Vũ Luyện Điên Phong

Chương 2375: Chương 2375: Vô pháp vô thiên




Mỹ phụ tên Phạm Hinh của Băng Tâm Các này rất nhanh liền cùng Lăng Âm Cầm tiến sang một nơi, bí mật truyền âm trao đổi.

Không lâu sau mà, Lăng Âm Cầm ngẩng đầu nhìn Dương Khai, nói: - Vị Phạm sư muội này ra giá rất thích hợp, ta chuẩn bị bán ra, ngươi tính sao?

Nàng hỏi vậy, hiển nhiên cũng chỉ là làm bộ cho Phạm Hinh nhìn. Hơn nữa tu vi của nàng so với Phạm Hinh cao hơn ra một tầng nhỏ, xưng hô nàng ta là sư muội ngược lại cũng không có gì.

Phạm Hinh lập tức nhìn về phái Dương Khai với vẻ mặt tràn ngập hy vọng, hôm nay nàng đã chờ ở nơi này hơn nửa ngày, nhưng chút thu hoạch cũng không có. Giờ phút này rốt cục cũng thấy được chút hy vọng, chỉ cần Dương Khai gật đầu là nàng có thể nhận được không ít vật phẩm, dĩ nhiên rất mong đợi.

Dương Khai cười, nói: - Vậy thì bán đi.

Phạm Hinh thở phào nhẹ nhõm: - Đa tạ vị sư tỷ cùng tiểu ca này, các ngươi yên tâm, Băng Tâm Các chúng ta làm ăn cho tới bây giờ đều rất uy tín, tuyệt đối sẽ không chèn ép giá cả.

Lăng Âm Cầm thản nhiên nói: - Đại danh Băng Tâm Các ta cũng đã sớm nghe qua, bằng không cũng sẽ không bán cho ngươi.

Rất nhanh, hai người đã thỏa thuận xong. Dương Khai lặng lẽ quan sát, thấy Phạm Hinh giao cho Lăng Âm Cầm, ngoài nguyên tinh ra, còn có một ít linh đan.

Nhận được hàng hóa, Phạm Hinh có vẻ vô cùng cao hứng, thái độ cũng càng thêm nhiệt tình, nói:

- Sau này nếu tiểu ca còn có thứ gì muốn bán, thì đừng quên thiếp nha, giá cả có thể hảo hảo thương lượng.

Dương Khai gật đầu nói: - Không thành vấn đề.

- Đi thôi. Lăng Âm Cầm lên tiếng gọi, rồi dẫn Dương Khai và Lưu Tiêm Vân tiến về phía trước.

Đi ra khỏi bến cảng huyên náo, ba người liền ngừng lại chờ những người khác.

Khoảng một nén nhang sau, mười mấy thuyền viên toàn bộ đều đã trở lại, vẻ mặt mỗi người đều hớn hở, hiển nhiên thu hoạch không nhỏ. Hơn nữa đồ vật bọn họ vừa bán đi chỉ là một phần thu hoạch của chuyến này, còn lại đều chưa lấy ra.

Hơn mười vạn Thương Vũ San Hô số lượng quá lớn, phải phân nhỏ ra bán mới được, hiển nhiên là không thích hợp giao dịch tại bến cảng. Lăng Âm Cầm chuẩn bị trở về Thông Thiên Thành rồi mới tính.

Thu hoạch lần này, đủ để cho bọn họ không phải lo lắng trong ba năm tới, hơn nữa có thể đổi được một địa phương tốt hơn để ở.

Đoàn người đi được một lúc, phía trước liền xuất hiện một tòa thành lớn. Cửa thành cũng vô cùng to lớn, tựa như một chiếc miệng thú đang há ra, chuẩn bị cắn người vậy, trên đỉnh cửa thành khắc ba chữ to: Thông Thiên Thành!

