Vú Nuôi Của Rồng

Chương 99: Chương 99: Hỏa Đế hiện, biển lửa triền miên




Bị A Khờ đem ngón tay trỏ đặt lên mi tâm, nàng cố hết sức muốn tránh thoát ra. Một luồng lực lượng tinh thần khổng lồ từ trên cánh tay của hắn ầm ầm như ngựa phi. Nàng kinh hãi kêu lên thất thanh:

- Ngươi... ngươi làm sao lại có lực lượng tinh thần mạnh như vậy?

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận đến một cái nguy cơ sinh tử trong chớp mắt. Thế nhưng thứ lực lượng này quá mức hùng hậu. Nàng cũng không biết là hắn tu luyện qua mấy cái vạn niên mới đạt đến mức độ như thế. A Khờ nghe nàng hoảng hốt kêu lên thất thanh hắn cũng chẳng lấy gì làm kỳ. Vì câu nói này không biết là có bao nhiêu lần hắn đã nghe qua rồi. Một cái ấn ký như ẩn như hiện, mang theo màu sắc hình tượng cổ quái, đem tinh thần và linh hồn của nàng giam cầm vào bên trong. Kể từ nay, một trong tứ đại thiên vương của xà linh nhất tộc chính thức trở thành nô bộ của A Khờ. A Khờ lúc này vẻ mặt rất thỏa mãn nhìn nàng. Nàng có cảm giác như vừa bị hắn ăn đến sạch sẽ, vội vội vàng vàng đưa tay che ở trước ngực:

- Chủ... chủ nhân... người... người đừng có... có ăn ta được không...

Nàng nói ra lời này càng có cảm giác như là hỏng mất, còn hắn thì suýt chút nữa nghe đến ngã vật ra đất.

- Đây là cái gì ý tứ? Chẳng lẽ sau khi bị ta nô ấn lại muốn câu dẫn ta nữa hay sao? Thật là quá đáng, ta phải dạy dỗ nàng một chút mới được!

Hắn nghĩ nghĩ xong xuôi lại đem nàng kéo lại, rồi ra lệnh:

- Nhanh nằm sấp xuống cho ta!

Nàng nghe hắn ra một cái lệnh kỳ cục như vậy thì vừa sợ vừa xấu hổ mà làm theo. Hắn rất vừa ý gật đầu:

- Tốt! Bây giờ thì chủ nhân ta đây sẽ dạy dỗ lại ngươi một chút! Ngươi lần sau có còn dám đuổi đuổi giết giết ta nữa hay không?

Hắn vừa nói vừa đem bàn tay thô bỉ của mình đánh lên mông nàng một cái. Nàng có cảm giác như trời đất quay cuồng trước mặt.

- Đây là... đây là...

Cả đời nàng tu luyện suốt hơn ngàn năm, chưa từng bị một nam nhân nào khác chạm đến trên người. Hôm nay A Khờ vậy mà đem chỗ nhạy cảm trước ngực của nàng chạm qua, bây giờ còn đem cái mông đẹp đẽ của nàng hung hăng đánh xuống. Nàng vừa uất ức lại vừa cảm giác xấu hổ trong lòng. Mà A Khờ hắn tay vẫn không ngừng đánh liên tiếp mấy, miệng thì mắng:

- Hừ, hừ! Llúc nãy chẳng phải ngươi rất hung hăng dọa người hay sao? Sao bây giờ thì không lên tiếng trả lời ta? Nói, sau này còn dám như vậy đuổi giết ta hay là không?

Đây rõ ràng là một lời nói thừa, nàng đã bị hắn nô ấn, còn dám nảy sinh ý niệm đuổi giết hắn được hay sao? Rõ ràng hắn chỉ là lấy cái cớ đó để trả thù nàng, nàng thật sự muốn chết luôn cho xong, làm sao lại có thể chịu nhục nhã được như vậy. Nhưng kỳ lạ là, càng bị hắn đánh vào mông sắc mặt của nàng lại thêm một chút hồng hào, mà da thịt trên người của nàng cảm giác lại rất thư sướng. Thậm chí trong miệng nàng còn phát ra vài thứ âm thanh xấu hổ khe khẽ. Long Tinh Nguyệt đứng ở gần đó nhìn một cảnh như vậy thật muốn đem cả hai người bọn họ đạp một cái cho bay đi thật xa. Cũng may là trời lúc này nghe thấu tâm trạng của nàng, mà khiến cho mấy trăm vạn dặm Vạn Hỏa sơn rung chuyển liên hồi. Rốt cuộc A Khờ cũng bị làm cho lắc lư mà té nhào xuống, đem thân thể vô cùng nóng bỏng của Linh Diễm Thiên Vương ôm vào một chỗ. Nàng cảm nhận được hơi ấm từ trên người hắn, lại ẩn ẩn thấy có vật gì đó cứng rắn chạm vào trên người, không khỏi sợ hãi mà kêu lên:

- Chủ nhân, xin người đừng có giết ta!

