Trên đường, cuối cùng Thẩm Thi Đào cũng nhớ tới tìm hiểu xuất thân của Dương Khai, tốn bao công sức, mới biết được Dương Khai không phải đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, thậm chí không phải đệ tử đại gia tộc gì, mà ở một mình trên ngọn núi nhỏ tên Long Huyệt Sơn, có chút giống tự lập làm vua.
Nói đơn giản, Dương Khai chính là võ giả không môn không phải, càng không có bối cảnh chỗ dựa, chỉ dựa vào bản thân, ở chỗ nào cũng có rất nhiều võ giả như thế. Bọn họ tu luyện vô cùng gian khổ, một là không có danh sư chỉ điểm, trên đường tu luyện khó tránh xuất hiện sai lầm, hai là không có môi trường và tài nguyên tu luyện tốt, tốc độ tu luyện không nhanh, thứ ba là nếu bị ức hiếp gì, sẽ không có ai ra mặt giúp đỡ. Cho nên mới nói, loại võ giả này không có tiền đồ gì, dù cho số lượng đông đả, nhưng chân chính tu luyện có thành tựu lại cực kỳ ít ỏi, mà những người tu luyện có thành tựu, không ai không phải bị các đại môn phái cùng gia tộc chiêu mộ.
Giống như Dương Khai tu luyện đến Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, đã là rất giỏi rồi.
Cho nên biết được những điều này, Thẩm Thi Đào lại bội phục Dương Khai. Còn Uông Ngọc Hàm lại toát ra khinh thường, hiển nhiên theo hắn thấy, cả đời Dương Khai cũng chỉ thế này, có lẽ còn cơ hội thăng cấp Thánh Vương tam tầng cảnh, nhưng tuyệt đối không thể lên đến trình độ Phản Hư Cảnh.
Chẳng những Thẩm Thi Đào cực kỳ bội phục Dương Khai, ngay cả Thẩm Phàm Lôi em của nàng cũng rất hứng thú với hắn. Tên nhóc này cũng không tệ, hơn nữa tâm cơ không sâu nhìn tràn đầy sức sống, tinh thần tràn trề, ngay cả bị thương cũng vẫn vậy, liền tục hỏi chuyện Dương Khai gặp phải trong Lưu Viêm Sa Địa. Dương Khai nhặt ra một chút chuyện không quan trọng mà nói, đối phương lại nghe đến say sưa, đồng thời cũng hay hỏi mấy câu.
Một đường đi chung, không khí lại rất hòa hợp, trong 4 người, ngoài Uông Ngọc Hàm làm Dương Khai không thích, ba người còn lại đều dễ ở chung.
Nửa ngày sau, 6 người cuối cùng rời Táng Hùng Cốc, đến lúc này, Dương Khai vẫn không phát hiện những tồn tại đặc thù trong Thi huyệt theo dấu đuổi theo, không khỏi làm hắn thở ra, biết chuyện này tạm thời kết thúc.
Lại một ngày sau, đằng trức xuất hiện dãy núi nhỏ, bên trong có mấy ngọn núi, tuy rằng linh khí thiên địa không dày, nhưng cũng không mỏng. Dương Khai thấy thế, trong lòng khẽ động, liền dừng lại, chắp tay với mấy người Thẩm Thi Đào: - Các vị, tuy rằng không biết mọi người muốn đi đâu, nhưng tạm thời chia tay các vị ở đây. Chúng tôi còn có một số chuyện riêng phải xử lý, tạm thời dừng lại đây vài ngày.
- Dừng lại vài ngày? Ánh mắt Thẩm Thi Đào sáng ngời. - Vừa lúc, chúng tôi cũng muốn nghỉ ngơi vài ngày, cậu cũng thấy, Phàm Lôi cùng Uông sư huynh bị thương vẫn không điều tức khôi phục, không ngại thì chúng ta cùng nghỉ ngơi ở đây.
- Các người cũng nghỉ lại đây? Dương Khai khẽ cau mày.
- Thế nào? Chẳng lẽ Dương tiểu ca không chào đón? Thẩm Thi Đào u oán nhìn Dương Khai.
- Nào có, nơi này không phải đất của tôi, chỉ là núi vô chủ mà thôi, mọi người đều có thể ở lại.
- Vậy thì tốt. Thẩm Thi Đào mỉm cười: - Hơn nữa nếu Dương tiểu ca đến từ Thiên Vận Thành, đến lúc đó nhất định phải trở về?
- Ừm, tự nhiên rồi.
