Lời này đúng là một lời nói thực, cách một lớp y phục chắc
chắn là không tiện lợi cho việc khống chế nguyên khí như có sự tiếp xúc cơ thể
trực tiếp.
Hàn Tiểu Thất nháy động lông mi, khẽ tiếng nói:
- Dương sư đệ là bậc
chính nhân quân từ, ngươi còn sợ gì nữa?
Dạ Hàm ngập ngừng:
- Không phải tôi sợ
tôi .tôi trời ơi.
Nói chưa hết lời thì nàng đã bồ nhào đến núp vào lòng sư tỷ
Liễu Thanh Như.
Tử Mạch đứng ở một bên ha hả cười nhạt, điệu cười vẻ đầy
thâm ý, khiến tất cả nữ tử sắc mặt đều không được tự nhiên.
- Tất cả không ai
nói gì nữa!
Dương Khai trừng mắt nhìn nàng một cái sau đó mới đưa tay ra
bao tràm lên phần bụng dưới bằng phẳng trắng bóng của Dạ Thanh Ti.
Chàng vừa mới chạm đến thì Dạ Thanh Ti khắp người run lẩy bẩy,
hàm răng cắn chặt, đôi mắt long lanh nhìn Dương Khai, cứ như muốn nhìn vào lòng
dạ chàng vậy.
Phần da lộ ra bên ngoài cũng nổi lên một lớp hồng quang nhạt.
Dương Khai không chút hà nề gì, cũng không chút xấu hồ, ánh
mắt vẻ gian xảo đảo nhìn khắp người Dạ Thanh Ti, tay thì vẫn không ngừng nghỉ,
chân nguyên dương khí bị khống chế đến xuất thần nhập hóa,
- Tên khốn nạn!
Dạ Thanh Ti làm sao mà không nhìn ra thần thái biến đồi của
Dương Khai, đối diện với tròng mắt còn lanh lợi hơn bọn tặc kia nàng liền không
kìm nối mặt đỏ bừng mà chửi một câu.
- Còn không nhìn thấy
gì mà.
Dương Khai cười ha hả.
Đúng là không nhìn thấy gì cả, nữ từ trên người đều áo ngực,
mà Dạ Thanh Ti cũng không cởi bỏ hết y phục, cho dù Dương Khai có muốn nhìn thì
cũng không thể.
- Vô liêm sỉ!
Dạ Thanh Ti gần như cắn sắp nát răng rồi, tuy nói vậy nhưng
trên mặt vẫn có nét mỉm cười, nàng bị Dương Khai làm cho tức điên rồi.
Còn chưa có nam nhân nào dám sàm sờ nàng một cách trắng trợn
như vậy.
- Chính nhân quân tử
a
Tử Mạch đứng một bên chế nhạo vào một tiếng, sau đó thản
nhiên liếc nhìn Hàn Tiểu Thất, khuôn mặt xinh đẹp của người kế tiếp này lập tức
đỏ ừng lên.
Vừa rồi nàng còn muốn đội cái mũ chính nhân quân tử lên đầu
Dương Khai, nhưng không ngờ Dương Khai căn bản không mắc phải khuôn sáo này,
Hàn Tiểu Thất cuối cùng cũng hiểu bản sắc nam nhân mà trước đó Dương Khai đã
nói rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Mỹ nhân ngay trước mắt, làm gì có nam nhân nào mà lại không
nhìn vài cái? Nếu như chàng thật sự mà thờ ơ thì mới là có vấn đề.
Vẻ mặt thì thờ ơ nhưng trong lòng thì vô cùng nhơ bẩn xấu
xa, thì còn không bằng
chàng lúc này.
Tối thiểu thì chàng còn biểu lộ bản tính ra ngoài chứ không
chút làm bộ làm tịch.
Nghĩ vậy, Hàn Tiểu Thất liền nhẹ nhàng thở một hơi, coi
nhưlà báo đáp hắn!
Không bao lâu, chỗ sườn Dạ Thanh Ti nổi lên một điểm nhỏ,
Dương Khai đang định xuống tay thì đột nhiên Dạ Thanh Ti nói:
- Ngươi cẩn thận
chút. Nếu như để lại sẹo thì ta không để cho ngươi yên đâu.
- Đã đến lúc nào rồi
mà ngươi còn để ý đến cái này!
Dương Khai phải một hồi lâu không nói gì, giơ tay chém xuống
rạch ra một đường rồi ép khống hồn trùng ra và đốt luyện đi.
