Vú Nuôi Của Rồng

Chương 52: Chương 52: Vượt sông




Ánh mắt A Khờ lạnh lùng nhìn đống xương trắng trước mặt. Đối với hắn mà nói mùi vị của tử khí luôn làm hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, mặc dù chúng hiện tại không gây cho hắn bất kỳ trở ngại gì. Hắn lườm mắt nhìn nàng:

- Ngươi đưa ta đến đây rốt cuộc là có ý gì? Không phải là bắt ta đến để nhặt đồ của đám người chết này đấy chứ?

- Thông minh, xem như lần này ngươi đã đoán trúng rồi đó!

Nàng vỗ tay vui mừng cười. Mặt hắn không khỏi méo xệch lại:

- Chuyện này ta thấy chẳng có gì thú vị! Ngươi muốn đi thì tự đi một mình đi, ta có việc cần phải trở về rồi!

Hắn nói xong liền muốn quay lưng bỏ đi. Nàng gấp gáp kéo lấy tay hắn, nói:

- Ngươi vội cái gì chứ, ta còn chưa nói xong mà! Bên trong ta phát hiện có một nơi rất đặc biệt, ta nghi nó là thông đạo để mở ra lối đi bên ngoài. Nhưng ta thử rất nhiều lần rồi, không có cách nào có thể mở ra được con đường bí mật đó. Nếu ngươi là người từ bên ngoài đi đến, vậy ta nghĩ chắc có lẽ ngươi sẽ biết cách mở nó ra.

Hắn nhìn thấy tay nàng nắm chặt lấy tay mình, không cách nào gở thoát ra được. Trong lòng không khỏi mắng thầm: “Cái nữ nhân này làm sao lực lượng lớn như vậy? Hừ, nếu mà ta có thể sử dụng linh lực thì xem ta đối phó ngươi như thế nào? Mà nữ nhân này nói đến một nơi nào đó nằm sâu ở bên trong bãi chiến trường này, có khi nào nó thật sự là lối ra bên ngoài hay không? Nếu thật như vậy thì đúng là trời cũng giúp ta rồi!” Hắn nghĩ đến đó mặt có chút dịu lại:

- Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng muốn thử xem thế nào! Nhưng mà ta có mấy lời nói trước. Trước khi ta có thể an toàn rời khỏi đây, ngươi tốt nhất là đừng có ý nghĩ gì ở sau lưng của ta? Nếu không thì ta dù có bỏ mạng cũng quyết chôn vùi ngươi vĩnh viễn ở trong Tử Vong cốc, suốt đời không thấy được ánh mặt trời của thế giới bên ngoài!

- Ngươi yên tâm! Ta không phải là hạng vô sĩ giống như ngươi, ngươi không cần phải lo lắng!

Nàng tự tay vỗ ngực đảm bảo với hắn. Hắn mở to mắt lên nhìn nàng. Nàng có chút giận, bĩu môi mắng:

- Ngươi nhìn cái gì? Còn không mau đi vào bên trong!

Hắn thản nhiên đưa mắt nhìn xuống tay nói:

- Tay ta bị ngươi nắm đến như vậy, thử hỏi ta phải đi như thế nào?

- Cái này...

Nàng bất giác chú ý đến tay mình vẫn đang ở trong tay của hắn, miệng ấp úng có chút đỏ mặt xấu hổ, nói:

- Làm gì ghê gớm như vậy chứ, chỉ là nắm tay của ngươi một chút thì có sao đâu? Cả người của ngươi ta còn thấy đến rõ ràng nữa là!

Mấy chữ cuối cùng nàng cố ý nói đến rất nhỏ, nhưng A Khờ dù sao linh lực chỉ bị phong ấn, thực lực vốn không thấp hơn nàng nên nghe được rất rõ ràng. Nàng không nhắc thì hắn cũng quên mất, bây giờ nghe nhắc lại thì hắn không khỏi hậm hực trừng mắt nhìn nàng:

- Hừ, nữ nhân không biết xấu hổ! Ngươi liệu chừng có ngày sẽ bị ta lột sạch, rồi ta sẽ treo ngươi lên cành cây ba ngày ba đêm cho ngươi biết thế nào là lễ độ!

- Hừ, ngươi dám sao?

Nàng hung hăng hĩnh mũi lên nhìn, bất giác gặp phải ánh mắt lặp lòe ánh đỏ của hắn:

- Ngươi nghĩ ta dám hay không?