Nơi cửa thành có võ giả bảo vệ, bất kể người ra hay vào, đều phải nộp một khối nguyên tinh hạ phẩm hoặc là đồ vật có giá trị tương ứng mới được đi qua.

Dương Khai thấy vậy liền nhướng mày.

Nguyên tinh ở trong Tịch Hư Bí Cảnh này vô cùng quý trọng, hắn vốn tưởng rằng chỉ cần có minh bài thân phận là có thể tùy ý ra vào, nhưng không ngờ còn phải nộp nguyên tinh. Một khối nguyên tinh hạ phẩm với hắn mà nói không coi vào đâu, nhưng đối với những võ giả ở nơi này thời gian dài, lại là một khoản tài phú xa xỉ.

Trước cửa thành cũng không có bao nhiêu người, ngoại trừ những võ giả vừa cập bến xếp hàng vào thành ra, cũng không có một ai ra khỏi thành. Có thể thấy được, võ giả trong Thông Thiên Thành cũng không chịu được hao tốn một khối nguyên tinh để tùy ý ra vào, chỉ khi cần rời bến hoặc là nhất thiết phải ra khỏi thành mới làm như vậy.

Mười mấy người nhóm Lăng Âm Cầm một nhóm, sau khi nộp mười mấy khối Nguyên tinh, kiểm tra lệnh bài thân phận, liền thoải mái vào bên trong thành.

Dương Khai vốn còn chút ít lo lắng bị bại lộ thân phận, không ngờ chuyện lại đơn giản như vậy, hắn biết đã suy nghĩ nhiều rồi.

Vào bên trong thành, cảnh tượng lại là một phen náo nhiệt. Hai bên đường phố cửa hàng san sát, võ giả bên trong thành có rất nhiều, chen chúc đi lại, nối liền không dứt.

Tuy nhiên rất nhanh hắn đã phát hiện ra một vài chỗ bất đồng. Đó chính là hai bên đường phố, có rất nhiều võ giả đang ngồi xếp bằng, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước, vẻ mặt đờ đẫn.

Những võ giả này số lượng không ít, bất kể tu vi cao thấp thì khí tức toàn thân đều vô cùng hư nhược. Dường như đã lâu không tu luyện rồi vậy, bọn họ chỉ ngồi ở đó, im lặng không nhúc nhích.

Không chỉ như thế, trên đường phố này còn có rất nhiều tên ăn mặc như khất cái, đang không ngừng than thở xin xỏ xung quanh, nhưng rất hiếm có người cho.

Dương Khai nhướng mày, không ngờ Thông Thiên Thành nhìn như phồn hoa, nhưng bên trong lại tàn tạ như vậy.

- Những này cũng đều là những người đáng thương. Lăng Âm Cầm than thở nói: - Bọn họ không có tài nguyên tu luyện, tu vi ngày càng giảm sút, lại không có năng lực rời bến tìm vật tư, ngoại trừ ăn xin ra cũng chỉ có thể chờ chết.

Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai mới hiểu được tại sao trên đường phố lại có quang cảnh như vậy, chỉ mới vào thành đã thấy được cảnh này, không biết cả Thông Thiên Thành có bao nhiêu người đang chờ chết như vậy?

- Thật sự không có biện pháp rời khỏi nơi này sao?

Dương Khai hỏi đạo.

Lăng Âm Cầm lắc lắc đầu: - Ta chưa từng nghe nói qua có người nào thành công rời khỏi nơi này.

Khi hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên cách đó không xa chợt truyền đến một tiếng gầm lên: - Tiểu tặc dám cướp đồ vật của ta sao!

Tiếng quát truyền ra, ngay sau đó cách đó không xa là một trận rối loạn, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng động thủ.

Dương Khai thả thần niệm ra, lập tức liền dò xét được chuyện gì xảy ra phía đó. Dường như có một võ giả bị cướp bóc, võ giả bị cướp có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, mà người cướp của hắn chỉ có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi. Chẳng những tu vi yếu hơn đối phương rất nhiều, mà khí tức cũng vô cùng hư nhược, có lẽ ngay cả lực lượng Hư Vương nhất tầng cảnh cũng không phát huy ra được.

