Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2549: Chương 2549: Vạn Quỷ Phệ Thân




Thời điểm đắc ý, Doãn Nhạc Sinh ngông cuồng xằng bậy cười to: - Dương Khai, ngươi có nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay không?

Không đắc ý không được a, một vị cường giả tinh thông lực lượng không gian, có thể thuận tay xé rách không gian, giờ này lại bị mình giống như vây chết ở chỗ này. Phần vui sướng trong lòng quả thực khó có thể miêu tả.

Cho nên mặc dù biết rõ lúc này không nên nói nhiều với Dương Khai, Doãn Nhạc Sinh vẫn không nhịn được kêu gào một tiếng.

Hoa Phi Trần không nói một lời, không ngừng tìm cơ hội công kích mãnh liệt.

Dương Khai đỡ được một kích, bứt ra lui về phía sau. Bách Vạn Kiếm để ngang ngực làm phòng ngự, hừ lạnh nói: - Ếch ngồi đáy giếng, xem trời lớn bằng cái giếng, hôm nay bổn thiếu sẽ khiến cho đám người rác rưởi các ngươi mở rộng tầm mắt, thấy rõ ta làm sao phá địa trận chó này của các ngươi.

Khi nói chuyện, trên tay hắn lật một cái, bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng tay. Vòng tay đó tuy là vật phẩm trang sức của thiếu nữ, nhưng thoạt nhìn cũng không phải thiếu nữ thích hợp đeo. Bởi vì trên vòng tay tràn đầy phù văn phức tạp khó hiểu, linh năng bắt đầu khởi động, vừa thấy chính là Đế Bảo với uy năng không tầm thường.

- Còn dám phách lối như vậy? Doãn Nhạc Sinh nổi giận, dựa vào Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận yểm hộ, lén lén lút lút đến gần bên cạnh Dương Khai, khoát tay đang muốn đánh lén. Nhưng gã không nghĩ tới bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang ông ông.

Thanh âm kia cực kỳ cổ quái, nghe ra như là vô số ruồi muỗi bay múa mà đến.

- Vật gì thế?

Doãn Nhạc Sinh nhướng mày, để tránh có bẫy cũng không dám động thủ, ngược lại thì thoát ra lui về phía sau một chút.

- Thứ đó muốn mạng chó của các ngươi. Dương Khai đứng tại chỗ, cười lạnh không ngừng, giữa cái phất tay, thả ra vô số côn trùng đen như mực từ bên trong vòng tay.

Vòng tay dĩ nhiên là Nô Trùng Trạc, mà đám côn trùng đen nhánh kia dĩ nhiên chính là Phệ Hồn Ma Trùng sau khi tiến hóa.

Lúc trước trong sơn động bị vô số âm hồn quỷ vật vây công, Dương Khai bỗng nhiên nảy ra một ý niệm Phệ Hồn Trùng của mình không biết có hiệu quả khắc chế với những âm hồn đó hay không.

Bởi vì Phệ Hồn Trùng là sở trường cắn nuốt lực lượng thần hồn, hơn nữa bọn chúng ngay cả ma khí đều có thể cắn nuốt.

Mà âm hồn quỷ vật đó từ trình độ nào đó mà nói, cũng chính là sự tập kết của năng lượng thần hồn.

Chẳng qua là khi đó nhiều người nhãn tạp, Dương Khai cũng không thể thả ra Phệ Hồn Trùng làm thí nghiệm.

Mãi cho đến vừa rồi, hắn mới lặng lẽ thả ra mấy con Phệ Hồn Trùng, vừa cùng Doãn Nhạc Sinh cùng Hoa Phi Trần chu toàn, vừa im lặng chờ kết quả.

Hắn thử một lần, tình huống quả nhiên như mình dự liệu vậy. Những âm hồn quỷ vật nọ quả thực chính là món ngon được chuẩn bị cho đám Phệ Hồn Trùng. Bọn chúng chẳng những có thể cắn nuốt những âm hồn quỷ vật nọ, ngay cả hắc khí nơi đây cũng không buông tha.

Bọn chúng dường như vô cùng thích những năng lượng này.

