Lần này Dương Khai đến vẫn không kinh động bất kỳ kẻ nào, trong Tiểu Huyền Giới, hầu hết võ giả đều đang bế quan tu luyện.
Trong lầu các, Dương Khai ngồi xếp bằng, sử dụng đan dược hỗ trợ khôi phục thương thế, bắt đầu thúc động thánh nguyên hóa giải khí kình trong cơ thể.
Từng đạo ý cảnh sát địch thật nhỏ của cường giả Hư Vương Cảnh ẩn chứa trong khí kình, tràn đầy tính sát phạt, nếu Dương Khai không có thân thể cường hãn, riêng những ý cảnh này đã đủ làm hắn tan xương nát thịt.
Thủ đoạn của cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh, không thể nói theo lẽ thường.
Thánh nguyên được thúc động xuyên qua kinh mạch, bao vây những khí kình kia.
Nhưng Dương Khai nhanh chóng biến sắc, gương mặt nhăn nhó.
Thánh nguyên của mình vốn vô cùng nồng hậu, đủ để ngạo thị Phản Hư Cảnh, nhưng lại không có biện pháp đối phó với những khí kình kia, thánh nguyên bao phủ nó không chịu nổi một kích, bất kể ngưng tụ mạnh mẽ cỡ nào đều sẽ bị xé nát, hoàn toàn tan rã.
Hắn vẫn không nhụt chí, lần lượt thử thúc động thánh nguyên, hắn định dần dần làm hao mòn nó.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua.
Trong lầu các, khí tức của Dương Khai chẳng những chưa hồi phục, ngược lại còn uể oải hơn một chút.
Mười ngày nỗ lực, nhưng lại không có chút thành quả nào, chẳng những khí kình của Lạc Hải không bị hóa giải, bản thân còn tổn thất vô số thánh nguyên.
Chênh lệch một đại cảnh giới, thánh nguyên của mình căn bản không phải đối thủ của khí kình.
Dương Khai mở mắt ra, không tiếp tục làm việc vô ích nữa, tuy rằng thần sắc uể oải, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
Khí kình là chết, người thì sống, hắn tin rằng mình có thể hóa giải khí kình này, chỉ là chưa tìm đúng phương pháp mà thôi.
Nếu thánh nguyên không địch nổi, vậy còn những thứ khác đâu? Lực lượng tích trữ trong cơ thể Dương Khai không chỉ có thánh nguyên.
Còn có lực lượng không gian, còn có Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí...
Nghĩ tới đây, Dương Khai bắt đầu thí nghiệm.
Hắn ngưng tụ ra một cỗ lực lượng không gian bao phủ lấy một đạo khí kình rất nhỏ, lúc bị lực lượng không gian bao phủ, dường như phát giác ra điều bất thường, khí kình lập tức phản kích, ý cảnh vô cùng sắc bén đâm tới lực lượng không gian, mặc dù có chút ảnh hưởng đối với lực lượng không gian, nhưng không dễ dàng sụp đổ như thánh nguyên.
Hay lắm! Dương Khai sáng mắt, càng cẩn thận khống chế lực lượng không gian.
Một lát sau, lực lượng không gian bao vây đạo khí kình kia lại, mặc nó tả xung hữu đột bên trong, vẫn không thể thoát ra được.
Ngay sau đó, Dương Khai động thần niệm, lực lượng không gian bao quanh khí kình lập tức vượt qua không gian trở cách, đi ra ngoài cơ thể.
Lực lượng không gian tiêu tán, đạo khí kình vô hình bắn ra hư không, hướng một chỗ bắn nhanh, tạo thành một lỗ nhỏ trên lầu các, sau đó tiêu tán.
Thấy vậy, Dương Khai thở phào, xác định lực lượng không gian có thể khu trừ khí kình trong cơ thể, chỉ là quá mức rườm rà, hiệu suất lại thấp.
Trên đường chạy trốn, trong cơ thể của Dương Khai bị dư âm công kích của Lạc Hải bắn vào hơn vạn đạo kình khí, nếu muốn làm theo phương pháp này, ít nhất cũng phải mất ba năm.
Quá lâu!
Dương Khai nhướng mày, bắt đầu thử dùng Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí.
Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm là công pháp tôi luyện thân thể, nhưng trong quá trình tu luyện nó sẽ giúp người tu luyện sinh ra Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, Ngũ Hành Kiếm Khí có nhiều tác dụng, kim hỏa chủ yếu là tấn công, mộc chủ yếu là sinh mệnh, thổ thủy chủ yếu là phòng ngự, ngũ hành tương khắc tương sinh, tu luyện đến cực hạn sẽ có thân thể bất diệt.
Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm của Dương Khai chỉ có thể miễn cưỡng xem như có thành tựu, có thể sử dụng lúc đối địch, khoảng cách đến thân thể bất diệt trong truyền thuyết kia còn rất xa.
