Tự Dương Khai tế ra Nô Trùng Trạc, thả ra Phệ Hồn Trùng, trước sau chỉ trong thời gian 30 hô hấp, võ giả của các đại tông môn tới gây hấn đã chết hơn bảy thành, thậm chí có mấy vị võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng không thể thoát khỏi kiếp nạn.
Sức chiến đấu của Phệ Hồn Trùng cường đại như vậy là ngoài ý liệu của Dương Khai. Có thể tưởng tượng, nếu cho thêm một ít thời gian, chỉ sợ ngay cả Đế Tôn Cảnh như Khưu Trạch đều phải bị Phệ Hồn Trùng giết chết.
Đám người Nguyễn Hồng Bác đã hoảng sợ vỡ mật, chuyến này đi theo Khưu Trạch đến đây, vốn là muốn báo thù rửa hận cho mấy người Kha Thiên chết đi, nhưng không nghĩ tới thù còn chưa báo, ngược lại bên ta gặp phải tổn thất lớn lao.
Lần này đã tổn thương tới cơ sở của Thiên Cực Điện, người hắn mang tới đều là tinh nhuệ của Thiên Cực Điện.
Các tông môn khác cũng đều như thế, mỗi nhà đều tổn thất to lớn.
Đến thời điểm này, hắn hối hận đã tới Thiên Diệp Tông, nếu không tới Thiên Diệp Tông thì đâu có phát sinh chuyện như vậy? Hắn hoàn toàn có thể ôm hai nữ đệ tử xinh đẹp phong hoa tuyết nguyệt kia, cụng chén nghe ca xem múa.
Mắt thấy từng võ giả quen thuộc hoặc là chưa quen thuộc ngã lăn bên cạnh mình, mà Khưu Trạch lại không có cách nào ngăn cơn sóng dữ, Nguyễn Hồng Bác cũng... không kiên trì nổi nữa. Giờ này với cục diện này có giữ lại cũng chỉ có một đường chết, hắn dùng hết sức thúc giục nguyên lực, chấn ra Phệ Hồn Trùng vây quanh bốn phía mình, gào to: - Đi!
Vừa dứt lời, hắn dẫn đầu phóng vọt đi hướng ngoài sơn cốc.
Những người khác nào còn dám chậm trễ, rối rít thi triển thân pháp bay theo ra.
- Bây giờ muốn đi ư? Chậm rồi, toàn bộ lưu lại cho ta! Bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy, trên bình đài trận cơ, Lưu Viêm một mực nhắm đôi mắt đẹp ngồi bất động, bất chợt mở hai mắt ra, trong đôi mắt trong suốt như bảo thạch kia chứa đầy sát khí lạnh lẽo.
Từ lúc bắt đầu cuộc chiến, Lưu Viêm một mực khoanh chân ngồi ở chỗ này không nhúc nhích, không có người nào biết nàng đang làm gì, cho dù là Dương Khai cũng không biết. Thời khắc này thấy nàng bỗng nhiên có động tác, đương nhiên là rất tò mò nhìn lại nàng.
Chỉ thấy hai bàn tay nhỏ bé của Lưu Viêm bỗng nhiên bấm quyết một cái, trong miệng khẽ kêu lên giòn tan: - Thanh Long!
Ấn ký kết xong, nàng trực tiếp đánh lên phía một đỉnh núi gần đó, ngọn núi kia có hình dáng cực kỳ cổ quái, thoạt nhìn giống như một con rồng nằm phục ở nơi đó.
Mà theo ấn ký chụp vào, ngọn núi kia bỗng nhiên lại ngâm lên một tiếng. Ngay sau đó, từ bên trong ngọn núi bỗng nhiên tràn ra một khí tức cường đại, cùng lúc đó, ngọn núi yên lặng mấy vạn năm dường như được trao cho sinh mạng, trên núi cỏ cây lắc lư, đá vỡ băng nứt.
Ở chỗ đầu rồng trên ngọn núi, hai con mắt thật to bỗng nhiên mở ra, chứa long uy vô thượng.
