Vú Nuôi Của Rồng

Chương 37: Chương 37: Tin tức Tiêu Hùng




Cứu được Tiêu Mỵ nhưng tin tức của Tiêu Hùng dò la cũng không có được rõ ràng. A Khờ có hỏi qua tên chủ nô, nhưng hắn cũng chỉ ấp úng nói là mấy hôm trước có một người thần bí đến đem Tiêu Hùng đi ra ngoài. Còn người đó là ai thì lão không nói, vì đó là nguyên tắc trong chuyện làm ăn. Dù hắn có ép hỏi cũng hỏi không ra được cái gì. Tiêu Lăng sau khi gặp lại được em gái của mình, hai người ngồi lại với nhau nói rất nhiều chuyện. Thỉnh thoảng ánh mắt cả hai lại hướng về phía A Khờ đang trầm tư suy nghĩ. Hắn đã hứa là sẽ cứu cho bằng được hai huynh muội bọn họ ra ngoài, nếu vậy thì hắn không thể bỏ cuộc nửa chừng được. A Khờ phất tay ra hiệu cho Trương Tuấn ngồi lại gần, rồi che miệng nói cái gì đó trong tai của hắn. Trương Tuấn vừa nghe vừa gật đầu rất là nghiêm túc. Đợi hắn lui ra rồi Tiêu Lăng mới rướn người lên hỏi:

- Chàng là đang cho người điều tra về tin tức của đại ca sao?

A Khờ không có nói lời nào, chỉ là gật đầu xong lại trầm tư cầm lên chén trà. Mùi hương của thanh trà phả vào mũi làm cho hắn cảm giác đầu óc có chút thông suốt. Hắn thử uống vào một ngụm trà, cảm giác mát lạnh cùng với vị ngọt của thanh trà làm tinh thần của hắn phấn chấn lên. Hắn đang muốn nói cái gì đó đột nhiên ánh mắt hướng lên trên mà nhìn. Hắn thấy một thiếu nữ khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi mỹ mạo xinh đẹp, hình thái có chút dáng dấp kiều mỵ, nở nang. Nàng mặc trên người một bộ y phục màu đen, có mũ trùm đầu đang nhìn về phía hắn cười:

- Đây là Bạch Lan Tuyết trà, một trong thập đại danh trà của Nam Việt quốc, không biết đại nhân cảm nhận thấy hương vị của nó thế nào?

Khoảng cách của nàng và hắn ước chừng phải hơn trăm trượng, nhưng âm thanh nàng truyền đến lại chẳng mảy may gây bất kỳ sự chú ý nào. Nếu như ở thế giới trước kia, gặp phải hạng này chuyện kỳ lạ chắc hẳn là hắn sẽ rất giật mình. Nhưng ở thế giới này mấy chuyện như vậy cũng là bình thường. Dù sao đây cũng chỉ là thuật thiên lý truyền âm sơ cấp. Tu sĩ ở đây chỉ cần tu luyện đại cấp bậc tông sư là có thể sử dụng được. A Khờ khẽ nhướn mày lên nhìn nàng. Tuy rằng nàng có thể coi là một cái quốc sắc thiên hương, nhưng hắn cũng không phải là một tên ất ơ mới trải sự đời. Một nữ nhân vừa xinh đẹp vừa bí ẩn như vậy đột nhiên tìm đến cửa, không phải có chuyện cần ngươi giúp đỡ thì cũng là chuyện lợi ích nào đó. Đương nhiên mấy thứ này cần có điều kiện tiên quyết là hắn có hứng thú hay không đã. Hắn hít nhẹ một hơi hương trà vào trong mũi, rồi nhanh chóng nội thị vào bên trong. Thấy thân thể không có vấn đề gì hắn mới nhấp nhẹ một ngụm trà vào trong miệng, cảm nhận được hương vị thơm mát của nó. Hắn lúc này mới đặt ly trà xuống bàn mà mỉm cười nói:

- Vị cô nương này đến tìm ta chắc không phải chỉ mời suông một chén trà như vậy chứ?

Ánh mắt nàng nhìn hắn cười:

- Đại nhân quả nhiên là người cẩn thận, ta đương nhiên là không có nhiều thời gian chơi đùa mấy thứ vặt vãnh đó với người. Ta chỉ muốn bán cho người một cái tin tức, ta đảm bảo cái tin tức này sẽ khiến đại nhân rất hài lòng!

- Tin tức, là tin tức gì?

Hắn ngoài miệng làm như lơ đễnh hỏi như thế, nhưng trong lòng đã thầm suy đoán:

- Lẽ nào là tin tức của đại ca Tiêu Hùng? Cái người này làm sao nhanh như vậy lại biết chuyện này? Người này, không thể không phòng được!