Nàng bị ánh mắt của hắn dọa sợ, vội lùi lại phía sau mấy bước. Rồi nức nở khóc rống lên:

- Hu hu, ngươi dám ăn hiếp ta!

Hắn thừa biết là nàng đang giả vờ khóc lóc trước mặt, nên cũng chẳng thèm để ý mà đi thẳng một mạch vào trong. Nàng thấy hắn đi rồi cũng không dám ở lại một mình, vội vã chạy theo gọi lên:

- Ngươi là đồ không có lương tâm! Mau đứng lại đó, chờ ta đi cùng!

Vượt qua mấy ngọn núi xương trắng, A Khờ thấy trước mặt có một mảng rừng cây chạy dọc theo một con sông lớn. Hắn dừng lại nhìn về phía Cửu Thị đi ở đằng sau cách chừng hơn chục bước chân. Nàng thấy hắn dừng lại mới lớn tiếng hỏi:

- Sao thế, ngươi dừng lại để làm gì?

A Khờ chỉ tay về phía con sông lớn, miệng hơi nhếch lên:

- Con sông lớn như vậy ngươi nói ta phải đi qua như thế nào đây?

- Bay qua, đương nhiên là bay qua rồi!

Nàng lớn tiếng hô lên. Hắn thật không biết là nàng hồ đồ thật hay cố ý hồ đồ để làm khó hắn. Mặt có chút không vui, nói:

- Linh lực của ta đã bị giam cầm, ngươi nói ta phải bay qua bên kia thì bay như thế nào đây?

Nàng lúc này mới nhớ ra chuyện này, vỗ trán cười lên hì hì:

- Ta quên mất chuyện này!

Nàng nói xong liền vỗ vỗ ngực, nói:

- Nhưng không sao, có ta ở đây rồi ngươi không cần phải lo lắng! Lên đi, trèo lên lưng để ta cõng ngươi qua sông!

Hắn trợn mắt lên nhìn nàng:

- Ta không phải là tiểu hài tử, ngươi cõng ta làm gì chứ?

- Không sao, không sao! Lúc nhỏ ta vẫn thường hay cõng Thập muội trên lưng như vậy mà! Ngươi lớn như vậy rồi lẽ nào lại sợ ta cõng té hay sao?

Nàng lại vỗ ngực đảm báo, hắn không khỏi lung tung suy nghĩ: “Ngươi cứ vỗ như vậy hèn chi không lớn lên nỗi là đúng rồi! Ài, nữ nhân này lẽ nào không biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân hay sao? Hay là nàng ta nam cải nữ trang nhỉ?” Hắn suy nghĩ lung tung một hồi rồi lắc đầu cười:

- Người ta là nữ nhân còn không ngại, ta một cái nam nhân thì ngại cái gì kia chứ? Dù sao cứ coi cô ta không phải là nữ nhân thì được rồi!

Hắn nghĩ vậy nên sảng khoái gật đầu:

- Được rồi, lên thì lên! Nhưng mà ta nói trước, là ngươi yêu cầu cõng ta qua sông đấy nha, ta không có trách nhiệm đền bù gì sau này đâu đấy!

Nàng nhìn sắt mặt kỳ quái của hắn thì khẽ nhíu mày:

- Này, ngươi không phải là đang có suy nghĩ gì xấu xa ở trên người ta đấy chứ? Ta cảm giác ánh mắt của ngươi rất tà ác và vô sĩ!

- Ngươi...

Hắn nghẹn họng không biết phải mắng nàng hay là phải khâm phục ánh mắt nhìn người của nàng đây. Hắn bất lực xua tay nói:

- Ta không nói với ngươi nữa, càng nói ngươi lại càng nghĩ ta xấu xa!

Nàng bất mãn bĩu môi:

- Hừ, ngươi vốn dĩ là rất xấu xa còn gì?

Nàng nói xong cũng không nói thêm gì nữa mà xoay lưng lại về phía của hắn. Hắn nhìn bóng lưng của nàng rồi chậc chậc cười:

- Nhìn đi nhìn lại ta vẫn thấy lưng của ngươi so với ngực vẫn còn muốn oai phong hơn nhiều a!

Nghe mấy lời vô sĩ của hắn, nàng bất giác đỏ mặt muốn cắn người. Nhưng cuối cùng cũng đè nén được lửa giận mà hắng giọng nói:

- Ngươi còn nói lung tung nữa thì ta sẽ ném ngươi xuống sông cho quái thú ăn thịt đấy!