Hắn thúc giục Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí, dùng hai loại kiếm khí kim hỏa, bắt đầu hóa giải khí kình của Lạc Hải.
Trong huyết nhục, hào quang hai màu vàng đỏ phát ra, xuyên qua miệng vết thương của Dương Khai, công kích những khí kình kia.
Tuy rằng khí kình của Lạc Hải không có người chỉ huy, nhưng cũng không ngồi chờ chết, khi đối mặt với hai đạo kiếm khí liền bắt đầu phản kích.
Nhưng vô ích, hai đạo kiếm khí kim hỏa chỉ mất thời gian ba hơi thở đã tiêu diệt đạo khí kình kia!
Dương Khai cau mày, lộ vẻ mừng rỡ.
Hắn không ngờ Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm lại có thể hóa giải khí kình của Lạc Hải dễ dàng như vậy, còn lực lượng không gian lại không bằng.
Bất quá điều này cũng có thể hiểu được, tuy rằng lực lượng không gian bác đại tinh thâm, nhưng những kình khí này của Lạc Hải, dường như cũng là do kiếm khí sinh ra, Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí cũng là kiếm khí, vừa vặn có thể khắc chế.
Có hy vọng, Dương Khai lập tức dùng hết sức thúc giục Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, chẳng những vận dụng hai loại kim hỏa, các loại thủy thổ mộc cũng tiến lên, lập tức hiệu suất tăng lên không ít.
Nghĩ một hồi, Dương Khai không lãng phí thời gian, lấy ra chí bảo ngũ hành, khắc trận pháp bên cạnh, bày ra theo thứ tự, vừa khu trừ khí kình của Lạc Hải, vừa tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm.
Thời gian trôi qua, nhoáng cái đã ba tháng.
Khí kình trong cơ thể Dương Khai đã bị khu trừ sạch sẽ, cũng không biết vì nguyên nhân gì, Dương Khai cảm thấy uy lực của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí gia tăng rất nhiều.
Hắn đoán lúc hóa giải khí kình của Lạc Hải đã hấp thu ý cảnh trong kiếm khí của hắn!
Chí bảo ngũ hành gồm Thái Dương Chân Tinh, Huyền Âm Quỳ Thủy, Đại Diễn Thần Sa, Huyền Kim, Lôi Mộc.
Thái Dương Chân Tinh không cần lo lắng, đó là một viên Tinh Hạch thái dương tinh, từ khi Dương Khai tu luyện đến giờ, trên cơ bản nó không có thay đổi gì, Huyền Âm Quỳ Thủy chỉ còn lại hơn một nửa, Đại Diễn Thần Sa cũng vậy, Huyền Kim chỉ còn cỡ bàn tay trẻ em, còn Lôi Mộc thì sắp hết.
Tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm tiêu hao chí bảo ngũ hành quá nghiêm trọng.
Người bình thường đúng là không tu luyện nổi.
Xem ra trừ Thái Dương Chân Tinh ra, phải tìm thứ thay thế bốn món kia a, nếu không một khi tiêu hao hết, mình không thể tu luyện tiếp được.
Trong lòng nghĩ vậy, Dương Khai vẫn không ngừng tu luyện.
Đồng thời kiểm tra thân thể của mình.
Khí kình của Lạc Hải đã bị khu trừ hoàn toàn, thương thế cũng đã khôi phục, hơn nữa, trải qua một lần sinh tử dưới tay Lạc Hải, Dương Khai mơ hồ cảm thấy tu vi của mình có tiến bộ không ít.
Dường như sắp đột phá Phản Hư tam tầng cảnh!
Dù sao lúc trước Dương Khai ở trong Huyết Ngục cũng có thu hoạch lớn, chỉ vì hắn vừa tấn thăng không lâu, cho nên không thể đột phá quá nhanh, nếu tấn thăng lưỡng tầng cảnh sớm hơn một năm, Dương Khai cảm giác mình có thể đột phá đến tam tầng cảnh ở Huyết Ngục.
Dù sao cũng không vội, miễn là có thể đạt tới.
Thần niệm đảo qua bên ngoài, Hạ Ngưng Thường đang luyện đan, đôi mắt đẹp kiên nghị có vài sợi tơ máu, không biết đã bao lâu chưa nghỉ ngơi.
Dương Khai khẽ thở dài, truyền âm cho nàng biết mình đã hoàn toàn khôi phục, lúc này tiểu sư tỷ mới mỉm cười.
Dương Khai không vội vã xuất quan, mà tiếp tục ở trong lầu các.
Chuyến này lúc hắn bị Lạc Hải truy đuổi, không ngừng sử dụng lực lượng không gian để chạy trốn, đối với hắn có gợi ý rất lớn, giúp hắn cảm ngộ sâu sắc hơn về lực lượng không gian.