Tiêu Lăng quan sát thấy ánh mắt hắn hướng đến một góc trên ở tầng hai đại sảnh. Nàng thấy phía trên đứng một nữ nhân mặc áo choàng đen, vẻ mặt thần bí nhìn mình mỉm cười. Rồi lại quan sát thấy ánh mắt A Khờ suy tư như đang suy nghĩ một điều gì đó thì bất giác có chút đề phòng. Chúng nữ cũng cảm nhânn được sự thay đổi này. Chỉ có A Ngưu là vẫn khoái chí tu mấy bình linh tưởu đánh ra âm thanh ừng ực. Lúc này giọng nói của thiếu nữ thần bí lại truyền đến lần nữa:

- Thế nào? Công tử không cảm thấy hứng thú với tin tức của ta sao? Vậy thì ta xin phép cáo lui!

Hắn biết là nàng đang cố ý làm khó, nhưng cũng không thể không gấp, nói:

- Chỉ cần là tin tức có liên quan đến thân nhân của ta, giá cả với ta khokng cần vấn đề. Còn nếu cô nương muốn ta làm một việc gì đó thì ta vẫn có thể xem xét mà đáp ứng được!

- Thật sao?

Bước chân của nàng lúc này mới dừng lại. A Khờ không biết là lúc này ánh mắt nàng đang lóe lên một tia tinh quang vô cùng kỳ dị. Nàng mỉm cười nhìn về phía hắn:

- Ta tin chắc là tin tức này sẽ khiến công tử hài lòng. Chỉ tiếc là hiện tại ta không có việc cần nhờ đến người. Sau này khi nào cần ta sẽ cho người tìm đến công tử, không biết ý công tử thế nào?

Hắn nghe đến đây thì không khỏi nhướng mày lên. Thiếu nữ thần bí thấy vậy liền cười mà giải thích:

- Công tử yên tâm, chuyện ta muốn nhờ đảm bảo sẽ không gây bất kỳ nguy hại nào đến lợi ích của công tử, thậm chí chuyện này còn là trao đổi đôi bên cùng có lợi. Cái tin tức này chẳng qua là ta bán cho công tử một chút ân tình nho nhỏ mà thôi. Không biết như vậy đã đủ chứng minh thành ý của ta hay chưa?

A Khờ nhìn đến ánh mắt của nàng, trong một khoảnh khắc đó hắn có cảm giác như nhìn nàng rất quen. Hắn không hiểu, hắn có thể gặp nàng ở đâu được chứ? Trong lúc hắn còn đang thất thần, thiếu nữ thần bí chỉ để lại một câu nói rồi bỏ đi mất:

- Tối nay, hẹn gặp mặt ở ngoài thành tây!

Phía tây của Hắc Thạch thành là một vùng rừng rậm nguyên sinh rộng lớn. Bên trong có rất nhiều ma thú tập trung thành bầy đi lại, nhưng chủ yếu là một vài bầy ma thú cấp thấp. Chỉ thỉnh thoảng có vài con ma thú cấp ba, cấp bốn đi lại quanh đó. Nơi này cũng trở thành một nguồn tư nguyên dồi dào cho tu sĩ bên trong Hắc Thạch thành ra vào săn bắn, thu hoạch tài liệu để làm áo giáp, y phục, luyện kim, chế thuốc... A Khờ đương nhiên là không thể không đi đến chỗ đó, nhưng trước khi đi hắn cũng muốn đảm bảo sự an toàn cho chúng nữ, nên chỉ dẫn theo A Ngưu đi cùng. Còn hơn trăm tên thuộc hạ và đám nữ nô đều được hắn sắp đặt cẩn thận đâu ra đó. Bên cạnh còn có Tiểu Long thủ vệ, trừ khi trong Hắc Thạch thành này đi ra một tên tu sĩ cấp bậc đại thánh. Nếu không thì sự an nguy của bọn họ cũng không quá lớn.

Hắn dẫn theo A Ngưu rời khỏi khách sạn đi ra khỏi thành tây. Chúng nữ nhìn theo bóng lưng của hắn mà âm thầm lo lắng. Tiểu Long không quen cảm giác rời khỏi hắn nên nó cứ đòi theo cho bằng được. Mãi khi Tiêu Lăng cùng với chúng nữ dụ ngọt thì nó mới chịu nghe lời mà ở lại thủ hộ cho mọi người.

Đi đến cổng thành phía tây, đám thủ vệ quân thấy hắn đêm tối rời khỏi thành thì có ý muốn chặn lại. Nhưng khi đám thủ vệ quân nhìn thấy tướng mạo của hắn thì mới tránh vội qua một bên. Một tên đội trưởng thủ vệ quân cung kính nói:

- Công tử, người đêm hôm ra ngoài thành có việc gì quan trong hay sao? Có cần ta cho đám thuộc hạ theo cùng hay không?