Hắn không hiểu tại sao nàng lại kêu lên như vậy, mới trừng lớn mắt nhìn nàng:

- Ta làm sao lại muốn giết ngươi? Hừ, một nữ nô như ngươi ta còn chưa có trừng phạt xong!

Nàng lúc này bị hắn ôm rất chặt, lại nhìn dáng vẻ hung ác của hắn nàng không dám trở mình nhúc nhích, chỉ có thể mở miệng nói ra:

- Nhưng mà... nhưng mà... cái hung khí trên người chủ nhân đang đâm vào trên người của ta!

Hắn nghe nàng la hoảng mới chú ý đến một điểm này, mặt mo có chút đỏ lại. Trong lòng thì thầm nghĩ:

- Nữ nhân này thật là không biết chút gì về chuyện nam nữ hay sao? Uổng công cho nàng ta tu luyện nhiều năm như vậy mà vẫn rất là ngốc! Thôi được rồi, dù sao ta vẫn là người tốt! Ta không thể bắt nạt nàng lúc này được. Để sau này ta cho mấy nữ nhân của ta dạy dỗ nàng là được rồi!

Hắn nghĩ xong lại hung hăng đánh lên mông nàng mấy cái, mới vội đứng dậy chỉnh chu quần áo nói:

- Bổn đại nhân tạm thời tha cho ngươi một mạng! Sau này ngươi còn không biết nghe lời, thì ta sẽ hung hăng giáo huấn cho ngươi một trận.

Hắn nói xong lại phủi phủi quần áo đem nàng kéo lên:

- Tốt rồi, tạm thời thực lực của ngươi bị tiêu hao rất nhiều. Cho nên ngươi tạm thời lánh vào trong không gian pháp bảo của ta, sau này có việc ta lại gọi ngươi đi ra!

Nàng lúc này nào còn dám nửa lời trái ý hắn, chỉ còn biết đường vâng dạ mà để cho hắn thu vào pháp bảo. Lúc này Long Tinh Nguyệt mới lên tiếng nhắc nhở hắn:

- Ta cảm giác như sắp có một hồi huyết tinh đại chiến! Ngươi cũng nên chuẩn bị chút tinh thần đi!

Hắn gật đầu. Lần này thực lực đã tăng lên đến thánh cấp ba sao, hắn có thể từ trong bảo tháp triệu hồi ra mấy tên quỷ hồn đế cấp ba sao trở xuống. Như vậy một hồi tranh đoạt tiếp theo hắn cũng không sợ gặp chuyện gì bất trắc. Bầu trời lúc này từ mây đen chuyển sang màu đỏ, lửa trong vạn tòa hỏa sơn đều muốn đồng loạt phun lên. Vô số linh hỏa theo đó mà bay ra. Đang tu sĩ còn đang ẩn mình bên trong vạn tòa núi lửa đều hốt hoảng chạy loạn ra ngoài. Có kẻ may mắn thì được những người đứng đầu trong phe của mình cứu sống. Còn không thì để bị cái “hỏa triều” nuốt mất không còn xương cốt.

- Hỏa triều, làm sao lúc này lại có hỏa triều? Không xong rồi, đế hỏa đã hóa linh nó đang điều khiển toàn bộ linh hỏa trong vạn hỏa sơn để công kích chúng ta. Mau, mau truyền lệnh xuống đem toàn bộ những người dưới thánh cấp đều lùi ra ngoài một trăm vạn dặm! Nhanh lên!

Một người nào đó trong số các cao tầng của toàn bộ các thế lực lớn nhất lục địa Âu Lạc giới truyền xuống mệnh lệnh. Nhưng có lẽ lệnh này truyền đi quá mức chậm chạp. Từ sâu bên trong mặt biển dung nham dài mấy vạn dặm, một gã thanh niên toàn thân màu đỏ hỏa diễm, đôi mắt đen huyền chứa đựng một sự cuồng bạo vô cùng dã tính. Gã cưỡi trên mình bán tôn thần thú Hỏa Kỳ Lân, một tay cầm lấy thanh kiếm lửa dài hơn mười trượng, rộng bằng gang tay. Một tay thì cầm một viên đá có màu sắc đen tuyền ẩn ẩn vài sợi kim quang. Không biết hắn truyền đạt lời nói gì với Hỏa Kỳ Lân, mà lại khiến nó hưng phấn gào rống rồi nhảy lên tận không trung của Vạn Hỏa sơn, đưa ánh mắt khinh thường nhìn xuống toàn bộ chúng sinh.

Run sợ, toàn bộ tu sĩ đang có mặt trên Vạm Hỏa sơn đều thật sự run sợ. Một tu sĩ có tu vi đế cấp của một trong tam đại gia tộc khẽ kêu lên một tiếng:

- Bán tôn cấp! Thần thú Hỏa Kỳ Lân lại là bán tôn cấp! Nguy rồi, chúng ta suốt mấy ngàn năm qua đều bị nó lừa rồi! Rốt cuộc người ngồi trên lưng nó là ai? Thực lực người này mạnh đến mức nào lại khiến cho một bán tôn ma thú phải quy phục!