Lúc đó tình huống quá khẩn cấp, hắn không có thời gian để suy nghĩ.
Bây giờ không còn nguy hiểm nữa, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, ở trong lầu các vừa tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, vừa tìm hiểu lực lượng không gian.
..
Băng Tuyệt Đảo có tiếng tăm lừng lẫy khắp Xích Lan Tinh.
Nó nổi danh là vì một trong hai đại tông môn cường đại nhất của Xích Lan Tinh, tổng đà của Băng Tâm Cốc nằm trên hòn đảo này.
Băng Tuyệt Đảo bốn bề toàn biển, mặt biển là một lớp băng dày mười mấy trượng, nhiệt độ không khí cực thấp, đệ tử Băng Tâm Cốc đều tu luyện công pháp và võ kỹ băng hệ, sử dụng bí bảo cũng là thuộc tính băng.
Mà sở dĩ Băng Tâm Cốc có thể trở thành một trong hai đại tông môn cường đại nhất Xích Lan Tinh là vì có một vị thái thượng trưởng lão Hư Vương Cảnh trấn giữ!
Ngoài ra, trong tông môn từ cốc chủ cho tới trưởng lão đều có tu vi đứng đầu Phản Hư tam tầng cảnh, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá Hư Vương Cảnh.
Riêng cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, Băng Tâm Cốc có hơn trăm người.
Con số như vậy là vô cùng kinh khủng, bất kỳ thế lực nào trên U Ám Tinh cũng không thể so sánh, Tinh Đế Sơn đã từng là cường đại nhất cũng chỉ có 30 vị Phản Hư tam tầng cảnh thôi, bây giờ đều đã trở thành người của Lăng Tiêu Tông.
Đứng ngang hàng với Băng Tâm Cốc là Hỏa Diệu Tông.
Hai đại tông môn này đã nắm giữ vị trí tông môn mạnh nhất Xích Lan Tinh hơn vạn năm qua, không biết là vì quan niệm tu luyện khác nhau hay vì một núi không thể có hai cọp, giữa hai đại tông môn thường có ân oán với nhau, các đệ tử lúc ra ngoài lịch lãm nếu gặp nhau thì thường là không chết không thôi.
Ân oán thâm căn cố đế, vạn năm như thế, hoàn toàn không thể hóa giải.
Thời khắc này, ở trung tâm Băng Tuyệt Đảo, trong một tòa băng cung, hơn mười vị mỹ nhân, nhan sắc mỗi người mỗi vẻ, tuổi tác khác nhau ngồi thành hai hàng.
Chủ nhân là một mỹ phụ mặt cung trang, dung nhan không tính là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ánh mắt lại vô cùng xinh đẹp, giống như tinh tú trên bầu trời, làm cho người ta nhìn vào không nỡ rời mắt.
Băng Tâm Cốc cốc chủ, Băng Lung! Cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, Thế của bản thân đã sắp đại thành, là người mạnh nhất dưới thái thượng trưởng lão của Băng Tâm Cốc.
Đệ tử Băng Tâm Cốc đều là nữ, chưa từng có nam đệ tử.
Nhưng không ai dám coi thường các nàng là con gái, bất kỳ ai dám làm vậy đều đã chết.
Không khí trong băng cung có chút ngưng trọng, dường như tầng lớp cao tầng của Băng Tâm Cốc đang thương nghị chuyện quan trọng.
- Cốc chủ, gần đây động tĩnh của Hỏa Diệu Tông có chút kỳ quái, bớt chèn ép Băng Tâm Cốc chúng ta rất nhiều, rất nhiều đệ tử thường xuyên xuất động, dường như đang tìm một người. Cô gái ngồi ở vị thứ nhất bên tay trái lên tiếng nói, thoạt nhìn nàng chừng 30 tuổi, ăn mặc như một thiếu phụ, dáng người nhanh nhẹn, thần tình lại cực kỳ lạnh lùng.
Băng Tâm Cốc đại trưởng lão Nhiễm Vân Đình, tu vi tương đương cốc chủ Băng Lung, chỉ có điều thực lực yếu hơn, cho nên chỉ có thể giữ vị trí đại trưởng lão.
- Tìm người? Có chuyện gì? Băng Tâm Cốc cốc chủ Băng Lung nhướng mày, thanh âm vô cùng mềm mại. - Các đệ tử có dò xét được tin gì xác thực không?
Nhiễm Vân Đình lắc đầu: - Đệ tử tầng dưới chót Hỏa Diệu Tông không quá rõ, chỉ biết là Hỏa Diệu Tông đang tìm một nam thanh niên, đúng rồi, ta có bức họa của hắn, mời cốc chủ xem qua!