Loại hành động tìm chết này nếu là ở bên ngoài là tuyệt đối không có khả năng đã xảy ra, nhưng ở Thông Thiên Thành này tựa hồ lại rất bình thường.

Chỉ nghe hai tiếng “Bịch bịch”, tên cướp kia đã bị đánh chết. Võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh kia sau khi đoạt lại nhẫn không gian của mình, đang chuẩn bị chửi rủa, bỗng nhiên hai bên đường phố tràn ra vô số người, ánh mắt vốn mờ mịt trống rỗng bọn họ, giờ phút này đều trở nên đỏ thẫm, mỗi người đều nhìn chằm chằm nhẫn không gian của võ giả kia, lao tới tranh đoạt.

Chủ nhân của chiếc nhẫn không gian kia mặc dù có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, tuy rằng phát lực đánh chết vài người, nhưng cũng không có ai rút lui, rất nhanh liền bị bầy người che mất.

Vụt vụt...

Trong lúc những người này đang tranh đấu nước sôi lửa bỏng, bỗng nhiên có hai bóng người từ trên trời hạ xuống. Hai người này khí thế mười phần, thân mặc trang phục màu đen bó sát người, vẻ mặt khinh thường, lạnh như băng nhìn chăm chú vào cuộc ẩu đả phía trước, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.

- Đây là người của Chấp pháp đội Thông Thiên Thành. Tiêu Dật khẽ giải thích với Dương Khai.

- Bọn họ không quản sao? Dương Khai kinh ngạc nói. Hắn thầm nghĩ nếu đã là Chấp pháp đội, vậy dĩ nhiên phải duy trì yên bình trong thành mới phải chứ, vì sao đánh nhau phát sinh ngay trước mắt mà bọn họ lại thờ ơ?

Tiêu Dật cười lạnh nói: - Ngươi cứ xem đi rồi biết.

“Bịch bịch”, lại có hai người lao tới cướp bị chủ nhân chiếc nhẫn đánh bay ra ngoài. Nhưng người này dường như cũng đã hơi kiệt lực, tình trạng của hắn tuy troong tốt hơn những kẻ ăm xin kia một chút, nhưng sau khi tới Thông Thiên Đảo này, tu vi của hắn cũng bị giảm xuống rất nhiều, căn bản không thể phát huy ra được thực lực Đạo Nguyên Cảnh, thời khắc này đã xuất hiện vét thương đầy người, nhanh chóng kiệt sức.

Hắn ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy được kia hai tên chấp pháp mặc áo bào đen, vội vàng hô to: - Hai vị đại nhân xin cứu mạng, những người này vô pháp vô thiên, ban ngày ban mặt lại dám ra tay cướp bóc, xin hai vị đại nhân chủ trì công đạo!

Hai hã chấp pháp nghe vậy không chút nhúc nhích, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn.

Chủ nhân chiếc nhẫn lần nữa hô to nói: - Xin hai vị đại nhân ra tay, tại hạ nguyện bỏ ra một nửa đồ vật trong nhẫn không gian trả thù lao!

Một tên chấp pháp nghe vậy, cười lạnh nói: - Chỉ một nửa sao?

Chủ nhân chiếc nhẫn nghiến răng một cái, vẻ mặt đau khổ nói: - Đưa hết cho hai vị đại nhân...

Hắn biết nếu mình không được cứu viện kịp thời, chỉ sợ thật sự sẽ bị những người vô pháp vô thiên này giết chết. Cùng tính mạng của mình so sánh, những thứ khác có đáng là gì chứ?