- Hì hì! Nơi này không gần Thiên Vận Thành đó, chỉ dựa vào các người bay bằng Tinh Toa, tối thiểu cũng phải 2-3 tháng, giữa đường mà gặp chuyện gì làm chậm trễ, nói không chừng phải tốn thời gian hơn.
Dương Khai như có suy nghĩ nhìn nàng: - Không biết Thẩm cô nương có cách gì hay, có thể để chúng tôi tiết kiệm thời gian?
- Tôi có cách gì, tự nhiên là vận dụng pháp trận không gian. Sợ là Dương tiểu ca không biết, Hắc Nha Thành cách nơi này 5 ngày đường, có pháp trận không gian nối thẳng Thiên Vận Thành.
- Có chuyện này? Dương Khai không khỏi quay sang nhìn Dương Viêm, phát hiện này đầy mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết chuyện này.
- Thiếp thân có khi nào gạt cậu? Thẩm Thi Đào hé môi cười. - Hắc Nha Thành là thành trì không chủ, không thuộc thế lực nào, tuy rằng pháp trận không gian trong thành không kiểm tra nghiêm khắc như những thế lực lớn khác, nhưng không phải ai cũng dùng được. Chẳng qua... Phàm Lôi có quen biết một vị tiền bối trông coi pháp trận không gian, cho Dương tiểu ca sử dụng cũng không sao, nhưng mà sử dụng nó, phải trả không ít thánh tinh.
- Thánh tinh không thành vấn đề, chỉ cần có thể dùng là được. Dương Khai mừng rỡ, vội nhìn sang Thẩm Phàm Lôi.
Thẩm Phàm Lôi mỉm cười: - Dương huynh yên tâm, trước kia tôi giúp chút chuyện nhỏ cho vị tiền bối trông coi pháp trận không gian, mời ngài ấy dàn xếp một chút thì không thành vấn đề, huống chi Dương huynh không phải hạng người không rõ lai lịch.
- Như vậy, đến lúc đó làm phiền Thẩm huynh. Dương Khai vội cám ơn, nói rồi, mới nhìn xuống những ngọn núi nhỏ: - Chúng ta dừng lại đây mấy ngày, chờ làm xong lại cùng đi Hắc Nha Thành.
Đoàn người Thẩm Thi Đào tự nhiên không có ý kiến, lần lượt bay đi dãy núi.
Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh chiến đấu với Ngân Tiêu Lôi Thú dù không bị thương, nhưng tiêu hao rất nhiều thánh nguyên, trên đường cũng không có thời gian khôi phục, khẳng định cũng cần điều tức. Về phần Thẩm Phàm Lôi cùng Uông Ngọc Hàm, càng sớm phải trị thương, cho nên bốn người bay về phía một ngọn núi, nhanh chóng biến mất.
Dương Khai cùng Dương Viêm thì bay về phía ngọn núi đằng xa.
Một lát sau, hai người đến nơi, Dương Khai thúc đẩy thánh nguyên, mở ra một chỗ lâm thời.
Cảnh giới như Dương Khai hiện tại, mở ra một chỗ tự nhiên là không tốn công sức gì, chỉ trong vòng cạn chung trà, một gian Thạch phủ đơn sơ đã hình thành.
Vào trong Thạch phủ, sắc mặt Dương Khai hết sức ngưng trọng, Dương Viêm cũng nhận ra gì, không nói một lời đi theo sau hắn.
Đi sâu vào trong, Dương Khai bỗng nhiên khoanh chân ngồi xuống.
- Có phải Tiểu Tiểu xảy ra chuyện gì? Dương Viêm vội hỏi.
Thạch Khổi cắn nuốt cục Thái Dương Chân Tinh kia, liền bị Dương Khai thu vào, Dương Viêm không biết hiện tại Thạch Khổi thế nào, nhưng bỗng nhiên Dương Khai muốn dừng lại đây, nhất định là có liên quan tới chuyện này.
- Cũng không có gì lớn, nhưng nếu tiếp tục, Thạch Khổi không chịu nổi. Dương Khai khẽ thở dài.
- Muội đã đoán được, dù huynh nói, muội cũng sẽ bảo huynh ở lại vài ngày, trước tiên xử lý chuyện Tiểu Tiểu cùng Thái Dương Chân Tinh. Dương Viêm nghe vậy, lập tức mở nhẫn không gian lấy ra vài thứ mình luyện chế, bắt đầu bố trí trong Thạch phủ.
Thái Dương Chân Tinh sự tình trọng đại, nàng không dám qua loa, cho nên trước khi cho Thạch Khổi đi ra, phải bố trí cấm chế, bằng không khí tức tiết lộ, nói không chừng sẽ dẫn tới rắc rối khác.
