Cửu Thị thấy hắn thu hồi lại roi da, ánh mắt nhìn đến Thập muội và mấy chục tên vong linh ma pháp sư mỉm cười:
- Ha ha ha, cứu binh của ta tới rồi! Ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ngươi dám bắt ta kêu là chủ nhân, còn dám dùng roi đánh ta. Ta nhất định sẽ cắt cái “đuôi” của ngươi đem về làm đồ chơi. Hừ hừ, ngươi chuẩn bị chờ chết đi!
Hắn thấy nàng nhìn chăm chăm xuống dưới khố quần của mình, không khỏi đen tối suy nghĩ: “Tiểu nha đầu này không phải có sở thích sưu tầm đồ vật của nam nhân đó chứ?” Hắn lại quét mắt nhìn qua đáy quần của mấy chục tên vong linh ma pháp sư bị triệu hồi đến. “Không biết có tên nào bị tiểu nha đầu này cắt cái đó ra làm đồ chơi không đây? Ta thấy bọn họ sợ nàng như vậy ắt hẳn là có liên quan đến chuyện này. Tiểu nha đầu này thật quá biến thái, ta nhất định phải đề phòng nàng mới được!”
Đám vong linh ma pháp sư sau khi bị hố đen cuốn vào bên trong, tưởng rằng mạng nhỏ đã bị ô hô ai tai hết rồi, nay thấy không gian bên trong là một ngôi lăng mộ, lại có người còn sống thì đưa mắt qua nhìn. Có điều, cảnh tượng trước mắt quả thật là khiến bọn chúng bị dọa sợ chết khiếp. Vị đại nhân khét tiếng chuyên đánh người ở Vong Linh thành vậy mà bị người ta treo ngược lên cao. Mà cái người làm chuyện này lại là tên ngoại nhân bị thành chủ đại nhân bắt về, chẳng phải là hắn đã bị phong ấn linh lực hết rồi hay sao? Cả đám nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu. Cửu Thị lần đầu nhìn thấy ánh mắt đó của bọn chúng, mặt không khỏi đỏ lên vì giận:
- Cái đám này, các ngươi còn đứng đó nhìn cái gì nữa? Không mau lại đây bắt tên ngoại tộc này lại cho bổn đại nhân trừng trị!
Nàng vẫn cho rằng linh lực của A Khờ vẫn bị giam cầm, chẳng qua là do lúc nàng ngất xỉu nên hắn mới chiếm được tiện nghi, chỉ cần đám thuộc hạ này đồng loạt lao lên là bắt hắn dễ như bỡn. Chỉ có điều, đời không phải là mơ. Mọi suy nghĩ của nàng trong chốc lát đều sụp đổ hết. A Khờ tay không liên tiếp đập ngã mấy tên vong linh ma pháp sư xuống đất. Hiện tại hắn thực lực tăng mạnh, cũng chỉ mượn đám người này để tập luyện tay chân chứ không muốn tuyệt sát. Chưa đến mấy hơi thở, hơn năm mươi tên vong linh ma pháp sư đều nằm dưới đất không dám nhúc nhích đứng dậy. Bọn chúng làm sao không nhận ra là hắn đang kiếm người luyện tay, tên nào vừa mới ngoi đầu đứng lên liền bị hắn đập cho nằm bẹp xuống. Đừng nói là Cửu Thị đang mở to mắt ra mà nhìn, đến cả Tiêu Lăng và Thập muội cũng nhìn đến hồ đồ. Riêng Tiêu Lăng thì trong lòng vui sướng đến cực độ, sau nhiều ngày như vậy rốt cuộc nàng cũng gặp được hắn. Bây giờ thấy hắn thân thể không bị tổn hao, thực lực lại còn đột nhiên tăng mạnh. Như thế thì nàng có thể yên tâm mà ở bên cạnh hắn, không sợ đám người Vong Linh thành ức hiếp nữa.
