Vú Nuôi Của Rồng

Chương 114: Chương 114: Lần thứ hai đến Hắc Thạch thành




Tam nữ đi rồi, lúc này A Khờ mới quay lại nhìn chúng nữ ở sau lưng.

- Tiểu Vi ngươi ở lại, Khuynh Thành ngươi cũng ở lại! Còn những người khác thì phân tán ra, các ngươi ngay lập tức đi đến Hắc Thạch thành dò la cho ta tung tích của nữ nhân này. Nhớ, là tuyệt đối phải đảm bảo sự an toàn cho nàng, ai có thể có được tung tích của nàng, ta sẽ có trọng thưởng.

A Khờ vừa nói vừa đem lưu hình thạch giao cho mười một nữ sát thủ người dơi, hắn còn bức ra một đóa linh hỏa cấp tám, khí tức vô cùng cuồng bạo. Các nàng không biết nữ nhân bên trong là ai, nhưng ắt hẳn địa vị trong lòng chủ nhân không phải tầm thường, vậy nên chủ nhân mới có thể đem ra loại linh hỏa như thế mà trọng thưởng cho nhiệm vụ lần này.

- Yên tâm, các ngươi sau này đi theo ta, tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi! Chỉ cần các ngươi làm việc tận lực, thì tất sẽ có phần thưởng. Đúng rồi, sau này các ngươi sẽ chính là Hắc Sát đội do Tiểu Vi làm đội trưởng. Mọi mệnh lệnh của nàng chính là mệnh lệnh của ta. Đây là thân phận lệnh bài sau này của các ngươi!

Hắn không biết từ nơi đâu lấy ra rất nhiều tấm kim loại màu đen, bên trên có in một cái đầu rồng màu đỏ, có ẩn chứa tinh thần ấn ký của hắn. Chúng nữ tự mình thu lấy lệnh bài của mình, rồi tự phân tán ra khắp các hướng. Xong xuôi hết thẩy, A Khờ mới nghiêm mặt nhìn sang Tiểu Vi:

- Ngươi có biết vì sao ta bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng hay không?

Nàng suy nghĩ cũng không hiểu rõ rốt cuộc vì sao hắn lại chọn nàng làm đội trưởng, nếu so về tu vi, nàng cũng chỉ nhỉnh hơn các nàng một chút. Nếu so về năng lực, nàng cũng không phải là sát thủ xuất sắc nhất trong đội. Hắn lạnh nhạt nhìn nàng rồi nói ra:

- Bởi vì, ta cảm nhận được sự trung thành của ngươi!

Tiểu Vi có chút không hiểu, vì sao hắn lại tin tưởng nàng đến như vậy? Mặc dù nói các nàng đều bị hắn gieo xuống niệm cấm, nhưng không có nghĩa là các nàng sẽ hoàn toàn trung thành với hắn. Chẳng lẽ... nàng nghĩ đến điểm này mặt không khỏi có chút đỏ lên. Hắn nhìn đến biểu hiện của nàng hai đầu lông mày liền nhíu chặt lại:

- Ngươi lại nghĩ cái gì đâu?

Nàng bị hắn hung hăng đánh lên mông một cái cũng không dám lên tiếng trả lời hắn, mà chỉ mím chặt môi lắc đầu. Hắn nhìn nàng, cũng không biết là nàng làm sao có thể trở thành sát thủ? Chẳng lẽ hắn lại chọn sai người rồi hay sao? Nhưng hắn tin tưởng vào linh giác của mình. Có đôi khi, linh giác chính là thứ vô cùng quan trọng trong cuộc sống sinh tồn đầy khốc liệt này. A Khờ ánh mắt lại quay sang nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành:

- Thế nào, ngươi còn giận ta hay sao?

- Không có!

Nàng kinh hãi khi nghe hắn nói lời này, nên trực tiếp quỳ xuống trước mặt hắn. Hắn đem khuôn mặt còn đang sợ hãi của nàng nâng lên:

- Còn đau không?

Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên chỗ dấu tay vẫn còn lưu lại trên mặt nàng. Thấy hắn dịu dàng như vậy lòng nàng hơi có cảm giác ấm áp, thế nhưng trái tim nàng lại bị hắn lần nữa đánh vỡ:

- Ngươi sau này vừa là nữ nhân của ta cũng vừa là nô lệ thấp kém nhất bên cạnh ta. Ngươi không có bất kỳ một quyền hạn nào ngoại trừ việc làm cho ta thỏa mãn! Nhưng mà ngươi yên tâm, lời ta hứa với ngươi ta nhất định sẽ hoàn thành. Kẻ thù mà ngươi muốn giết, hắn nhất định phải chết!

Hắn ném cho nàng một cái ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ đi. Nàng không hiểu, rốt cuộc tại sao những nữ nhân khác đều được hắn quan tâm, tôn trọng còn nàng lại bị hắn khinh thường đến như vậy?

- Tại sao?

Nàng buột miệng mà đem ánh mắt đầy đau thương nhìn hắn. Hắn đến một cái quay đầu cũng không có quay đầu:

- Bởi vì, ta không thích một nữ nhân như ngươi! Ở trước mặt ta cao cao tại thượng, lại vì báo thù mà quên đi hết danh dự của một con người! Ngươi, không xứng có được địa vị ở trong lòng ta!

Hắn đi, để cho nàng một tâm hồn từng bị tổn thương, một lần nữa tan vỡ không cách nào chắp vá lại được. Nàng khóc, tiếng khóc của nàng hòa lẫn với tiếng cười vô cùng bi thương.

- Chủ nhân, nàng...

Tiểu Vi đi ở một bên nhịn không được mà hỏi đến. Nhưng hắn lạnh băng nhìn sang làm nàng không dám mở miệng ra nói nửa lời. Mấy ngày tiếp theo, hành trình đến Hắc Thạch thành đã gần ngay trước mắt. A Khờ cũng nhờ mấy ngày này mà triệt để ổn định lại cảnh giới thánh cấp đại viên mãn của mình. Hắn bây giờ có thể tự do gọi Quỷ Vô Ảnh ra ngoài để chiến đấu, như vậy ở dưới vòm trời này còn ai có thể gây bất lợi được cho hắn. Dù là như vậy, hắn cũng tuyệt nhiên không dám chủ quan. Vì với hắn chỉ có thực lực chân chính của bản thân mới là thật, còn lại chỉ là những thứ phụ trợ tạm thời mà thôi. Đi theo A Khờ mấy ngày nay trong lòng của Hạ Hầu Khuynh Thành rốt cuộc cũng buông bỏ xuống một tia chấp niệm trong lòng, nàng hầu như đã chấp nhận thân phận nữ tỳ của mình trước mặt hắn. Đương nhiên, ngoại trừ hắn ra nàng tuyệt đối không cúi đầu trước bất kỳ ai. A Khờ nhìn nàng rất hài lòng, hắn cần chính là một cái hiệu quả này. Nữ nhân này lòng dạ và tâm địa quá sâu. Nếu như hắn không thể khuất phục được nàng, thì hắn tuyệt đối không an tâm lưu nàng bên cạnh. Nàng có thể không làm gì được hắn, nhưng nàng có thể làm tổn thương những người bên cạnh hắn.

Một ngày tiếp theo lại một ngày, nhóm người A Khờ đã đi suốt năm ngày năm đêm hôm nay rốt cuộc cũng đến được Hắc Thạch thành. Nhìn tòa thành cao lớn đứng sừng sững trước mặt A Khờ không khỏi cảm thán mà hồi tưởng lại một phần ký ức xa xôi nào đó. Mấy tên vệ binh canh giữ cổng thành thấy một nhóm người một nam, hai nữ và một đứa trẻ bụ bẫm đứng nhìn tòa thành không ít kẻ ngạo nghễ cười đắc ý. Bọn họ làm vệ binh canh giữ thành nhiều năm như vậy, mỗi lần nhìn thấy cảnh có người vì sự hùng vĩ của Hắc Thạch thành mà đứng ngẩn ngơ hồi lâu đều rất thỏa mãn được lòng hư danh của mình. A Khờ đương nhiên là quan sát hết thẩy, hắn cũng không quan tâm đến một đám vệ binh chỉ có tu vi tông sư trước mặt. Hắn thu lại tâm tình mà dẫn theo nhị nữ và con rồng nhỏ sau khi hóa thành hình người đi đến cửa thành. Đám vệ binh tuy rằng thường ngày ngông nghênh, xem thường thiên hạ nhưng khi thấy tu vi của ba người cao không thể lường được thì không dám bất kính một lời. Tên đội trưởng đội vệ binh giữ thành có tu vi đại tông sư cấp năm sao đã nhìn ra được mấy phần thực lực của nhóm người A Khờ, nên cung kính bước ra nói:

- Xin chào ba vị tiền bối, các vị vào thành không biết có chuyện gì cần tiểu nhân giúp đỡ hay không?

Nhìn vẻ cung kính của hắn A Khờ cũng không lấy gì làm lạ, vì thế giới này chỉ cần ngươi có thực lực, địa vị của ngươi chính là như vậy. A Khờ tuy nói đây là lần thứ hai đi vào trong Hắc Thạch thành, nhưng hắn quả thật cũng không rành lắm về tòa thành này. Hắn đem ra năm khối trung phẩm linh thạch, đưa cho tên đội trưởng và nói:

- Ta muốn vào thành mua một ít nô lệ, nhưng đường đi nước bước cũng không rành lắm! Nếu vị đội trưởng đây có vật gì đó làm chỉ dẫn, thì năm khối trung phẩm linh thạch này chính là của ngài. Mà mấy huynh đệ kia cũng không thiếu phần.

Nhìn năm khối trung phẩm linh thạch trên tay của A Khờ, tên đội trưởng và cả đám thủ vệ binh mắt đều sáng lên. Phải biết, bình thường tiền tệ lưu thông ở các thành trì đều là tử linh thạch, nhiều nhất là dùng đến hạ phẩm linh thạch để trao đồi. Cứ một khối hạ phẩm linh thạch thì đổi được một trăm khối tử linh thạch. Mà một trăm khối hạ phẩm linh thạch mới đổi được một khối trung phẩm linh thạch. Một tên thủ vệ binh như bọn họ, nhiều nhất một tháng chỉ nhận được hơn chục khối hạ phẩm linh thạch coi như cũng không tệ rồi. Còn riêng đội trưởng, một tháng cũng chỉ nhận được hơn năm mươi khối hạ phẩm linh thạch. Cứ như vậy mà tính, một năm hắn nhận nhiều nhất cũng không đến sáu khối trung phẩm linh thạch. Cái tên thanh niên nhìn như bình thường này, lật tay một cái liền đem bổng lộc gần cả năm ra đưa đến, thử hỏi làm sao không dọa người.

- Ha ha ha, tiền bối người cười chê rồi! Chỗ này của ta có một tấm bản đồ vẽ lại bố trí ở trong thành. Nơi chỗ mua bán nô lệ mà tiền bối muốn đến cũng nằm không xa lắm, ngài có thể thuê một cỗ xe ma thú mà đi. Giá cả cũng không đắc lắm, chỉ khoảng mấy chục viên hạ phẩm linh thạch là đủ rồi.

Hắn vừa nói vừa lôi ra một tờ bản đồ còn tương đối mới, bên trong là dùng máu huyết của ma thú vẽ lại, còn bố trí thêm trận pháp trên đó nên rất tiện để quan sát. Hắn chỉ cần truyền thần niệm vào trong bản đồ thì nó sẽ hiện ra hình ảnh của nơi cần đi đến, thậm chí còn có lộ tuyến để chỉ đường. A Khờ lần đầu tiếp xúc với loại bản đồ như thế này, hắn cũng không tiện biểu lộ ra quá nhiều, mà khẽ gật đầu cười rồi đem bản đồ giao lại cho Hạ Hầu Khuynh Thành cất giữ. Lúc này nàng cũng đã đeo khăn che mặt nên mấy tên thủ vệ binh cũng không có nhìn rõ dung mạo của nàng. Với lại, nhìn thực lực của nhóm người A Khờ, không có tên thủ vệ binh nào ngu ngốc mà tìm đến gây chuyện. Bọn họ làm thủ vệ binh lâu năm trong thành, đương nhiên mắt nhìn người tuyệt đối là không kém. A Khờ cũng không keo kiệt, hắn lấy ra một túi trữ vật nhỏ, bên trong đựng hơn trăm khối hạ phẩm linh thạch, ném cho đám thủ vệ binh còn lại:

- Đây là một chút tiền rượu, ta mời các vị huynh đệ! Sau này có gì còn nhờ các vị chiếu cố đến.

Bọn lính thần thức đảo qua một chút, ánh mắt lại một phần nữa lóe lên tinh quang. Hắn đưa cho bọn họ nhiều hạ phẩm linh thạch như vậy, đừng nói là uống rượu, dù là đi đến chợ nô lệ mua người cũng có thể mua được đến mấy tên. Bọn chúng đều rất khách khí nói ra:

- Không có gì, không có gì! Vị đại nhân này sau này có việc cứ đến tìm bọn ta, bọn ta tuy chỉ là thủ vệ binh, nhưng ở trong thành này cũng rất có uy tín!

- Vậy thì tốt quá! Ta lần sau nhất định sẽ đến tìm các vị!

Nói khách sáo mấy câu, A Khờ mới đem mọi người đi vào trong thành. Mà đám vệ binh thì lại bàn tán xôn xao:

- Các người nói người nọ là ai? Làm sao ta chưa từng nhìn thấy qua bao giờ?

- Ùm, hai nữ nhân đi bên cạnh của người này cũng rất kỳ quái! Ta thấy các nàng rất quen mắt!

- Hừ, có quỷ mới tin ngươi! Ta nghĩ là người này là con em của một gia tộc ẩn cư nào đó! Nếu không thì với tu vi, địa vị của hắn lẽ nào chúng ta còn chưa thấy qua?

- Ừ, ta nghĩ điều này cũng rất có khả năng!

- Các ngươi nói nhảm nhiều quá, mau giải tán mà làm việc đi!

Tên đội trưởng vừa cầm mấy viên trung phẩm linh thạch trên tay săm soi, vừa liếc mắt thúc giục đám thủ hạ. Bọn họ vừa tản đi, thì một bóng người cũng vừa đến. Người này thoạt nhìn giống như là một cái người bệnh, vàng vọt xanh xao vô cùng khó nhìn. Nhưng đám thủ vệ binh còn chưa kịp hỏi đã thấy người đó vung tay ném ra một túi linh thạch, lạnh nhạt nói:

- Đây là tiền rượu cho các ngươi, ta muốn đi vào trong thành có việc!

Người này âm dương quái khí, không phân biệt rõ là nam là nữ, nhưng khí tức trên người còn muốn mạnh hơn so với Hạ Hầu Khuynh Thành. Đám thủ vệ binh đương nhiên là không dám cản đường. Mà tên đội trưởng lúc này mắt đã mở to, vì bên trong túi linh thạch có hết thẩy là năm mươi khối trung phẩm linh thạch. Một số lượng tiền tài lớn như vậy rơi trúng đầu làm cho hắn như sắp điên:

- Trời ơi, lẽ nào hôm nay ông trời thương tình cho ta hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.