Thiên Vũ bắt đầu cáu kỉnh, hắn cần một cách để giải tỏa phiền muộn trong lòng chứ phải một tình nhân ở bên cạnh chất vấn.
“Đừng có chuyện gì cũng đổ cho Tiêu Nam, tôi hôn ai cũng liên quan đến anh ta à?”
A Hạo nhíu mày, kiềm chế cảm xúc một lúc rồi mới nhỏ giọng nói:
“Tôi không muốn thấy thế lần nữa.”
Lời này Thiên Vũ nghe quen tai rồi. Trước đây hắn từng nghe vô số bạn tình nói câu này, hắn đã nghe đến phát chán rồi. Hắn nghĩ Long Hạo sẽ không giống thế.
“Tôi bảo rồi, tôi ghét nhất là người khác quản mình.”
Thiên Vũ nói, hắn thấy sắc mặt A Hạo cứng đờ.
“Tôi là người chơi bời, không thích bị người khác quản. Chúng ta ở cùng nhau là cậu tình tôi nguyện, chung thủy gì đó như kiểu nam nữ thề non hẹn biển chẳng nghĩa lý gì, nực cười lắm.”
“Cậu từng xem “Lam Vũ” chưa? Hãn Đông trong ấy từng bảo chỉ là chơi đùa, chẳng nghiêm túc đâu.”
“Nhưng anh ta nghiêm túc.”
“Đấy là anh ta, chả phải tôi. Tôi cũng nghiêm túc, chẳng qua kiểm soát không được bao lâu.”
Thiên Vũ chăm chú nhìn A Hạo.
“A Hạo, cậu thật sự nghiêm túc với tôi nhưng không có nghĩa tôi sẽ thay đổi vì cậu. Tôi chơi bời, ghét chán ngán, thích mới mẻ. Hai chúng ta muốn ở bên nhau lâu thì cậu phải chấp nhận chuyện này, lúc cần một mắt nhắm một mắt mở thì cứ giả hồ đồ, nếu không chúng ta không lâu dài được đâu.”
A Hạo vẫn không nhúc nhích, không phản ứng gì.
“Có biết tại sao tôi chia tay những đối tượng trước không? Bọn họ đều muốn mãi mãi, tôi không mãi mãi được nên bảo bọn họ biến.”
“Tôi không tin anh đang nói thật.”
A Hạo nói.
“Thế này không ổn với tôi.”
“Tôi chán cậu thế này nhất đấy!”
Thiên Vũ quát lên.
“Nói thật hay không, trong lòng cậu đều biết cả!”
“Vậy tôi cũng là “đối tượng” như thế đúng không?” A Hạo ngẩng đầu, “Anh chán nên muốn chia tay à?”
“Cậu đồng ý thì chia tay!” Thiên Vũ mất kiên nhẫn, bật ra: “Vì tôi áy náy, tôi nợ cậu!”
Sau khi Thiên Vũ quát lên thì hai người đều im lặng.
Sau đó A Hạo không nói gì. Một lát sau gã xoay người rời đi.
Thiên Vũ đứng trong ngỏ nhỏ, đèn đường lờ mờ kéo dài cái bóng của hắn.
Thiên Vũ đến chỗ ở của A Hạo, mang máy tính với mấy thứ thường dùng đi. A Hạo không có nhà, sau buổi tối đó hai người chưa từng gặp mặt nhau, cũng không đi tìm nhau.
Thiên Vũ quay về nhà mình, đã mấy ngày mà hắn cũng không liên lạc với A Hạo.
Thiên Vũ nhớ lại những lời hắn nói ngày đó, những lời hắn nói đều là thật. Hắn không biết bản thân có thể duy trì cảm xúc mãnh liệt bao lâu. Không biết bản thân sẽ thay đổi lúc nào. Bản tính con người là khó đổi nhất, Thiên Vũ không muốn dối trá mà hứa hẹn mãi mãi.
Từng có được, từng yêu.
Tình yêu đến quá muộn, nhưng may mắn đời này hắn gặp được một lần.
Thiên Vũ nghĩ, vậy là đủ rồi.
Trợ lý báo với Thiên Vũ số tiền hàng xuất đi Canada rút cục cũng về tài khoản, Thiên Vũ im lặng một lúc rồi bắt đầu sắp xếp giấy tờ trong văn phòng, ngoài ra còn bảo thư ký đừng để ai đến quấy rầy.