Hai tên chấp pháp lúc này mới lười biếngtiến về phía trước, gã vừa nói chuyện lúc nãy hừ lạnh nói:

- Tiểu tử ngươi một khi đã biết đièu như vậy, chúng ta sẽ giúp ngươi một lần.

Dứt lời, hai người đồng loạt động thủ, có thể nói rằng tàn nhẫn vô cùng, dao động năng lượng phát ra, trực tiếp đánh bay những người cướp bóc ra ngoài, thân hình còn lơ lửng giữa không trung đã chết mất, trong nháy mắt không gian tràn đầy mùi máu tươi nồng đậm.

Hai người bọn họ vừa ra tay, trong khoảnh khắc võ giả xung quanh liền câm như hến, những tên cướp may mắn còn sống cũng lập tức chạy tan tác, không dám ở lại.

Trên mặt đất chỉ còn lại võ giả bị cướp kia, lúc này cả người hắn đầy máu đang nằm ở nơi đó, nhìn qua vô cùng chật vật.

Một tên chấp pháp đi tới, đưa tay hút nhẫn không gian vào lòng bàn tay, sau khi tỏa ra thần niệm dò xét liền cau mày, khinh bỉ nói: - Bức đến cùng, cũng chỉ có chút xíu đồ vật như vậy!

Sau khi nói xong, còn chê chỉ trích võ giả kia văng hết nước miếng, rồi mới nghênh ngang rời đi.

- Người này sau này cũng chỉ có thể chờ chết mà thôi. Tiêu Dật than thở một tiếng.

Võ giả này, vốn cũng có một ít vật tư, nhưng hiện tại ngay vả nhẫn không gian cũng bị mất, trừ khi có thể sớm tìm được đội tàu rời bến đi theo, bằng không chắc chắn hắn sẽ bị luân lạc tới bước đường cùng, giống như những tên cướp vừa rồi vậy, ngồi ở chỗ này chờ chết.

- Trong này không ngờ lại hỗn loạn như vậy. Dương Khai sa sầm mặt xuống.

Lăng Âm Cầm nói: - Khi bị ép đến bước đường cùng, chuyện gì cũng có thể làm được, những người này cũng chỉ vì bị ép đến mức này mà thôi.

Dương Khai im lặng, hắn biết Lăng Âm Cầm nói có lý.

Nhưng khiến Dương Khai khó có thể tin được chính là, chấp pháp trong Thông Thiên Thành này lại cũng bẩn thỉu như thế.

Một màn vừa rồi nói dễ nghe một chút thì gọi là bỏ đá xuống giếng, ra tay cứu giúp, nói khó nghe chính là ăn cướp a.

Có thể thấy, Thông Thiên Thành căn bản là nơi không có vương pháp gì, khó có thể tưởng tượng được đám người Lăng Âm Cầm lại có thể sinh sống ở chỗ này lâu như vậy.

- Nơi này chỉ là ngoại thành, tương đối hỗn loạn, khu nội thành thì tương đối an toàn, sẽ không phát sinh những chuyện này. Lăng Âm Cầm giải thích.

- Vậy các ngươi ở ngoại thành hay nội thành? Dương Khai hỏi.

Tiêu Dật trả lời: - Ngoại thành, nhưng mấy ngày nữa là có thể dời đến nội thành được rồi.

Thu hoạch lần này của bọn họ không nhỏ, đủ để thuê một động phủ không tồi ở bên trong thành. Chi phí trong nội thành tuy rằng hơn đều đắt một chút, nhưng thắng ở an toàn, cho nên đắt hơn một chút cũng đáng.

Lăng Âm Cầm nói: - Dương huynh, ngươi vừa mới tới, tốt nhất trước tên đi mướn một động phủ ở lại, từ từ rồi sẽ quen thuộc trong này.

- Ta cũng đang định như vậy. Dương Khai gật gật đầu, hắn cũng không biết mình còn phải ở lại Thông Thiên Đảo này bao lâu nữa, dù sao cũng phải có nơi an thân mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.