- Ngươi... ngươi đã phá giải phong ấn của đại nhân! - Cửu Thị không tin vào mắt mình mà buột miệng nói lên.
Hắn khinh thường nhìn nàng:
- Hừ, một cái phong ấn nhỏ nhoi của một tên bán thần mà cũng muốn phong ấn được ta hay sao? Mơ tưởng!
Thấy hắn khinh bỉ thành chủ đại nhân như vậy, nàng quả thật rất muốn mắng chết hắn. Chỉ có điều nghĩ lại hoàn cảnh hiện tại của mình, xem chừng là phải nhịn nhục mới được. Thập muội sau khi quan sát thấy cục diện bên mình không ổn, lại lo lắng hắn làm tổn hại đến Cửu Thị, nên mới vội lên tiếng nhắc nhở:
- Hạo Nam công tử, phu nhân của ngài đang ở trong tay ta, tốt nhất là ngài đừng có làm ra chuyện gì bất lợi với tỷ tỷ của ta. Nếu không thì...
- Nếu không thì sao?
Đột nhiên thấy hắn khí thế bạo phát mà nhìn đến chằm chằm, nàng kinh hãi kéo theo Tiêu Lăng lùi về phía sau mấy bước. Đến khi lưng nàng chạm phải cây cột mới dừng lại được.
- Xin công tử chớ hiểu nhầm, ta chỉ muốn trao đổi người với ngài mà thôi. Chỉ cần ngài thả tỷ tỷ của ta ra, ta bảo đảm phu nhân của ngài sẽ an toàn tuyệt đối!
- Không cần phải nhiều lời như vậy! Kẻ này để ta thu phục, ngươi mau đem nữ nhân của hắn trở về canh giữ cho ta!
Đúng lúc này bầu trời lại cuộn lên một hồi phong vân, rồi một hắc y nhân từ trên trời uy vũ phủ xuống. Bàn tay của hắc y nhân như một ngọn núi khổng lồ chụp xuống đầu A Khờ. A Khờ liếc mắt nhìn bàn tay khổng lồ trên đầu, khí thế trên người cũng bạo tăng thêm một lần nữa. Không khí xung quanh tầng lăng mộ bắt đầu hình thành một vòng kết giới. Hắc y nhân vừa nhìn thấy một màng như vậy liền kinh hô lên:
- Không thể nào, thực lực của ngươi làm sao lại tăng mạnh như vậy?
- Lẽ nào! - Hắc y nhân như nhớ ra một điều gì đó, ánh mắt không khỏi đảo quanh một vòng mà nhìn. Hắn cũng không hề biết thứ làm hắn kinh hãi nhất trong đời vĩnh viễn đã không còn tồn tại nữa rồi.
A Khờ dĩ nhiên là biết hắn đang tìm thứ gì, nhưng hắn cũng lười giải thích. Đám vong linh ma pháp sư này vốn dĩ là tội nhân bị Long Ngạo Thiên bắt nhốt mà giam cầm ở Tử Vong cốc này suốt ba vạn năm qua. Những người này hiện tại đã không biết là con cháu đời thứ mấy của bọn họ rồi. Đáng tiếc, nếu như là ba vạn năm trước cho dù thực lực A Khờ có tăng mạnh như bây giờ cũng không dám mạo phạm đến đám người Vong Linh tộc. Tổ tiên của những vong linh ma pháp sư này năm xưa thực lực có thế nói là thông thiên. Lão tổ của bọn họ chính là một trong mười đại chiến thần dưới trướng của vị Đại Tôn giả kia. Chỉ có điều năm xưa vì phản bội lại người đó, rồi đánh thương Long Ngạo Thiên nên con cháu của bọn họ mới đời đời bị nhốt ở Tử Vong cốc này. Hiện tại thực lực của đám con cháu Vong Linh tộc đã sa sút đến trầm trọng, nguyên nhân cụ thể ra sao A Khờ cũng chỉ thoang thoảng suy đoán được một hai. Do ký ức truyền thừa của Long Ngạo Thiên quá nhiều, mà chuyện này cũng bị phai nhạt đến mơ hồ. Hắn đoán được cũng là dựa vào kiên thức được truyền thừa mà suy luận ra, rất có thể là do huyết mạch và lượng tài nguyên bị thiếu hụt ở Tử Vong cốc nên bọn họ mới suy bại như vậy. Hiện tại người mạnh nhất Vong Linh tộc chính là thành chủ Vong Linh thành Võ Đại Nguyên. Đáng tiếc, dù hắn có cố gắng thế nào thì suốt gần ngàn năm nay hắn vẫn không có phương pháp lĩnh ngộ pháp tắc mà hóa thần thành công được. Chuyện này vốn dĩ cũng là làm hắn buồn khổ không ít. Hiện tại A Khờ chính là niềm hy vọng duy nhất có thể giúp hắn thực hiện giấc mộng thành thần của mình. Chỉ cần hóa thần, hắn chính là bất tử.