“Ầm ầm...” Ngọn núi lập tức phóng lên cao, kèm theo đá vụn không ngừng rơi xuống, một con quái vật lớn sáng xanh rạng rỡ, dài đến trăm trượng bỗng nhiên vắt ngang giữa bầu trời, quái vật lớn này lắc đầu vẫy đuôi, khí thế hùng vĩ, khiến mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Long uy đè xuống, mỗi người đều sinh ra cảm giác mình thật nhỏ bé, cảm giác mình ở trước mặt con Thanh Long này dường như chỉ là một con kiến bé nhỏ không đáng kể.
- Chân Long? Hoa Thanh Ti chớp chớp đôi mắt đẹp, không dám tin nhìn một màn trước mắt này. Hoàn toàn không thể tin được dưới một ngọn núi ở Thiên Diệp Tông này, lại ẩn giấu một con Chân Long như vậy.
Bất quá rất nhanh nàng liền phát hiện không đúng: Chân Long này không có mảy may khí tức sinh mạng, tuy rằng long uy kia vô cùng nồng đậm rõ ràng, nhưng khẳng định không phải là vật còn sống.
- Thiên Khôi! Diệp Hận sửng sốt ngây người, hai mắt trợn to, kinh ngạc nhìn Thanh Long vắt ngang giữa trời kia, chỉ thoáng cái nước mắt già tuôn rơi. Lão dang hai tay về phía hư không, dường như là muốn nắm lấy Thanh Long kia trên tay, lão nghẹn ngào không ngừng, thất thanh nói: - Đây là Thiên Khôi a!
- Phụ thân nói... đây là khôi lỗi Thiên cấp của Thiên Diệp Tông ta? Diệp Tinh Hàm lập tức liền hiểu lời nói của Diệp Hận có ý gì, tâm hồn thiếu nữ vô cùng rung động.
Thiên Diệp Tông có nhiều công pháp cùng bí thuật thất truyền mấy vạn năm, đạo khôi lỗi xuống dốc không phanh, đừng nói khôi lỗi Thiên cấp, dù là những khôi lỗi Địa cấp trên quảng trường kia, Thiên Diệp Tông cũng không có người nào có thể sử dụng.
Về phần Thiên Khôi, ngay cả Diệp Tinh Hàm cũng không biết bị ẩn giấu ở địa phương nào, điểm này cho tới bây giờ phụ thân Diệp Hận chưa hề nhắc tới với nàng.
Thì ra Thiên Khôi vẫn luôn ở trước mí mắt của mình!
Diệp Tinh Hàm đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn những ngọn núi hoặc xa hoặc gần, hình thù cổ quái, lớn nhỏ không đều kia...
Thì ra, tất cả những ngọn núi này đều là chỗ ẩn giấu Thiên Khôi. Mấy vạn năm gió thổi phơi nắng dầm sương, mấy vạn năm bụi bậm bao trùm, tất cả chúng đều bị che giấu, lẳng lặng ngủ say ở dưới những ngọn núi này.
Giờ này, thời gian cách mấy vạn năm, cuối cùng có một khối Thiên Khôi thức tỉnh, bay lên tận trời, hiển lộ thân mình to lớn.
Đây là chuyện khó tin cỡ nào. Hơn nữa người làm thức tỉnh và sử dụng khôi lỗi Thiên cấp này còn không phải người của Thiên Diệp Tông, mà là một tiểu nha đầu 7, 8 tuổi chưa từng thấy qua.
Diệp Hận nhìn xem Thanh Long trên không trung kia, lại nhìn lại Lưu Viêm, trong đôi mắt già nua tràn đầy lửa nóng. Lão không biết tiểu nha đầu này làm sao có thể khởi động Thiên Khôi, nhưng lão biết đối phương là cùng đi theo Dương Khai tới.
Nói cách khác, Dương Khai hẳn là tìm được rồi những công pháp cùng bí thuật thất truyền của Thiên Diệp Tông!
Thiên Diệp Tông thật sự được cứu rồi!
Dương Khai nhướn mày, chỉ hơi suy nghĩ một chút, liền mơ hồ hiểu rõ vì sao Lưu Viêm có thể sử dụng khôi lỗi Thiên cấp: cái này có lẽ có quan hệ với thân thể Linh Khôi của nàng hiện giờ; có lẽ trong thân thể Linh Khôi của nàng vốn đã có diệu pháp sử dụng Thiên Khôi.