Với trình độ trận pháp của nàng, bố trí cấm chế ngăn cách khí tức là chuyện dễ dàng, trước sau nửa ngày, toàn bộ Thạch phủ bị tầng tầng cấm chế vô hình bao phủ, dù cho cường giả Phản Hư Cảnh đến đây cũng đừng mơ theo dõi được.
Thẳng đến giờ, Dương Khai mới vung tay, thả Thạch Khổi ra khỏi không gian Hắc Thư.
Thạch Khổi vừa xuất hiện, làm cho nhiệt độ trong này liên tục tăng lên, bản thân nó cũng nóng đỏ như lửa, toàn thân tỏa ra hơi nóng vặn vẹo không khí, thân thể nó cũng có một chút dấu hiệu hoàn tan.
Vẻ đau khổ khó chịu hiện trên mặt Thạch Khổi, hai mắt của nó cũng đỏ ngầu.
Nhiệt lượng cuồng bạo của Thái Dương Chân Tinh căn bản không thể cản trở nổi, Thạch Khổi có thể kiên trì đến giờ, toàn là dựa vào thiên phú dị bẩm.
Thấy cảnh này, Dương Khai không dám chần chờ, lập tức lấy ra bàn Băng Ngọc vạn năm, khí lạnh trào ra, lập tức làm Thạch phủ nóng bỏng trở về bình thường.
Dương Khai đánh ra thánh nguyên nhập vào người Thạch Khổi, nó như nhận được lệnh, lảo đảo đứng lên, há miệng lập tức phun ra Thái Dương Chân Tinh, vừa lúc rơi lên bàn Băng Ngọc, vững vàng nằm đó.
Thấy thế, Dương Khai mới thở phào, vẫy tay gọi Thạch Khổi, đợi nó đi tới, liền kiểm tra cẩn thận.
Dương Khai may mắn, tuy rằng Thạch Khổi có chút tổn thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khôi phục lại được. Làm cho Dương Khai thả lỏng, cũng càng chú ý tiềm lực của Thạch Khổi.
Truyền thần niệm sang, bảo nó có thể tùy ý sử dụng khoáng thạch quý hiếm tu bổ bản thân, Dương Khai cũng thu hồi Thạch Khổi.
Ở trong Thi huyệt, Thạch Khổi cắn nuốt bảy tám ngọn núi nhỏ thánh tinh cùng khoáng thạch quý hiếm, không biết thánh tinh có tác dụng với Thạch Khổi có hay không, nhưng những khoáng thạch quý hiếm này nhất định có ích với nó. Dương Khai sẽ không keo kiệt, tin tưởng Thạch Khổi hấp thu tinh hoa trong các khoáng thạch đó thì sẽ không đáng ngại nữa.
Lấy được một cục Thái Dương Chân Tinh, có giá trị hơn bao nhiêu là khoáng thạch gì.
Xử lý xong chuyện Thạch Khổi, Dương Khai mới nhìn sang phía Dương Viêm: - Thứ này phải làm gì, nếu như Thạch Khổi không thể bảo tồn nó thời gian dài, chúng ta không thể mang nó về tới Long Huyệt Sơn.
- Luyện chế vật chứa đặc biệt là được rồi. Dương Viêm như sớm có kế hoạch, nghe vậy liền nhàn nhạt đáp.
- Cần nguyên liệu gì?
- Tự nhiên là nguyên liệu thuộc tính băng, bàn Băng Ngọc vạn năm này chính là nguyên liệu tốt nhất. Yên tâm đi, muội có cách, nhưng mà luyện chế có chút phiền, tối thiểu cũng phải tốn 10 ngày.
- 10 ngày... Không thành vấn đề, bọn họ trị thương cũng sẽ không dễ dàng. Dương Khai cười khẽ, liền đứng lên, để lại 4 chiếc nhẫn không gian lấy được trong Thi huyệt, với những gì chứa trong đó, sẽ thỏa mãn nhu cầu luyện chế của Dương Viêm.
Không quấy rầy nàng nữa, Dương Khai đi ra tầng ngoài Thạch phủ, khoanh chân ngồi xuống.
Ngẫm nghị, vẫy toi gọi ra lò luyện khí cấp Hư Vương, thần niệm vươn vào trong, không khỏi vừa mừng vừa sợ.
Lúc thu Thái Dương Chân Tinh, Dương Khai vận dụng khí linh, nhưng nó đối mặt với công kích của Thái Dương Chân Hỏa liền không chịu nổi, một chiêu liền bị Thái Dương Chân Hỏa đả thương.