Lời của người này tuy không lớn, nhưng cũng đủ để chấn toàn bộ tu sõ đang có mặt tại đương trường. Nhìn hình tượng chói mắt của gã thanh niên ngồi trên lưng Hỏa Kỳ Lân, A Khờ có chút cảm thán mà nói ra:

- Ài, một cái tư thế oai phong như vậy làm sao không phải xuất hiện lên người của ta chứ!

Long Tinh Nguyệt lúc này mắt đã không rơi khổ viên đá màu đen có ánh kim trên tay phải của gã thanh niên xuất hiện trên bầu trời Vạn Hỏa Sơn.

- Là... là đệ đệ của ta! Đệ ấy đang nằm trong tay của hắn!

A Khờ từ lâu đã chú ý đến điểm này. Thông qua một tia liên hệ đến từ huyết mạch vô cùng kỳ lạ, hắn cũng biết được thời khắc con rồng nhỏ này sắp phá vỏ chui ra đã đến. Nếu như lúc nó sinh ra, hắn không thể cướp được quả trứng từ trong tay của gã thanh niên bán tôn cấp kia, thì chính là cả đời này hắn sẽ không bao giờ có cơ hội đem nó cứu trở về nữa. Ngay lúc hắn còn đang lo lắng, từ trong hư không đi ra sáu cái thân ảnh. Sáu người này già có, trẻ có. Nhưng khí tức trên người bọn họ đều mang theo vẻ tang thương của năm tháng, mênh mông mà thực tại. Ở bên dưới, đã có người bắt đầu hô lên:

- Lão tổ, là lão tổ của Lục gia chúng ta!

- Kia, kia không phải là lão thái tổ của Tây Thục Đế quốc hay sao?

...

Những tiếng nghị luận xôn xao không ngừng. Mà trên bầu trời của Vạn Hỏa sơn, Hỏa Kỳ Lân ánh mắt cũng rất kiêng kỵ nhìn mấy lão quái trước mặt. Còn gã thanh niên tóc đỏ thì nhàn nhạt cười:

- Bản tôn đã trở về, các ngươi có cần phải nhiệt tình chào đón ta như vậy hay không?

- Hỏa đế, ngươi cũng chỉ là một phần phân thân của Hỏa Thần mà thôi, có cái gì mà kêu ngạo?

Người đứng ra nói chuyện là một lão giả mặc thanh y, tay cầm một quyển sách rất cổ xưa. Người này là lão tổ Nam An Đế quốc, Trần Thủ Độ. Quyển sách trên tay lão nghe nói là Nam Quốc Sơn hà đồ, là một quyển thiên thư từ trên trời rơi xuống. Sau được các đời lão tổ của Trần gia gia tộc lưu giữ làm vật trấn quốc chi bảo. Thường ngày thì vật này rất hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Đứng bên cạnh lão là một lão tổ khác, thuộc về cổ tộc họ Nguyễn cũng thuộc về một phần thế lực Nam An Đế quốc, Nguyễn Gia Long. Người này tướng mạo tương đối trẻ tuổi hơn so với lão tổ của Trần gia.

- Hỏa đế, ngươi dù sao của chỉ là một phần phân thân, tốt nhất là nên ngoan ngoãn mà quy phục Nam An Đế quốc chúng ta, nhận sự thờ phụng từ Nam An tộc người, đời đời sẽ hưởng phước lộc không bao giờ hết!

Thấy lão tổ Nguyễn gia gia tộc hiên ngang trước mặt sáu người đem lời chiêu dụ hỏa đế, mấy người còn lại của bốn thế lực khác đều tức giận mà nói chen vô. Ánh mắt Hỏa Đế có chuta xwm thường bọn họ. Mà ngay lúc này, khí linh từ trong bảo tháp chui ra nhắc nhở cho A Khờ biết:

- Chủ nhân, thời cơ của chúng ta tới rồi! Người đừng bận tâm đến cái phân thân tàn hồn của Hỏa Thần, hãy nghe lời ta mà thu phục lấy cái con Hỏa Kỳ Lân kia. Nó chính là một trong ngũ đại thượng cổ thần thú. Huyết mạch của nó cũng rất tinh thuần, tương lai sẽ không chỉ có một cái giới diện nho nhỏ này ràng buộc như vậy.

A Khờ hai mắt sáng lên. Mà trên bầu trời của Vạn Hỏa sơn, Hỏa Đế và sáu vị lão tổ của sáu đại gia tộc cũng đã xuất thủ. Toàn bộ mấy trăm vạn dặm Vạn Hỏa sơn chính thức lâm vào hỗn loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.