A Khờ thừa hiểu tâm tư của hắn. Nếu là trước kia A Khờ có thể sợ tên thành chủ Vong Linh thành này một hai. Nhưng mà hiện hắn cũng không vừa mắt với tên thành chủ này. Cái loại con cháu của đám tội nhân phản đồ, hắn làm sao có thể dung tha được. Lĩnh vực được mở ra, A Khờ cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên không biết là bao nhiêu lần. Dù cho Võ Đại Nguyên có năng lực triệu hồi ra tử vong sinh vật thần cấp hắn cũng không sợ. Trong mắt của A Khờ lúc này, mọi cử động của Võ Đại Nguyên đều rất rõ ràng. Thậm chí hắn còn cảm thấy tên này di chuyển quá mức chậm chạp. Một quyền đập xuống, cả thân hình Võ Đại Nguyên bị bắn ra xa đến trăm trượng. Hắn đến lúc này cũng không có nhìn rõ tại sao tên thanh niên trước mặt lại đánh tới nhanh đến như vậy. Đám người ở ngoài căn bản là không biết được chuyện gì đang diễn ra bên trong. Bọn họ chỉ thấy vị thành chủ của mình tự nhiên đứng im để cho người ta đánh. Không phải là đại nhân có sợ thích bị ngược đãi đó chứ. Không biết tên nào suy nghĩ lung tung như thế, Võ Đại Nguyên mà biết được chuyện này chắc hẳn phải thổ huyết ba ngày ba đêm mà chết mất.
Quyênc lại thêm quyền, cước lại thêm cước. Võ Đại Nguyên cứ như thế liên tục mà chịu đòn. Hắn muốn phản kháng, hắn muốn đánh trả. Thế nhưng, động tác của hắn còn chưa được kịp hoàn thành, quyền cước của A Khờ đã lao đến tới tấp.
- Đây là thứ gì lĩnh vực?
Hắn suy yếu nhìn A Khờ muốn nghe được đám án cho mình. A Khờ chỉ cười khẩy nói:
- Ngươi muốn biết sao? Nhưng ta lại không thích nói ra đấy!
Quyền cước như mưa, công kích như vũ bão. Rốt cuộc hắn cũng nhịn không được mà rống lên:
- A aaaaaaaa... đi ra cho ta!
