Vú Nuôi Của Rồng

Chương 104: Chương 104: Thu được hồn hỏa




A Khờ đã chạy đi một đoạn xa, mà tên thanh niên Hỏa Đế kia lại cứ ngay hướng hắn chạy mà thúc giục Hỏa Kỳ Lân đuổi theo. A Khờ miệng muốn phun ra máu tươi, tức giận mắng lớn:

- Con bà nó, đây là hắn muốn hại chết ta hay sao?

A Khờ vốn dĩ đang muốn chạy đi một vòng rồi mới xoay người đến phương hướng quả trứng rồng bị đánh bay đi mà cướp lại. Nay cứ bị Hỏa Đế không ngừng đuổi theo, hắn làm sao cũng không vòng tránh được, chỉ có thể mở miệng ra mắng. Kỳ thực nếu như Hỏa Đế thật tâm muốn đuổi theo hắn, hắn còn chạy thoát được hay sao? Cái đây còn không phải là tên A Khờ này hữu ý, vô ý thế nào lại chạy đúng cái hướng mà Hỏa Đế muốn đi. Cái này chỉ là một cái trùng hợp mà thôi. Lại nói, sáu lão quái bán tôn cấp thấy Hỏa Đế bị thương mà ném đi quả trứng rồng trên tay, chỉ khẽ liếc nhìn một cái, rồi đem các loại thuật pháp truyền tin, truyền đến từng cái gia tộc phái người đi ra ngoài tìm kiếm quả trứng trở về. Còn lại sáu lão đều theo hướng Hỏa Đế bỏ chạy mà đuổi theo. Với mấy lão quái, lần này nếu còn không giết được Hỏa Đế, bắt được Hỏa Kỳ Lân, chính là một cái mầm tai họa mà không một lão nào có thể chấp nhận được. Nên cuộc đuổi giết này càng thêm ráo riết.

A Khờ đến đây mới biết, thực lực thánh cấp của mình so với mấy lão quái bán tôn cấp này yếu kém đến như thế nào. Dù hắn có một món thần khí phi hành cũng chỉ duy trì được hơn mấy mươi hơi thở đã bị mấy lão đuổi kịp. Mà Hỏa Đế lúc này đã bị vây vào bên trong. Còn A Khờ thì dở khóc dở cười đứng im tại chỗ. Vì ngay lúc này, trước mặt hắn là một lão quái bán tôn cấp của Nguyễn Thị gia tộc.

- Cái này là cái gì náo a! Ta không chọc đến các ngươi các ngươi vây ta làm gì?

A Khờ tự mình mắng thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt thì rất sợ hãi cúi đầu xưng hô:

- Vãn bối tham kiến các vị tiền bối!

Lão tổ Nguyễn thị gia tộc mặt mũi lạnh tanh không thèm để ý đên hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Hỏa Đế:

- Hừ, xem ngươi cuối cùng thì chạy đi nơi nào?

Lão tổ Nguyễn thị gia tộc vừa lên tiếng, mấy lão quái kia cũng công kích đánh tới. Hỏa Đế ánh mắt phát ra từng trận nhiệt hỏa, trực tiếp đem hư không đốt lên. Lúc này, A Khờ đã sợ đến mất mật. Hắn không nghĩ đến, chỉ là dư uy của đám lão quái đánh ra cũng suýt chút nữa đánh hắn nát tan. Hắn vội vội vàng vàng mà tránh đi. Nhưng ngay lúc hắn đang định chạy trốn, đột nhiên miệng Hỏa Đế phun ra một thứ gì đó, rồi đem nó ném qua cho hắn, miệng thì hét lớn:

- Tiểu huynh đệ, chúng ta gặp gỡ coi như là có duyên! Ta có vật này muốn tặng cho ngươi!

A Khờ còn không biết đó là vật gì, thì mấy lão quái và khí linh trong bảo tháp đều kinh hô lên:

- Là hồn hỏa, mau mau bắt lấy nó!

A Khờ không hiểu rốt cuộc là mình làm thế nào mà thu được vật của Hỏa Đế ném đến, cũng không biết là nó chạy đi đâu mất rồi. Mà ngay lúc hắn vừa đem hồn hỏa thu vào trong tay, mấy lão quái ánh mắt đều không che dấu tham lam nhìn đến. Khí linh bên trong vội lên tiếng nhắc nhở:

- Chủ nhân, chạy mau! Thứ này là đồ tốt, tuyệt đối không thể để mấy lão quái đó thu hồi lại!