Nếu đã thí nghiệm ra kết quả, Dương Khai dĩ nhiên sẽ không khách khí với người của Hoàng Tuyền Tông. Nô Trùng Trạc vừa ra, vô số Phệ Hồn Ma Trùng bay múa từ trong, bốn phương tám hướng tản ra, từng con trùng giống như là sói đói vọt vào đàn dê, đuổi kịp những âm hồn quỷ vật phiêu đãng không thả.

Chỉ một thoáng, hàng loạt tiếng hét thảm vang lên thê lương, những thứ âm hồn đó mặc dù không có lối suy nghĩ như còn sống, nhưng sau khi gặm cắn vẫn phát ra tiếng kêu thảm, khiến người nghe rợn cả tóc gáy.

Doãn Nhạc Sinh cùng Hoa Phi Trần đều giật mình, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bên mình dường như có chút tổn thất thảm trọng.

Tình huống không rõ, bọn họ cũng không dám tùy tiện phát khởi công kích, e sợ cho Dương Khai làm ra chuyện gì.

- Tình huống gì vậy? Hoa Phi Trần rơi vào đường cùng, chỉ có thể quát hỏi hơn 20 tên đệ tử đang chủ trì đại trận.

Tình huống bên trong đại trận cũng chỉ có bọn họ rõ ràng nhất. Bởi vì người bày trận là bọn họ, cơ sở bày trận là bí bảo của bọn họ. Có thể nói tánh mạng của bọn họ cùng một nhịp thở với cái đại trận này, tồn vong cùng nhau.

- Không xong rồi Hoa trưởng lão. Có đệ tử hoảng sợ hét to: - Người đó bỗng nhiên thả ra một đám côn trùng.

- Một đám côn trùng? Hoa Phi Trần con ngươi trừng, tức giận quát: - Một đám côn trùng có gì hay đại kinh tiểu quái, diệt hết cho ta.

Thật là một đám phế vật a, bên trong Thiên La Phong Tuyệt Đại Trận, ngay cả Đế Tôn Cảnh cũng có thể giết chết, còn sợ một đám côn trùng sao? Những năm này bên trong tông môn thu đệ tử làm sao không được đại dụng như thế.

Đệ tử kia sợ hãi nói: - Trưởng lão, những con trùng này giết không chết a, ngược lại cắn nuốt phiên hồn.

- Cái gì?

Hoa Phi lần này thật sự hoảng sợ. m hồn quỷ vật tràn ngập bên trong hắc cầu đều là phiên hồn của Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên, cũng không thực thể. Nó cũng không khác gì âm hồn trong lối đi Cổ Địa, đều là oán khí của người ta sau khi chết ngưng kết, âm hàn biến hoá kỳ lạ, không dễ chọc.

Trên đời này lại có loại sâu bọ có thể cắn nuốt phiên hồn sao?

Đó là dạng côn trùng gì chứ?

Không đợi Hoa Phi Trần lại tiếp tục đặt câu hỏi, một cổ hàn ý chợt đánh úp lại từ phía trước, đánh thẳng tới mặt của lão ta.

Hoa Phi Trần cả kinh thất sắc, quát lớn: - Tiểu nhi còn dám đánh lén!

Hàn ý nọ hiển nhiên là Dương Khai đánh lén. Lúc lão ta hét lớn vội vàng xuất thủ ngăn cản, một trận nổ vang ầm ầm. Khóe mắt của lão ta gần như xé rách, thân hình lui mạnh về sau, gương mặt mang vẻ hoảng sợ.

Đây coi như là lần đầu tiên lão ta cùng với Dương Khai chính diện giao phong. Lúc trước nhiều lần giao thủ chỉ là lão ta mượn hắc thủ dưới oai của đại trận, cho nên căn bản không nghĩ tới thực lực của người này lại cường hãn như vậy.

Có đại trận áp chế, hắn lại đánh lão ta một Đế Tôn lưỡng tầng cảnh đến mức lảo đảo lui về sau.

Tiểu tử này còn là người chăng? Hoa Phi Trần không khỏi sinh ra một loại cảm giác không thật, phảng phất như đặt mình vào cảnh trong mơ.