Không trách được nàng bảo mình cố trì hoãn một thời gian, nói còn lại cứ giao cho nàng, thì ra là thế này.
Ngay cả khôi lỗi Thiên cấp Lưu Viêm đều có thể khởi động, quả thật đủ để quét ngang chỗ này. Mặc dù khôi lỗi Thiên cấp ngủ say vô số năm, nhưng Dương Khai vẫn có thể cảm nhận được thực lực Đế Tôn Cảnh của nó, mà còn không phải Đế Tôn Cảnh bình thường!
Trong Thiên Khôi Thanh Long phát ra khí tức mạnh mẽ, không kém chút nào so với Thi Khôi trong bí cảnh của Thiên Diệp Tông.
Trong Thiên Diệp Tông, các đệ tử trốn đi hoặc là bị thương kia đột nhiên phát ra tiếng reo hò, trong chốc lát truyền đi khắp nơi. Mặc dù không có người nào nói cho họ biết, nhưng bọn họ vẫn có thể nhận ra đây là khôi lỗi Thiên cấp của tông môn!
Đệ tử với tông môn mà kiêu ngạo, tông môn với đệ tử mà vinh quang! Qua thời gian mấy vạn năm Thiên Khôi lần nữa hiện thế, đây là điềm báo Thiên Diệp Tông lần nữa hưng thịnh, mỗi đệ tử Thiên Diệp Tông đều nỗi lòng cuồn cuộn, kích động khó có thể tự chủ.
Mà bên kia, Thạch Thương Anh đang hoảng hốt chạy thoát hướng ra ngoài lại là trợn tròn mắt, sâu trong nội tâm hắn vô cùng hối hận, thiếu chút nữa hắn hộc ra một ngụm máu tươi.
Hắn là lãnh tụ phái cấp tiến của Thiên Diệp Tông, vẫn luôn cảm thấy tông môn không nên bảo thủ cứ cố giữ đạo khôi lỗi của tổ tông lưu lại, không chịu thay đổi như vậy, mà phải học tập công pháp cùng bí thuật khác, để tăng cường thực lực của Thiên Diệp Tông.
Cho nên quan hệ giữa hắn và Diệp Hận từ trước đến nay không được hài hòa lắm. Lần này Khưu Trạch dẫn người tới Thiên Diệp Tông gây khó dễ, hơi để lộ một chút tu vi Đế Tôn Cảnh, Thạch Thương Anh liền lập tức làm phản, chẳng những ra tay đánh lén đả thương Diệp Hận, còn mở ra đại trận hộ sơn cho địch... nếu không Thiên Diệp Tông cũng không đến mức bị chết thảm trọng như vậy.
Đại trận hộ sơn của Thiên Diệp Tông cũng không phải là dễ công phá như vậy.
Thạch Thương Anh vốn tưởng rằng sau khi chuyện hôm nay qua đi, hắn có thể trở thành tông chủ của Thiên Diệp Tông, nắm trong tay quyền to tông môn, thực hiện ý niệm của mình quán triệt trước nay, ai ngờ lại làm cho hắn thất vọng chính là, chỉ một mình Dương Khai đã làm bọn họ không thể ra sức.
Mà giờ này, ngay cả Thiên Khôi những thứ này đều lần nữa hiện thế.
Thạch Thương Anh hối hận đến ruột đều tái xanh, nếu sớm biết Thiên Khôi còn có một ngày thức tỉnh lại, hắn đâu cần tính toán âm hiểm như vậy làm gì? Ngoan ngoãn làm chức phó tông chủ của hắn không phải rất tốt sao? Nói không chừng còn có thể lấy một con Thiên Khôi để vui đùa một chút, đến lúc đó dù là Khưu Trạch cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc.
Thế nhưng trên đời này cũng không có vị thuốc hối hận này.
Bỗng xuất hiện một màn làm cho Thạch Thương Anh càng thêm tuyệt vọng.
Sau khi Thiên Khôi Thanh Long thức tỉnh, Lưu Viêm vẫn như cũ hai tay kết ấn, đánh lên hướng một dãy núi khác.
Dãy núi đó thoạt nhìn cũng là hình dáng một con yêu thú, hơn nữa còn là một loại yêu thú loài chim, chỉ có điều cụ thể rốt cuộc là loại nào thì không có người biết.