A Khờ nghe nói đến liền vội lấy lễ mà đáp lại:

- Đa tạ chư vị đã có nhã ý như vậy, tại hạ là người thôn dã nào dám làm phiền các vị! Ta chỉ là muốn làm một chút việc riêng, nên chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại.

Hắn nói xong lại ra hiệu cho A Ngưu đem ra một cái túi nhỏ đựng hơn năm trăm viên tử linh thạch bỏ vào tay tên đội trưởng thủ vệ quân.

- Đây chỉ là chút thành ý, mong chư vị nhận dùm cho!

Tên đội trưởng thủ vệ quân thấy hắn hào phóng như vậy thì cười tít mắt lại:

- Ha ha, công tử thật là khách sáo! Thành chủ đại nhân có dặn qua lệnh cho bọn ta phải chiếu cố cho công tử nhiều một chút. Công tử lại làm thế này ta thật là không dám nhận a!

Hắn ngoài miệng thì nói như thế, nhưng tay thì đã nhanh đem túi linh thạch cất vào trong ngực áo. A Khờ ánh mắt nhìn đến chỉ khẽ nhếch miệng cười:

- Vậy thì phải làm phiền các vị đại ca đây về nói lại với thành chủ đại nhân là Hạo Nam xin gửi lời tạ lỗi với ngài ấy! Sau khi ta xong việc ở chỗ này ta sẽ đến phủ thành chủ mà tạ lỗi!

A Khờ đi rồi đám binh sĩ thủ thành mới thở ra một hơi. Có tên nghi hoặc hỏi:

- Ta nghe nói người này tính tình thô bạo, một lời không hợp liền đập chết người. Mà tên thủ hạ bên cạnh cũng là người ngang ngược, vừa mới lúc sáng nay đã đánh chết một tên ất ơ nào đó. Không nghĩ là mấy lời đồn này chỉ là lời đồn nhảm!

Tên đội trưởng thủ vệ liếc mắt nhìn tên thủ vệ quân vừa mới lên tiếng, rồi lật tay ném ra cho hắn mấy viên tử linh thạch, miệng thì mắng:

- Các ngươi thì biết cái gì? Chuyện của các ngươi không phải là đi quan tâm đến mấy thứ như vậy. Người mà ngay cả thành chủ cũng coi trọng thì những thủ vệ quân như chúng ta tốt nhất là đừng có bàn tán lung tung.

Hắn nói xong lại ném thêm mấy viên tử linh thạch nữa chia cho đám thủ vệ quân còn lại. A Khờ đương nhiên là không để ý đến mấy chuyện này. Hắn đi ra khỏi thành tây, đi chừng hơn một dặm thì bước chân dừng lại, miệng khẽ cười nói:

- Hai vị đi theo ta lâu như vậy còn chưa chịu xuất hiện hay là sao?

A Ngưu đột nhiên nghe hắn nói chuyện thì hốt hoảng dáo dác nhìn quanh. Hắn nhìn mãi một lúc mới thấy hai cái bóng người từ trên ngọn cây chui ra. Giọng của thiếu nữ cười lên rất là vui vẻ nói với người bên cạnh:

- Thấy chưa, ta nói hắn sẽ phát hiện ra sự xuất hiện của chúng ta mà ngươi không tin. Bây giờ thì ngươi chịu thua rồi chứ!

Người đàn ông đứng bên cạnh dường như cũng coi như đó là một cái thói quen, gã gãi gãi đầu cười xòa:

- Tiểu thư, lần này cho ta nợ để hôm khác trả có được không? Ta thật tình trong người không còn linh thạch a!

Nghe gã nói thiếu nữ dường như vô cùng cảnh giác mà nhảy dựng lên:

- Không được, ngươi thiếu nợ của ta nhiều lần rồi, ta có lần nào là đòi được của ngươi đâu! Hôm này mà không đưa thì ta kêu hắn đến tính sổ ngươi đấy!

- Ách... tiểu thư! Cái này đùa không vui a! Cái tên đó vốn rất thô lỗ, ta không đánh lại hắn a!

Nghe hai người nói chuyện một lúc, A Ngưu đứng nhìn không được mà rống to:

- Con bà nó, các ngươi là người nào mà dám theo dõi bọn ta?

A Ngưu còn chưa kịp động thủ gã đàn ông bên kia đã kéo áo trùm đầu xuống cười hà hà:

- Là ta, đã lâu không gặp qua a!

- Là ngươi!

A Ngưu hai mắt mở to, rồi mắng lớn:

- Con bà nó, lão quỷ nhà ngươi làm sao lại ở chỗ này? Còn muốn đánh nhau với ta nữa hay là sao?

Thì ra người này chính là tên thống lĩnh thủ vệ quân Lý Hổ mà hôm qua A Ngưu đã đánh qua. Còn người đi bên cạnh hắn không phải tiểu thư Thiên Hương của Lý gia thì là ai? A Khờ ánh mắt nhìn đến hai người liền cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.