Nghe tiếng nhắc nhở của nó hắn nào có dám chần chờ, vội đem toàn bộ hết lực lượng trong cơ thể rót vào Cân Đẩu Vân mà trốn. Mấy lão quái ánh mắt như lửa đốt, nhưng không thể vì hồn hỏa mà bỏ qua cho Hỏa Đế và Hỏa Kỳ Lân chạy trốn được.

- Chết tiệt! Hỏa Đế, ngươi quả là đủ ngoan độc! Đến cả hồn hỏa là bản mệnh chi bảo của Hỏa nhân nhất tộc mà ngươi cũng dám bỏ đi, xem ra bọn ta đã xem thường ngươi rồi!

Hỏa Đế lúc này khí thế đã bị suy giảm không nhỏ, nhưng miệng không ngừng ngửa lên cười lớn:

- Ha ha ha, ta chỉ vốn định đem nó đánh lạc hướng các ngươi, không nghĩ đến tên tiểu tử đó có thể đem hồn hỏa của ta thu vào được! Xem ra tên này rất có duyên với hỏa tộc chúng ta. Hôm nay, ta có chết ở đây cũng sẽ không để các ngươi truy bắt hắn!

Nói xong, Hỏa Đế lại hét lớn một tiếng:

- Dung hợp!

Ngay tức khắc này, cả người Hỏa Đế và Hỏa Kỳ Lân cùng dung vào một chỗ. Hỏa Đế từ một thanh niên nhân loại trên người tràn ngập hỏa khí, đột nhiên đem Hỏa Kỳ Lân dung hợp mà tạo thành một bộ quái vật vô cùng khủng khiếp. Một cái đầu người, thân lân ngạo nghễ cười to:

- Ha ha ha, ta cuối cùng cũng đạt đến tôn cấp rồi! Sáu lão già các ngươi mau đi chết đi!

Một lần này, khí thể trên người quái nhân Hỏa Đế bạo phát đi ra, đem sáu lão quái bán tôn cấp chấn cho tâm mạch bất ổn, mỗi người tự mình phun ra một bụm máu tươi. Lão tổ các đại gia tộc mồm miệng kinh khủng kêu lên:

- Tôn cấp, hắn vậy mà dùng phương pháp này để thăng lên tôn cấp thật sao?

Mấy lão quái kinh nghi thì kinh nghi, nhưng thuật pháp công kích lại không dám chậm trễ mà đánh tới. Mấy lão sống đã không biết bao nhiêu năm tháng, làm sao không nhận ra được chỗ yếu hại của phương pháp đột phá tu vi thế này. Rõ ràng trên người quái nhân Hỏa Đế mang đến khí tức tôn giả, nhưng cảnh giới tu vi vẫn chỉ mạnh hơn bán tôn cấp bình thường một chút, còn chưa thật sự đạt đến tôn cấp thật sự. Sáu lão quái đều đã nhân ra, Hỏa Đế làm sao không biết chuyện này. Hỏa Đế chính là muốn mượn nhờ một tia khí tức tôn giả để ép khí thế của mấy lão qua kia xuống, rồi có thể nhân đó mà lui binh chạy trốn. Người xưa nói, rừng xanh còn đó lo gì không có củi đốt. Chính là vì cái ý nghĩ này nên Hỏa Đế càng muốn dứt khoát lui đi, nhưng mấy lão quái dù bị khí thế của Hỏa Đế chèn ép, thực lực cũng bị hạn chế đến mấy phần. Nhưng mấy lão vẫn cương quyết không để cho Hỏa Đế chạy trốn, mà liều mạng liên kết với nhau tạo thành tầng tầng lớp lớp kết giới thuật pháp, quyết tâm giết chết Hỏa Đế cho bằng được.

