có cách nào, nếu sau này có cơ hội, Dương Khai có thể nghĩ biện pháp khu trừ thần hồn Ô Quảng ra ngoài.

Tuy nhiên điều này tất nhiên cần phải có thực có lực cực mạnh mới có thể làm được.

Một lát sau, Dương Khai cũng lấy ra mộc thuyền của mình, nhanh như tia chớp rời đi.

Nửa ngày sau, Dương Khai rời khỏi khu vực bão cát, ánh sáng xanh chợt ập vào tầm mắt.

Khi bay tới gần, Dương Khai mới biết nơi này thì ra là một ốc đảo rất nhỏ.

Trong hoang mạc, ốc đảo là nơi vô cùng thưa thớt, một nơi nhỏ bé như vậy, thường thường có thể mang đến sinh cơ cùng hy vọng cho người lạc đường trong hoang mạc. Ốc đảo có một ít dấu vết con người hoạt động lưu lại, chỉ có điều lúc này lại không có một bóng người, xem ra đã rất lâu rồi chưa có người qua đây.

Dương Khai hạ xuống, tìm một nơi khá sạch sẽ ngồi xuống, lúc này thân hình liền thoắt một cái, tiến vào trong Tiểu Huyền Giới.

Lúc trước khi hắn đang tấn cấp Đế Tôn Cảnh, vì phải đối kháng sức mạnh thiên địa to lớn từ trên trời giáng xuống, không thể không hút ra một tia sức mạnh thiên địa to lớn từ trong Huyền Giới Châu, cũng không biết làm như vậy đối với Tiểu Huyền Giới có tổn thương gì hay không.

Sau khi tấn cấp, hắn căn bản không có thời gian đi tìm hiểu, cho tới bây giờ mới rút tranh thủ tìm hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.