Dương Khai cười to nói: - Các ngươi chiếm ưu thế lúc đầu, bộ không cho phép ta xoay ngược tình thế lúc sau hay sao? Đánh lén ngươi có gì thật ly kỳ. Hoa trưởng lão không phải là cho rằng bổn thiếu nên tắm xong chờ các ngươi tới chém mới là chính đạo sao?

Khóe miệng của Hoa Phi Trần co quắp, lại là không nhịn được hừ nói:

- Như vậy không còn gì tốt hơn.

Dương Khai cười hắc hắc, nói: - Thế phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không.

Khi Dương Khai nói chuyện, thân hình bùng lên, cũng không biết hắn làm sao chuẩn xác phán đoán ra chỗ vị trí hiện tại của Hoa Phi Trần, vừa ra tay là công kích đánh úp lại như hủy thiên diệt địa vậy.

Hoa Phi Trần cả kinh thất sắc, vội vàng quát: - Doãn sư điệt giúp ta.

Một tên Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, trong đại trận nhà mình bị đối thủ thấp hơn mình một tầng tu vi công kích, vẫn còn phải hét gọi sư điệt tương trợ, cái mặt già này xem như mất hết rồi.

So với tính mạng của mình thì thể diện có coi là gì đâu?

Doãn Nhạc Sinh đương nhiên sẽ không để cho Hoa Phi Trần đơn độc vào nguy hiểm. Gã vừa nghe tiếng liền vọt tới, quát lên: - Dương Khai đừng vội ngông cuồng xằng bậy.

Sư điệt hai người trong nháy mắt liên thủ một khối, dưới đế nguyên bắt đầu khởi động, Hoàng Tuyền Tông bí thuật hoa cả mắt toát ra, cùng Dương Khai quần đấu chung một chỗ, đánh túi bụi.

Từng tiếng nổ vang truyền ra, dao động năng lượng kịch liệt khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Phù lão cùng Lâm Nhi đứng giữa không trung đều lộ ra nét mặt cổ quái.

Phù lão cau mày hỏi: - Người của Hoàng Tuyền Tông đang làm quỷ gì thế?

- Một đám phế vật!

Lâm Nhi cắn răng mắng.

Nàng ngay cả Thái Ất Ngọc Quế Oản một Đế Bảo như vậy cũng đã tế ra hỗ trợ, nhưng không nghĩ tới đám người Hoàng Tuyền Tông đó vẫn không thể bắt lại Dương Khai, đích thực khiến nàng có chút xem thường.

- Tiểu thư, muốn lão phu đi trước trợ trận hay không? Phù lão cất tiếng hỏi.

Nhìn động tĩnh bên trong đánh ầm ầm, Hoa Phi Trần cùng Doãn Nhạc Sinh chỉ sợ là trong lúc nhất thời không thể lấy được thắng lợi. Phù lão dầu gì cũng là một vị Đế Tôn nhất tầng cảnh, nếu có thể trợ trận, thế tất có thể chế trụ Dương Khai lớn lối kiêu căng.

- Không cần! Lâm Nhi một miệng từ chối: - Bổn tiểu thư tự mình ra tay giúp bọn họ, đã cho bọn họ đủ mặt mũi rồi, ngươi còn đi quyên góp náo nhiệt gì nữa. Nếu như ngay cả thế cũng đánh không thắng, vậy người của Hoàng Tuyền Tông bọn họ quá vô dụng.

Phù lão không dám cải lệnh, chỉ có thể cúi đầu xưng phải.

Đúng lúc này, một trận tiếng kinh hô vang lên.

Mi mắt của Phù lão co rụt lại, theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy hơn 20 tên Hoàng Tuyền Tông đệ tử chủ trì đại trận vào thời khắc này tất cả đều như bị sấm đánh. Cả người lên bệnh sốt rét. Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống từ trán, bên khóe miệng thậm chí cũng tràn ra máu tươi.

Bọn họ tự hồ bị thương nặng gì đó.