- Chu Tước! Dãy núi chợt hót vang, kèm theo tiếng hót thanh thúy, toàn thân Chu Tước Thiên Khôi phóng vọt lên cao, cỏ cây đá vụn bao phủ trên thân nó mấy vạn năm, rơi xuống rào rào, thân hình duyên dáng cường đại nhìn một cái không sót chút gì.
- Bạch Hổ! Lưu Viêm lần nữa kết ấn.
Tiếng hổ gầm truyền ra vang động núi rừng, ngọn núi thứ ba vỡ ra, một con hổ cực lớn, toàn thân trắng như tuyết từ trong đó nhảy ra, trên răng nanh lóe lên hàn quang lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
- Huyền Vũ! Ngọn núi thứ tư nứt ra, Huyền Vũ Thiên Khôi to lớn chậm rãi từ nơi đó leo ra ngoài, trên vỏ cứng bền chắc rộng lớn, cho dù là xây một tòa thành trên lưng nó đều có thể cõng nổi.
Diệp Hận toàn thân đều phát sốt, kích động trợn trừng cặp mắt như muốn lọt ra khỏi hốc mắt, không dám tin nhìn một màn trước mặt.
Lão không nghĩ tới, lúc mình còn sống có thể nhìn thấy Thiên Khôi hiện thế, không chỉ như thế, hơn nữa còn lập tức có bốn Thiên Khôi thức tỉnh, một dòng máu nóng không ngừng sôi trào cuồn cuộn ngay ở ngực, Diệp Hận chỉ cảm thấy cho dù mình chết ngay lúc này, cũng không sống uổng.
- Dám đánh ta, ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn thây! Lưu Viêm căm hận trừng mắt Khưu Trạch, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sát khí, hiển nhiên là nàng ghi hận chuyện vừa rồi bị Khưu Trạch chụp một chưởng đánh lún vào trong lòng đất.
Nàng nói vừa dứt lời, hai tay hung hăng vỗ một cái, một dòng ý niệm gần như không thể cảm nhận bỗng nhiên trào ra.
Ngay sau đó, cả bốn Thiên Khôi cùng lúc hành động, mỗi con chiếm một góc, phong tỏa trên trời dưới đất.
- Tứ Tượng Giai Sát!
Lưu Viêm quát một tiếng yêu kiều.
Một mối liên lạc vô hình nối tiếp với bốn Thiên Khôi, lực lượng hung mãnh từ trong cơ thể Thiên Khôi trào ra, rót vào trong phạm vi bị phong tỏa kia, tạo thành sát thế dường như có thể hủy thiên diệt địa.
Khưu Trạch đứng mũi chịu sào, nhận ra sát thế cuồng bạo kia đánh úp lại, cả người sợ run bất an như rơi vào hầm băng.
Ở trước mặt lực lượng phức tạp này, lão cảm giác mình vừa mới tấn thăng Đế Tôn Cảnh, quả thực giống như tờ giấy không chịu nổi một kích.
“Xùy xùy...” Lực lượng vô hình giống như lưỡi dao sắc bén, cắt qua trên người Khưu Trạch, chớp mắt một cái, cả người lão máu tươi dầm dề, xương trắng hiện ra, không ngừng gào thét... cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lão lớn tiếng cầu xin tha thứ, Lưu Viêm lại là mặt không đổi sắc, càng thêm hung tợn thúc giục ấn ký, sát thế của bốn Thiên Khôi càng thêm hung mãnh.
Trước sau chỉ không tới thời gian mười hô hấp, toàn thân Khưu Trạch đều là máu thịt không còn, tại chỗ chỉ còn lại có một bộ xương trắng, sau đó ầm ầm sụp đổ.
Mà trước khi Khưu Trạch chết đi, võ giả của các đại tông môn cũng đã bị sát thế của Tứ Tượng Giai Sát đánh cho ngả nhào.
Tứ Tượng Giai Sát này dường như là một cái trận pháp, với bốn Thiên Khôi làm cơ sở bố trí sát trận, ngay cả Khưu Trạch đều không chống đỡ được mười hô hấp, những người khác sao có thể ngăn chống?
Đám người Nguyễn Hồng Bác đồng loạt nổ tung thành sương máu, hài cốt không còn...