- Người tiếp theo!
Dương Khai quay đầu nhìn về phía chư nữ.
Đám chư nữ nhìn nhau. Lằng nhằng mãi, sau đó Hàn Tiểu Thất mới
miễn cường đỏ mặt nói:
- Để ta!
Thân là sư tỷ của bốn người trong Vạn Hoa cung nàng nghĩ
mình nên đi đầu làm gương.
Nói rồi đường dường chính chính đến ngồi trước mặt Dương
Khai, cởi áo ra một cách đâu ra đấy. Sau đó nhắm mắt lại và nhập định.
Thấy tư thế này của nàng Dương Khai càng không phải khách
khí rồi.
Cứ thế chàng giải quyết cho từng người một.
Bốn người của Vạn Hoa cung, Hàn Tiểu Thất tao nhã, Dạ Hàm
ngây thơ hồn nhiên, Liễu Thanh Như thì quyến rũ, còn Hoa Nhược Ẩn lại điềm
tình, khí chất mỗi người mỗi khác.
Lại thêm Dạ Thanh Ti xinh tươi và Phong Thiển Ngân lanh lợi,
yến sầu hoàn phì, Dương Khai cũng coi như mắt ngắm đủ no.
Cuối cùng đến Thư Tiểu Ngữ.
Đợi khi nàng đến ngồi trước mặt mình, mặt đỏ bừng đang định
cởi y phục thì Dương Khai đưa tay ngăn lại.
- Ngươi không cần!
- Không phải nói
không dễ khống chế nguyên khí sao?
Thư Tiểu Ngữ khẽ hỏi.
- Thử nhiều lần như
vậy rồi bây giờ cách một lớp y phục có lẽ cũng không sao. Dương Khai giải
thích.
Nghe vậy Thư Tiểu Ngữ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Như vậy vẫn chưa xong, Dương Khai dùng tay xé một miếng vải
trên y phục của mình, sau đó buộc vào mắt mình.
Nhìn thấy vậy Dạ Hàm tức giận nói:
- Tại sao đến lượt
Thư Tiểu Ngữ ngươi lại bịt mắt lại?
Dương Khai nghe vậy thì ngoảnh đầu ra và nói:
- Người ta hoa đã
có chủ rồi, nếu ta không bịt mắt lại, chi e lát nữa Trần huynh sẽ đến liều mạng
với ta.
-Ồ.
Dạ Hàm gật đầu vẻ đồng tinh, dứt lời lại cười nói:
- Ngươi cũng biết
điều đấy chứ.
- Chả thếthế các
người cho ta là loại người gì, chẳng lẽ lại là một kẻ háo sắc sao? Đám nữ tử vẻ
mặt có chút áy náy, cảm thấy như mình đã hiểu nhầm Dương Khai.
Hàn Tiểu Thất đang trong lúc áy này thì đột nhiên sắc mặt trầm
lại và nói:
- Lúc nãycó phải
ngươi cũng có thể bịt mắt lại?
Ép khống hồn trùng ra ngoài, chi cần chàng dùng tay và khu động
chân dương nguyên khí là được rồi, mắt có nhìn hay không cũng không quan trọng,
vốn không nghĩ đến điều này nhưng lúc này thấy Dương Khai làm như vậy Hàn Tiểu
Thất lập tức cảnh giác.
Dương Khai không dám trả lời, vẻ mặt ngượng ngùng.
Thân thể mềm mại của Hàn Tiểu Thất run lên lẩy bẩy?
Chư nữ tử nhìn nhau, chợt cười lạnh rồi xông lên trước, một
đống bàn tay trắng như phấn đánh ầm xuống.
Nửa giờ sau, một đám nữ tử oanh oanh yến yến người nói người
cười đến tụ họp với người khác, Trần Học Thư chạy tới trước, kéo tay sư muội rồi
vội hỏi:
- Thế nào, thế nào
rồi?
Thư Tiểu Ngữ kể lại chuyện diễn ra vừa rồi.
Trần Học Thư liền nhìn Dương Khai đầy cảm kích. Việc làm giữ
thể diện và tôn nghiêm cho cả đấng nam nhân của Dương Khai không thể nghi ngờ
gì đã khiến Trần Học Thư phải cảm động.
Ngấng đầu lên thì thấy Dương Khai mặt mũi bầm dập, vô cùng
nhếch nhác, lúc đó hắn không khỏi kinh ngạc:
- Dương huynh, huynh
Dương Khai gượng cười nói:
- vết thương nhỏ
thôi, chi là vết thương nhỏ thôi.