Lúc này bầu trời đột nhiên tối sầm, từ trên không trung bắt đầu hình thành một cái vòng xoáy màu đen. Cái vòng xoáy này đương nhiên không phải là cái vòng xoáy lúc trước hút đám thuộc hạ của hắn đi vào. Mà nó chính là cánh cửa địa ngục nối với Vong Linh thế giới. Nhìn vào vòng xoáy âm u phía trên, A Khờ da đầu có chút tê dại. Hắn cảm nhận được khí tức của sinh vật này vô cùng bá đạo, chỉ là hơi thở của nó phả ra từ bên trong thông đạo cũng làm cho người ta cảm giác sợ hãi. Mấy hơi thở trôi qua, sinh vật từ trong cánh cửa địa ngục gầm thét như muốn phá rách không gian mà đi ra. Nhưng hình như còn thiếu thứ gì đó nên làm nó mắc kẹt lại phía bên trong mà không chui ra được. Thành chủ Vong Linh thành hai mắt ác liệt nhìn vào bên trong vòng xoáy không gian. Đột nhiên ông ta dứt khoát đem một cánh tay của mình chặt xuống, rồi hóa thành huyết vụ mà lao thẳng vào bên trong. A Khờ ngây dại nhìn ra một màn trước mắt, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt vào trong. Cả đời hắn đây là lần đầu tiên nhìn thấy một kẻ tàn nhẫn với bản thân như vậy. Mặc dù hắn biết, với đẳng cấp bán thần như Vong Linh thành chủ, chỉ cần không có ngã xuống, cơ thể ông ta hoàn toàn có thể khôi phục lại như thường. Nhưng A Khờ không cho là mình sẽ có lúc phải tự đoạn chân tay như vậy. Mùi máu tành nồng đậm tràn vào vòng xoáy không gian, tiếng gầm rú của con quái vật càng thêm dữ tợn. Uy áp của nó cũng càng lúc càng khủng bố. A Khờ lúc này ở bên trong lĩnh vực cũng bắt đầu sốt ruột. Hắn đương nhiên là rất muốn phá bỏ quá trình triệu hồi của Vong Linh thành chủ, nhưng cánh cửa không gian này quá mức khủng bố, hắn không dám chắc khi mình tiến lại gần bên trong có bị nó nghiền ép mà tan nát hay không. Đúng lúc này, một cái móng vuốt như muốn che kín không gian trước mắt mà vỗ xuống. Màn sáng lĩnh vực của A Khờ như bị nó đè ép xuống một mảng lớn. Hắn vội vàng đem linh lực trong có thể vận chuyển một vòng. Cuối cùng vòng sáng lĩnh vực của hắn cũng bình tĩnh trở lại. Một cái móng vuốt tiếp theo lại thò ra, nhưng lần này nó không có vỗ xuống bên dưới, mà kèm theo đó là một giọng gầm rú đầy uy lực. Bắt đầu cái thân thể khổng lồ của con quái vật có cánh, vảy rồng, đầu cá sấu hiển lộ ra trước mặt mọi người. Chỉ là, thân thể của nó cũng không có hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ đơn thuần là một bộ xương rồng không hoàn chỉnh mà thôi. Cả người nó không hề có chút linh lực nào, mùi tử khí lại vô cùng nồng đậm, nhưng uy áp mà nó tỏa ra thì khủng bố đến một mực đám vong linh ma pháp sư không thể chịu nổi mà liên tục thổ huyết lui ra ngoài lăng mộ. A Khờ vừa nhìn thấy thứ này xuất hiện, hai mắt hắn không khỏi trợn tròn lên mà kêu:
- Lại là ngươi?
Con quái vật nghe tiếng kêu hô của hắn liền ngay lập tức ngoái đầu lại nhìn chăm chú. Ánh mắt nó lóe lên một tia sáng kì dị, vì nó cũng nhận ra tên nhân loại nhỏ bé ở phía dưới.
Grao... grao...
Nó rống lên giận dữ mà lao thẳng vào bên trong lĩnh vực của hắn. Vong Linh thành chủ đang khôi phục lại cánh tay vừa đoạn, hai mắt ngốc trệ nhìn đến diễn biến trước mặt. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy vật được triệu hồi còn chưa nhận lệnh đã tự ý tấn công kẻ địch. Phải chăng những sinh vật cường đại đều luôn có những hành động kỳ quặc như vậy. Vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên ông ta dùng đến thuật hiến tế để triệu hồi một vong linh thần cấp. Nhìn đến cảnh này, ngươi duy nhất cảm thấy bình thường chắc có lẽ là một mình Tiêu Lăng đứng bên ngoài. Nàng đương nhiên nhận ra con quái vật này.