- Tình huống gì đây? Phù lão trợn to tròng mắt ngắm nhìn, bất kể như thế nào cũng nhìn không rõ đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Một tên Hoàng Tuyền Tông đệ tử hét lớn: - Trưởng lão cứu mạng, phiên hồn của đệ tử sắp bị cắn nuốt sạch sẽ.

Hoàng Tuyền Tông đệ tử, cùng Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên tánh mạng tương tu. Một cây quỷ phiên ở tay, thực lực đại tăng, nhưng nếu là Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên có điều tổn thương, vậy bọn họ cũng thế tất sẽ bị cắn trả rất nặng.

Bọn họ quả thật chỉ là đang chủ trì đại trận, cũng không cùng Dương Khai ngay mặt giao thủ.

Nhưng Dương Khai thả ra những Phệ Hồn Trùng đó, thời khắc này lại đang không ngừng cắn nuốt phiên hồn của bọn họ, tốc độ cực nhanh.

Tên đệ tử này so sánh đảo mi, phiên hồn được gã thả ra bị Phệ Hồn Trùng nuốt khô sạch sẽ, dẫn tới Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên của gã bị hao tổn nghiêm trọng, liên đới bản thân của gã cũng bị cắn trả cực lớn.

Gã vẫn còn chưa dứt lời, một đạo ánh sáng đen bỗng nhiên bắn nhanh đi ra từ bên trong hắc cầu to lớn.

Đúng là gã với Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên tánh mạng tương tu.

Nhưng đệ tử này tại gặp được bí bảo của mình trong nháy mắt chẳng những không có chút nào mừng rỡ, ngược lại như là thấy được một màn gì vô cùng kinh khủng, vội vàng đứng dậy, quay đầu liền chạy.

Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên bay bắn ra như có linh tính, đuổi sát không buông.

Chỉ là thời gian một cái nháy mắt, Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên liền đuổi kịp tên Hoàng Tuyền Tông đệ tử.

Một tiếng đụng vào nhau uỵch...

Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên trực tiếp nổ tung, biến thành năng lượng tối đen như mực bao phủ lấy Hoàng Tuyền Tông đệ tử.

- A...

Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt truyền ra, vô cùng thê lương, tựa như bị khốc hình kinh khủng nhất của thế gian vậy.

Những thứ năng lượng đen như mực đó giống như từng đoàn lửa đen, bám vào trên người của đệ tử này, khu chi không tiêu tan, giống như từng con rắn độc vô khổng bất nhập, chui theo lỗ chân của gã, chui vào trong máu thịt của gã.

Vào lúc tiếng hét thảm vang lên thì Hoàng Tuyền Tông đệ tử không ngừng lăn lộn trên mặt đất, hai tay gãi hai má.

Tên này dùng lực rất lớn, nhưng lại trực tiếp kéo xuống huyết nhục của chính mình, thời gian một cái nháy mắt, người này liền trở nên máu tươi dầm dề, xương trắng lành lạnh.

- Làm sao thế... hắn làm sao vậy...?!

Bên kia, gương mặt xinh đẹp của cô gái áo đỏ đang thúc giục uy năng của Thái Ất Ngọc Quế Oản trắng bệch, không nhịn được run giọng hỏi.

Nàng chưa từng gặp qua tràng diện kinh khủng như vậy.

Một người nếu không phải thật quá mức khó có thể nén đau đớn, thì làm sao hạ độc thủ như thế đối với mình.

- Vạn Quỷ Phệ Thân! Phù lão cũng nuốt nước miếng một cái, chưa tỉnh hồn nói: - Người này xong rồi.

Uy năng của Hoàng Tuyền Luyện Ngục Phiên bị tổn hao nhiều, liên đới tên Hoàng Tuyền Tông đệ tử cũng bị cắn trả. Loại cắn trả đó quả thực khiến người ta khó có thể chịu hơn so với ném vào trong chảo dầu mà chiên.

Khi nói chuyện, năng lượng đen như mực trên người của đệ tử thu lại, lập tức tất cả đều chui vào trong cơ thể gã. Tiếng hét thảm càng thêm thê lương truyền ra. Người không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Từng mảnh máu thịt bị đích thân gã kéo xuống, máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ cả mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.