- Đáng đời!
Tử Mạch đứng một bên cười hả hê.
Dương Khai thì không hề để bụng, nghĩ rồi chàng lấy ra hai
bình đan trị thương từ trong túi càn khôn rồi đưa cho Trần Học Thư.
- Dương huynh đây
là để làm gì vậy?
Trần Học Thư nhận lấy, vẻ đầy nghi hoặc.
- Huynh thu xếp cho
mọi người, phòng khi lúc cần đến. Ngoài ra, nếu có gặp Vũ Thừa Nghi thì tuyệt đối
không nên dễ tin tưởng.
Dương Khai sắc mặt ngưng trọng dặn dò.
- Sao vậy?
Nghe thấy cái tên Vũ Thừa Nghi thì mọi người đều xúm lấy.
Dương Khai kể lại ngắn gọn chuyện xảy ra trước đó.
Nghe xong thì sắc mặt mọi người đều trở lên khó coi.
Tả Phương nổi giận mắng:
- Đúng rồi, ta đã
nói mà, Tề Kiếm Tinh tại sao lại đột nhiên mất tích, hóa ra là bị Vũ Thừa Nghi
sai đi chặn giết Dương huynh. Lần trước hỏi hắn thì hắn lại nói chi là đi dò
đường, mấy ngày sau mới về.
Trần Học Thư thì càng không hết phẫn nộ:
- Người này tâm địa
dã man, thủ đoạn độc ác, chi vì một bình thuốc trị thương lại phải đuổi giết bằng
được!
Hàn Tiểu Thấy cau mày:
- Thì ra chúng ta
đã nhìn nhầm hắn. Nếu như lại tiếp tục bên cạnh hắn thì nói không sẽ gặp phải bất
trắc gì đó.
Chi vì một lọ thuốc trị thương mà Vũ Thừa Nghi lại có thể hạ
độc thủ với Dương Khai, nên nói không chừng hắn có thể vò huyết châu mà ra tay
với những người luyện võ này của Đại Hán, nhiều người như vậy, nhiều huyết châu
như vậy, hơn nữa lại đều là cao thủ Chân Nguyên cảnh, đủ để hắn thăng tiến thêm
một tầng.
- Lần sau gặp hắn tỷ
tỷ giúp ngươi dạy cho hắn một bài!
Dạ Thanh Ti mi vũ hàm sát. Nàng đến từ hải ngoại nên không hề
có chút kiêng kị gì đối với Cửu Tinh kiếm phái.
Hiện giờ cả một nhóm người này hợp làm một đoàn, yêu thú của
Thiên Lang quốc cũng không còn nữa, ngoài Vũ Thừa Nghi ra thì chi còn lại Xích
Huyết và con yêu thú bậc sáu đó là cần phải đề phòng, tuy nhiên ngay cả khi có
yêu thú bậc sáu đó làm nô dịch thì Xích Huyết chi dựa vào sức lực của một mình
mà muốn đối phó với nhiều người như vậy cũng là có chút không thể.
Chi một câu, đám người này chi cần không phân khai thì đã là
sự sống không địch
nổi.
Trần Học Thư lại từ trong lời nói cử chi của Dương Khai nhìn
ra chút manh mối:
- Dương huynh, đây là
Dương Khai khẽ mỉm cười. Ôm quyền nói:
- Ta phải đi rồi.
Đám người sắc mặt có chút biến đồi, Dạ Hàm hỏi:
- Ngươi phải đi?
Sao lại phải đi?
Dương Khai khẽ lắc đầu.
Đôi mắt đẹp của Dạ Thanh Ti xoay chuyển, nàng bước lên trước
nói:
- Có phải vì vừa rồi
đánh ngươi một trận nên ngươi không thoải mái? Nếu như vậy thì tỷ tỷ đề ngươi
đánh trả một trận. Nhẹ tay một chút là được.
- Không phải vậy,
ta chi là có cách nghĩ của riêng mình. Dương Khai không hề giải thích nhiều.
Nghe chàng nói vậy Tử Mạch kinh ngạc nhìn chàng, trong lòng
có chút xúc động. Những người khác cũng ít nhiều đoán ra điều gì đó, nhìn Tử Mạch
rồi lại nhìn Dương Khai, định nói gì đó nhưng lại thôi.
- Như vậy đi.