Lại nói, A Khờ sau khi chạy trốn nhưng không thấy đám lão quái đuổi theo, trong lòng có chút không yên. Khí linh lúc này thì thoải mái cười đến không thể nào cười được nữa:

- Ha ha ha, ta không nghĩ đến ở trên một cái tiểu giới này lại có được một thứ đồ tốt như vậy. Hồn hỏa, hồn hỏa của Hỏa thần a! Chủ nhân, đây là người trúng lớn rồi! Hồn hỏa này chính là một tia thần niệm của Hỏa Thần hình thành từ trăm vạn năm trước. Nghe đồn là do một môn thần thông thuật pháp của Hỏa Thần kết tinh thành. Trong lúc hình thành thần niệm mà để nó luân lạc vào trong vạn giới. Một tia thần niệm này lại tự hóa thành hồn hỏa, đem hỏa trong thiên địa câu linh, đem hồn của vạn vật làm vật dẫn. Chỉ cần người có được hồn hỏa này, có thể đem toàn bộ hỏa trong thiên địa này luyện hóa thành vật mà mình sử dụng. Hiện tại bên trong Ngục Hỏa U Hồn tháp còn ba đóa linh hỏa từ cấp tám đến cấp mười, đủ để chủ nhân một lần đột phá tu vi đến tôn cảnh. Sau khi rời khỏi cái giới diện này, ta sẽ giúp chủ nhân đi tìm tám loại hỏa còn lại. Đảm bảo chủ nhân một bước trở thành cường giả trong thiên địa, ai ai cũng phải kính sợ.

Nghe nó hưng phấn rêu rao lên một chuyện ly kỳ như vậy, ánh mắt A Khờ sáng hẳn lên.

- Ngoài giới diện này còn tồn tại một cái giới diện khác nữa hay sao? Lẽ nào cảnh giới tu luyện không chỉ là đên tôn cấp thôi sao?

Khí linh lúc này mới thu hồi lại tâm tình, chậm rãi giải thích cho hắn:

- Thật ra bên ngoài giới này còn có hàng trăm vạn vạn giới diện lớn nhỏ khác nhau. Mỗi một cái giới diện theo diện tích cũng như độ nồng đậm của linh khí mà phân chia thành tiểu giới diện và đại giới diện. Mà tập hợp của hơn một ngàn giới diện như thế sẽ hình thành một cái tiểu thiên vị, mỗi một cái tiểu thiên vị như vậy sẽ do một vị tiểu thiên vị tu sĩ trấn giữ. Mà phía trên tiểu thiên vị chính là trung thiên vị và đại thiên vị, cũng là tu sĩ cấp bậc trung thiên vị tu sĩ và đại thiên vị tu sĩ trấn giữ. Phía trên còn còn có tinh hà, trên tinh hà là hồng mông vũ trụ. Mà người trấn giữ tinh hà chính là Thần, mỗi một vị thần đều sẽ tự mình tạo ra một cái tinh cầu, bên trong mỗi tinh cầu chính là hành cung của bọn họ. Thần cũng chia thành hạ vị thần, trung vị thần và thượng vị thần. Đứng trên thần chính là chủ thần, mỗi một vị chủ thần đều tự mình suy diễn và nắm riêng cho mình một đạo pháp tắc. Hiện tại có mấy vị chủ thần vô cùng cường đại, như vị Minh Nguyệt cung chủ, Mị Nguyệt chính là một trong những vị chủ thần cường đại đó. Ngoài ra còn có Hỏa Thần Hỏa Minh Vương, Thủy Thần Thủy Nguyệt Đình, Mộc Thần Mộc Linh Nhi, Kim Thần Kim Sang Sang, Thổ Thần Thổ Luân Vương, Lôi Thần Lôi Nhẫn, Hắc Ám Thần Hắc Minh Vương, Minh Thần Minh Tâm... nói tóm lại bên ngoài thế giới này vô cùng rông lớn, chủ nhân muốn tồn tại chỉ có thể không ngừng tăng lên tu vị thực lực. Đem toàn bộ giới này thu đến, đạt đến đẳng cấp giới chủ. Có như vậy mới có thể một ngày tìm về lại những thứ mà mình đã bị cướp đoạt đi!

A Khờ nghe khí linh nói ra có chỗ thì hiểu có chỗ lại không, nhưng tâm đã bị đánh động một hồi lớn.

- Vậy mà ta cữ nghĩ đến cảnh giới tôn giả đã là chí cao vô thượng, hóa ra trên đời này lại tồn tại nhiều thứ bí mật như vậy. Có một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đạt đến chủ thần, không ta còn muốn mình mạnh hơn chủ thần!

A Khờ ánh mắt cương nghị, hai bàn tay nắm chặt mà tự nói với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.