Mấy ngày sau Hoa Hải và Thiên Vũ hợp tác làm ăn, ký hợp đồng. Trần Sơn của Hoa Hải là đối tác làm ăn lâu năm của Thiên Vũ, rất quen thuộc với nhau, Trần Sơn khá vội vàng bày tỏ thời gian giao máy móc hơi gấp, xuất cảng càng nhanh càng tốt. Thiên Vũ hơi do dự, theo quy tắc phải kiểm tra thực tế nhưng Trần Tam liên tục vỗ ngực cam đoan hàng hóa không vấn đề gì cả, ông ta sẵn sàng bỏ gấp đôi chi phí bến bãi, Thiên Vũ nhìn quan hệ lâu năm, cuối cùng cũng đồng ý.
Đêm xuất hàng Thiên Vũ cũng ra bến tàu, thấy Trần Sơn tự mình đến. Hàng được xếp lên tàu, sắp rời cảng, tất cả đều sắp xếp đầy đủ, Trần Sơn châm thuốc cho cả mình lẫn Thiên Vũ.
Trần Tam bảo, tôi thích hợp tác với cậu như thế, rất dễ chịu.
“Lô hàng này chắc không sao đâu. Thủ tục hải quan cũng xong rồi.”
Thiên Vũ nói.
“Tôi biết cậu có dây với hải quan.” Trần Sơn nheo mắt hút thuốc, nhìn con thuyền chở hàng dần đi xa, trên mặt tỏa ra sự hưng phấn kỳ lạ.
“Chỉ cần hết đêm nay là anh em chúng ta sẽ phát tài. Cậu em, cậu cũng phát tài cùng tôi đấy.”
Thiên Vũ nghe giọng điệu của ông ta, thấy nghi ngờ nên liếc Trần Sơn một cái.
Lượng hàng không lớn. Loại hàng này, giá cả cao thật đấy.
Trần Sơn bật cười.
“Giá có cao đến đâu thì tính vẫn tính được lượng tiền, phát tài kiểu gì?”
Ông ta nghiền ngẫm nhìn Thiên Vũ, hắn nhìn ông ta thì mặt chợt đổi sắc.
“Trong thùng hàng xếp gì?”
Trần Sơn không đáp, Thiên Vũ giận dữ.
“Ông đùa tôi à?”
“Chỉ cần thuyền cập bến X là sẽ có số tiền này.” Trần Sơn xòe mấy ngón tay ra quơ quơ, “Cậu em, bớt giận đi, sạch sẽ hay không đều là tiền cả, việc gì phải băn khoăn với tiền? Đến lúc đó hiển nhiên cậu sẽ có lợi.”
“Mẹ kiếp đáng nhẽ tôi nên sớm nghĩ ra ông giở trò.” Thiên Vũ bảo.
“Sếp Lý, nhưng thuyền lại xuất bến từ chỗ cậu đó.”
Trần Sơn nói xong thì quay lại đằng sau: “Sếp Tiêu, anh bảo tôi nói, tôi nói không sai chứ?”
Trong bóng đêm xuất hiện bóng dáng Tiêu Nam, y mặc áo gió màu đen, gió cuộn góc áo nhưng không che được vẻ mặt nhàn nhã trên mặt y.
“Sorry, tôi không đến thông báo cho cậu kịp.” Tiêu Nam mỉm cười với Thiên Vũ, “Cậu sẽ không trách tôi chứ?”
Thiên Vũ nhìn Tiêu Nam và Trần Sơn đứng trước mặt, quay đầu nhìn tàu hàng sắp biến mất khỏi tầm mắt. Hắn không lên tiếng, vẻ mặt đã nói lên tất cả. Tiêu Nam tiến lên phía trước, mặt đầy kinh ngạc nhìn Thiên Vũ: “Trước khi cậu chưa bao giờ thôi cảnh giác, sao giờ lại dễ lừa như thế? Tôi còn tưởng sẽ phải tốn ít chất xám chứ.”
Tiêu Nam nghĩ Thiên Vũ sẽ phản ứng dữ dội, càng thể hiện càng thêm phẫn nộ, thế nhưng Thiên Vũ không nghe y nói. Hắn có vẻ mỏi mệt, im lặng.
“Đây là số mệnh.”
Thiên Vũ nói.
Tiêu Nam quan sát hắn, Thiên Vũ chẳng quan tâm đến bọn họ, ngồi xuống thùng hàng gần nhất, lẳng lặng hút thuốc.
Sắc mặt Tiêu Nam hơi thay đổi.
Trong đêm, xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát.