Cỗ quan tài bằng đá phát ra âm thanh như ma mị, A Khờ không dám dừng lại phiến không gian này quá lâu. Hắn vội vàng dùng tay xé rách ra hư không, rồi chui vào bên trong chạy đi. Thế nhưng không gian vừa bị xé rách đột nhiên ngưng kết lại làm cho A Khờ kinh hãi quay ngược trở về. Hắn chỉ chậm chân một chút e rằng thân thể đã bị không gian phân thành mảnh nhỏ.
- Đừng đi, mau tới đây đi!
Lại là âm thanh nghe sởn gai óc từ cỗ quan tài đá phát ra. A Khờ chưa bao giờ cảm thấy ma quỷ lại đáng sợ đến như vậy, hắn vừa đem âm dương hỏa ra lùi phía sau, vừa nói:
- Đừng tới đây, nếu không ta sẽ đốt chết ngươi!
A Khờ miệng thì nói, tay lại rất nhanh đem âm dương hỏa ném lên cỗ quan tài đá.
Ầm! Ầm! Ầm!
Cỗ quan tài đá bị âm dương hỏa đánh trúng, âm thanh cũng im bặt. A Khờ hài lòng mà xoa tay cười:
- Khặc khặc, ta đã nói là ngươi đừng có tới đây rồi mà, tại ngươi không chịu nghe lời ta thôi!
- Đừng đi, mau tới đây đi!
A Khờ mặt mày bỗng nhiên xám xịt, miệng không khỏi phát ra tiếng chửi thề. Hỏa diễm tan đi, cỗ quan tài đá vẫn lặng im ở đó, không một chút hao tổn nào. Thậm chí hắn còn nghe được âm thanh hưng phấn từ bên trong quan tài phát ra. Hắn cắn chặt đầu lưỡi, cảm giác đau đớn truyền đến hắn mới khẳng định là mình không phải đang nằm mơ. Hắn lúc này chỉ còn biết co giò lên mà chạy. Hắn càng chạy càng xa khu vực mộ địa, thế nhưng khoảng cách giữa hắn với cỗ quan tài vẫn chỉ là một bước chân lớn nhỏ mà thôi. A Khờ dù đã lấy ra bảo tháp để đập, cỗ quan tài nhiều nhất là bị ngưng lại một lúc, sau đó mọi chuyện lại tiếp diễn như cũ. Một lần này, hắn đã chạy suốt ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, cả người đã mệt mỏi sắp không chịu nỗi. Nhưng ngoài sợ hãi và sợ hãi hắn cũng không biết phải đối phó với cỗ quan tài bằng đá này như thế nào cho phải. Còn khí linh thì như lờ đi không thấy, hắn có gọi nó thì nó cũng không thèm đi ra. Nhiều lúc hắn tự hỏi, rốt cục hắn là chủ hay nó mới là chủ. Buồn bực qua đi, A Khờ lại chạy trốn thêm một ngày đêm nữa. Đến ngày thứ năm, khi còn chạy đi phía trước đột nhiên âm thanh của khí linh nói vọng ra ngoài:
- Ai ui, chủ nhân! Ngươi làm sao lại bị cái thạch quan kia đuổi đi như vậy? Có cần ta thu nó giúp ngươi không?
- Im miệng! Ngươi mau cút đi cho ta!
Hắn nghe cái giọng cười cợt của nó đã điên tiết lên mà mắng. Khí linh làm như không có nghe thấy, nó ngáp dài một tiếng, rồi nói:
- Chủ nhân, cái thạch quan này kỳ lạ à nha! Hình như nó đã thành linh, nên mới tự có ý thức như vậy. Thứ này nếu thu được sau này rất có nhiều chỗ để dùng đến. Chủ nhân, ngươi mau mau thu lấy nó đi!
- Im miệng, im miệng! Ta nói ngươi im miệng! Cái thạch quan này với ta không đội trời chung, ta nhất định sẽ hủy diệt nó!
- Chủ nhân, không phải là ta khinh ngươi, nhưng mà với thực lực của ngươi hiện tại cũng muốn hủy diệt nó sao? Cái thạch quan này làm từ thiên ngoại tinh thạch, trừ phi ngươi đạt đến cấp bậc đại giới chủ trở lên. Nếu không thì ngươi đừng bao giờ mơ tưởng đến việc phá hủy nó.
- Im miệng! Ta nói là ngươi im miệng cho ta! Hừ, không phá được nó, ta nhất định phá nát nó cho ngươi coi!
- Ài, chủ nhân ngươi việc gì phải khổ như vậy!
Nó thở dài một hơi rồi chui trở lại bên trong bảo tháp. A Khờ máu nóng muốn dồn lên não, hắn đem bảo tháp ra vừa đập thạch quan, vừa lớn tiếng mắng:
- Đập không chết nó thì ta đập chết ngươi! Đập, đập, đập! Ta đập, ta đập... hừ hừ... đập... đập...
Ầm! Ầm! Ầm!
Thạch quan liên tục bị bảo tháp đập trúng, nhưng hắn đánh đến mỏi tay vẫn nghe cái giọng ma mị, ghê rợn của thạch quan văng vẳng bên tai. Còn khí linh thì nhàn nhã ngồi trong bảo tháp khoanh chân lại nhìn. Toàn bảo tháp này làm từ vật liệu vô cùng cứng rắn. Nó không biết là bảo tháp từ vật liệu gì, nhưng năm xưa ngay cả chủ thần cũng không phá hủy được tòa bảo tháp. Vậy thì làm sao một cái thạch quan có thể khiến nó hư hao được. A Khờ thở ra hồng hộc, hai tay rơm rớm máu ném bảo tháp xuống đât. Hắn bây giờ mới biết thế nào là tự mình làm khổ mình.
- Đến đây, mau đến đây đi!
Thạch quan sau một hồi bị A Khờ đập phá, nó dường như tỏ ra thân thiết và vui vẻ hơn trước rất nhiều. Thậm chí A Khờ còn có cảm giác nó đang cố ý chọc phá để cho hắn đập nó thêm một trận nữa.
- Mẹ nó, đây là cái gì quái vật? Làm sao lại trâu bò còn hơn cả ta? Cút, ngươi mau cút đi ra chỗ khác cho ta!
Thạch quan âm thanh vẫn cứ phát ra đều đều, làm cho A Khờ buồn bực không biết nói gì cho phải. Đánh cũng đánh không được, đuổi lại đuổi chẳng đi. Hắn chán nản ngồi xuống một tảng đá lớn, rồi không thèm để ý đến thạch quan mà nhắm mắt nằm ngủ. A Khờ đi ngủ, thạch quan vẫn ở một bên phát ra âm thanh, hắn mặc kệ mà xem nó như âm thanh ru ngủ lúc khi còn nhỏ, chẳng thèm bận tâm đến thạch quan nữa. Hai mắt lim dim ngủ, A Khờ nghe tiếng vỗ cánh của cốt long đảo ở xung quanh. Hắn trong lòng thầm mắng:
- Tới thật đúng lúc, hừ, ta không đem nàng bắt lại hành hạ một phen, tên ta không gọi là A Khờ.
Thạch quan thấy A Khờ đột nhiên bật dậy chạy đi, nó cũng gấp gáp đuổi theo phía sau. Một người một cỗ quan tài nối đuôi nhau chạy, tạo thành một cái hình ảnh quái dị ở trong khu vực mộ địa. Cửu Thị cũng không biết lúc này có người đang đánh chủ ý lên mình. Sương mù bên trong cấm địa làm cho thần thức của nàng hạn chế rất nhiều. Nàng chỉ nghe được thoang thoảng âm thanh quái dị từ trong thạch quan phát ra:
- Đến đây, mau đến đây đi!
Nàng kinh hãi nhìn bốn bề xung quanh hô lớn:
- Là ai?
Nhưng giống như A Khờ trước đây, âm thanh nỉ non ma mị của thạch quan chỉ có một câu lặp đi lặp lại nhiều lần. A Khờ đã mượn sương mù và thuật pháp ẩn thân đi, nên Cửu Thị chỉ nhìn thấy được một cái quan tài kêu ra âm thanh kỳ lạ. Nàng đảo mắt xung quanh không thấy có gì bất thường, mới lệnh cho cốt long thả ra một đoàn thi hỏa mà xanh đen đốt cháy thạch quan. Kết quả cuối cùng như thế nào mọi người cũng đã hiểu. Nàng kinh hãi phát hiện ra thi hỏa không những đốt không chết thạch quan, mà còn làm nó hưng phấn liên tục hô to. A Khờ nấp ở một bên nhìn thấy tình cảnh Cửu Thị chật vật cỡi cốt long chạy đi, một đằng thì bị thạch quan ráo riết đuổi theo sau.
- Chạy đi, chạy nhanh nữa đi! Khặc khặc khặc, cuối cùng thì ta cũng thoát được cái thạch quan này rồi. A Cửu, ta thật rất biết ơn ngươi a!
- Đến đây, mau đến đây đi!
Đang hớn hở cườ vui, A Khờ mặt mày lại lần nữa chán ghét, khó coi:
- Thạch quan, ngươi không đuổi theo nàng, còn quay lại đây tìm ta làm gì?
- Đến đây, mau đến đây đi!
Một câu lập đi lập lại nhiều lần, làm cho A Khờ cảm giác thất bại vô cùng. Hắn lắc đầu thở dài, rồi lết thân tiến đi từng bước. Cỗ quan tài vẫn thích thú đi ở phía sau không rời. Cửu Thị một lần bị thạch quan dọa sợ, nàng hễ nghe thấy âm thanh quỷ dị của nó ở gần liền ngay lập tức quay đầu chạy đi. A Khờ cũng không biết phương hướng mình đi là đến chỗ nào, hắn chỉ đi theo cảm tính mà không xác đinhn địa phương. Thấy trước mặt sương mù hoàn toàn tản đi, thần thức cũng có thể tản ra ngoài hơn mấy nghìn trượng. Lúc này, A Khờ mới an tâm mà thở ra:
- Ài, xem như cũng thoát được đám sương mù phiền phúc kia!
- Đến đây, mau đến đây đi!
Lại nghe âm thanh của thạch quan kêu lên, A Khờ đã chẳng còn buồn bực như trước nữa. Hắn thỉnh thoảng còn đem âm dương hỏa ra ném ra cho nó hấp thu. Dường như cỗ thạch quan này rất hứng thú với các loại linh hỏa. Cho nên mỗi lần được A Khờ ném hỏa ra cho, nó liền hưng phấn reo lên không ngừng. Vì nghe thấy âm thanh này của nó, mà trên đường đi Cửu Thị cũng không dám tới gần, quỷ vật và thi khí càng không gây được cản trở cho A Khờ. Hắn hài lòng nhìn cánh cửa đá trước mặt, thấy mấy dòng chữ ghi ở phía trên:
“Bảo thất chi mộ, thần thủ chi vương”
Hắn cũng không biết ý nghĩa của dòng chữ này như thế nào, nhưng thấy có liên quan đến bảo thất hắn liền hớn hở xông vào. Hiện tại bên trong giới diện này đã chẳng còn có ai có thể gây trở ngại cho hắn, nên hắn càng không sợ chết. Cánh cửa mộ thất bị mở ra, vài luồng khí tức âm lãnh, cổ xưa phả vào trên người làm hắn cảm giác có chút rét run. Nhưng chút âm khí này còn không dọa được hắn bước lui. Rất nhanh A Khờ đã chui đi vào bên trong mộ thất, mà cỗ thạch quan dường như lại sợ hãi thứ gì nên không dám đi vào. A Khờ không nghĩ đến cỗ quan tài nhát gan đến như vậy. Hắn khinh thường mà bĩu môi hiên ngang bước vô. Cửu Thị lúc này còn đang quanh quẩn bên trên bầu trời, nàng vừa trông thấy A Khờ đi vào bên trong một thất thì cả kinh hô lên:
- Không được, không được vào bên trong!
Nhưng hắn làm gì nghe mấy lời này của nàng. A Khờ bóng lưng vừa khuất, cánh cửa một thất lại chậm rãi mà khép lại. Cửu Thị cắn chặt răng hô lên một tiếng, rồi cùng với cốt long lao theo đi vào. Cỗ thạch quan vậy mà không có ngăn cản hành động của nàng, nó như một bức tượng đá đứng gác ở bên ngoài. Cửa mộ thất bị đóng lại, A Khờ cũng không suy nghĩ nhiều, hắn theo ánh sáng bên trong tầng hầm mà đi. Đi qua không biết bao nhiêu ngã rẽ, khúc cua cuối cùng hắn cũng thấy được một cái sảnh lớn có rất nhiều cột cao chống đỡ. Tổng cộng là mười hai cây cột đá, phía dưới còn có mười hai cỗ quan tài giống như thạch quan ở bên ngoài được đặt rất ngay ngắn, cẩn thận. Cửu Thị lúc này cũng đã đuổi tới kịp, nàng tức giận nhìn thấy A Khờ hô lên:
- Kẻ mạo danh to gan, ngươi dám to gan xông vào cấm địa của Vong Linh tộc chúng ta hay sao?
A Khờ hời hợt phất tay ra hiệu với nàng:
- Im lặng chút đi, ngươi tốt nhất là đừng có làm phiền ta!
Nàng bị hắn giả lơ, không khỏi tức khí gầm lên:
- Mau rời khỏi nơi đây cho ta!
Nàng một lời không hợp vậy mà xuất thủ đánh xuống, A Khờ hai mắt mở lớn nhìn nàng:
- Ngươi không phải là đồ ngốc đấy chứ?
Hắn vừa nố ra lời này, toàn bộ tầng một thất trước mặt như có một lực lượng kinh khủng nào đó làm cho không gian xoay chuyển, biến đổi đi. Cửu Thi thế mới biết, hành động vừa rồi của mình đã gây xúc động cơ quan bên trong này.
- Làm sao... làm sao bây giờ?
Nhìn nàng lúc này hắn thật muốn kéo xuống dưới đánh cho một trận lên mông.
- Còn làm thế nào, chạy nhanh!
Hắn vừa nói thân hình vừa nhắm phương hướng vừa đi vào mà phóng đi. Nàng cũng gấp rút cho cốt long xoay đầu bỏ chạy.
- Gru... grao...
Một tiếng âm thanh trầm thấp từ không gian bên trong vọng ra, rồi một bóng đen không lồ lao đến chặn ngay lối đi của hai người:
- Đến đây đi, chơi với ta đi!