Dương Khai khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn Lãnh San:
- Ngươi cũng ở lại
cùng mọi người đi.
Vừa nói trong lòng vừa hô một tiếng Địa Ma.
Nào biết lão lại không chút phản ứng gì, Dương Khai biết tên
lão ma này nhất định
là đã phong cấm mình lại, phân giải phong cấm xong câu thông
lại chính diện nhìn Lãnh San nói:
- Ta có thù oán với
Qủy Vương cốc các người, Kim Hào là do ta giết, Vu Thành Khôn cũng là do ta giết,
hôm khác nếu ngươi muốn báo thù cho bọn họ thì hãy cứ đến Lăng Tiêu các tìm ta.
Nếu như là mười mấy ngày trước thì Dương Khai nhất định
không dữ lại tính mạng cho Lãnh San, nhưng lần này hoạn nạn cùng nhau, nếu giết
nàng ấy thì đúng là không chút nhân tình rồi.
Lông mi Lãnh San lóe lên, lắc đầu nói:
- Không cần nữa.
Dương Khai khẽ mỉm cười:
- Như vậy là tốt nhất.
Vừa nói vừa nhìn trán nàng, trầm ngâm nói:
- Quà tặng cho người
tạm thể ta không có cách lấy lại, đợi đến khi ta tìm thấy Thần Du cảnh hẵng nói
đi.
Lãnh San khẽ gật đầu, gượng cười nói:
- Ta tín là sẽ
không lâu.
Nàng ấy đương nhiên biết rõ món quà Dương Khai nói là gì,
không ngoài gì khác chính là dấu vết trong đầu nàng. Dấu vết khó phai, nàng
vĩnh viễn là nô bộc của Dương Khai, sống chết cũng không thể tự quyết định.
về điểm này Dương Khai không hề lừa gạt nàng. Dấu vết đó là
do Địa Ma giúp
chàng gieo xuống, hơn nữa cho dù là Tử Mạch hay là Lãnh San
cũng đều phải tự đem thần thức của mình trao vào tay Dương Khai thì mới có thể
hoàn thành, nếu không phải như vậy thì không có cách nào gieo dấu vết ấy xuống.
Nhưng nếu muốn giải trừ nó thì cũng không phải việc đơn giản,
mà phải do Dương Khai thi triển thủ đoạn của mình thì mới có thể được giải trừ.
- Thưa các vị,
thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu, chúng ta hãy từ biệt từ đây, sau này sẽ
còn gặp lại.
Dương Khai mỉm cười cung tay làm lễ.
- Bảo trọng!
Dương Khai xoay người, như là cỗ sao chổi rời đi, Từ Mạch
không nói một lời mà
lặng lẽ đuổi theo.
Mãi lâu sau, Trần Học Thư mới nói:
- Thực ra nữ tử của
Thiên Lang đó đi cùng chúng ta cũng không có gì là không ổn, Dương huynh đã quá
lo xa rồi.
Dạ Thanh Ti cười duyên dáng:
- Ngươi có dám bảo
đảm mình có thể như bình tình như mọi khi mà để nữ tử của Thiên Lang đó đi cùng
không?
Trần Học Thư sửng sốt, gượng cười lắc đầu.
Tử Mạch đã từng là kẻ thù của bọn họ, lại là kẻ luyện võ của
Thiên Lang, trong tay
nắm giữ loại bảo bối nghịch thiên khống hồn trùng, không ai
có thể đối xử với cô ta với một trái tìm như bình thường.
Cô ta ở lại, mọi người cố nhiên là vì nể mặt Dương Khai mà
không làm khó dễ cô ta, nhưng chắc chắn là sẽ luôn đề phòng, mà cô ta thân chi
là một người ngoài, trong lòng tự nhiên sẽ không được thoải mái.
Dương Khai nhất định là đã đã nghĩ đến điều này nên mới đưa
cô ta đi theo.
- Lãnh San, nữ tử
đó đúng là nữ tỳ của Dương huynh sao?
Trần Học Thư thấy hiếu kì, nên muốn hỏi đến cùng.
Lãnh San nhìn hắn một cái rồi vẻ mặt lạnh lùng quay người
đi, để lại cho hắn một bóng dáng.
- Ta nói sai gì
sao?
Trần Học Thư không nói gì, trong giây phút đó hắn nhìn thấy
ánh mắt ghét bỏ của Lãnh San, không ngờ rằng câu hỏi đó cũng chọc đúng đến nỗi
đau của Lãnh San.