- Ngươi dọa ta được sao?

Hắn nói xong nhảy luôn trên lưng nàng mà kỵ. Nàng bất giác bị hắn đè lên lưng, suýt chút nữa là bị ngã nhào mà cắm mặt xuống đất. Nàng vừa thẹn, vừa giận mắng:

- Ngươi nhảy lên lưng ta mà không thể báo trước một tiếng hay sao?

Hắn làm như không nghe thấy tiếng phàn nàn của nàng, đưa tay lên vỗ lây vai nàng:

- Ngươi còn đứng đó làm gì nữa, mau cõng ta đi qua sông đi chứ!

- Ngươi... ngươi còn sờ lung tung thì đừng trách ta trở mặt đấy!

Vẻ mặt vô sĩ của hắn nghe nàng tức giận thì càng hớn hở cười:

- Ngươi sợ cái gì chứ? Dù sao ta cũng bị ngươi nhìn thấy qua một lần, ta sờ lại ngươi một chút cũng là đương nhiên.

- Ngươi... ta...

Nàng rốt cuộc nhịn không được mà nhảy mạnh một cái. Hắn bị sốc nảy thì suýt chứt nữa ngã lăn ra đất, may mà tay hắn chụp nhanh lên hai vật gì đó nên mới trụ lại được. Lúc này giọng nàng đã điên cuồng gào thét:

- Buông ra, buông ra! Ngươi mau buông ra cho ta!

Hắn bị nàng xoay người muốn hất xuống, hai tay càng giữ chặt mà không chịu buông:

- Ngươi bị điên cái gì kia chứ? Chỉ là ta...

Hắn nói đến đây hai tay cảm giác có chút không ổn, hình như vật hắn chụp phải là thứ mà hắn không nên chụp trúng mới đúng. Nhưng mà lúc này thả tay ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽ bị té ngã xuống sông. Nước sông rất sâu, bên dưới lại có rất nhiều ma thú lợi hại. Hắn hiện tại không thể sử dụng linh lực, chỉ thuần túy dùng đến cường lực của cơ thể thì hắn cầm chừng qua không quá một canh giờ là sẽ bị dìm chết. Hắn trong đầu thầm mắng: “Chẳng phải là nơi đó vốn dĩ rất bằng phẳng hay sao? Bây giờ tự dưng lại căng tròn lên như vậy làm cái gì? Ta lẽ nào lại thành một tên háo sắc vô sĩ thật rồi sao? Ôi, cái hình tượng của ta sao càng lúc càng trở nên tệ hại như vậy chứ!”

Cũng may đoạn đường qua sông không quá xa, nên khi hắn còn chưa suy nghĩ xong đã thấy mình đứng bên kia bờ sông. Hắn đang nghĩ xem mình nên giải thích như thế nào với nàng cho phải, nào ngờ thứ mà hắn nhìn thấy là một ánh mắt cay độc nhìn đến chằm chằm. Cửu Thị lúc này ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nàng lớn đến chừng này tuổi rồi cũng chưa bị qua tên nam nhân nào chạm vào thân thể của nàng, huống hồ là bị người khác chụp trúng như vậy. Đã thế hắn còn vô sĩ bóp mạnh làm nàng đau đến muốn chết. Hắn vô sĩ như vậy, thử hỏi nàng sao không thể không hận hắn cho được. Nếu không vì nghĩ đến thế giới tươi đẹp bên ngoài, nàng thật muốn đánh hắn chết ngay tại chỗ. Không thể giết hắn, nàng cũng phải cho hắn một bài học mới hả giận được. Bàn chân bé nhỏ của nàng nhắm ngay đũng quần của hắn mà đá. Hắn kinh hãi hô lên:

- Nay, ngươi mà đã trúng chỗ đó thì ta chết chắc đó! Chẳng phải chỉ là nắm chỗ không nên nắm một chút thôi sao, ngươi làm sao lại không nói lý lẽ như vậy?

Hắn không nói nàng còn đỡ giận, hắn nói ra lời nào cũng toàn là lời vô sĩ, nàng làm sao mà kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng:

- Ta đá chết ngươi! Ta đá chết ngươi!

Ầm! Ầm! Ầm!

Hắn không có linh lực trong người, chỉ dùng cường độ thân thể mà đối kháng với sức mạnh của nàng thì dù hắn có làm bằng sắt đá cũng muốn rã rời không ngốc đầu dậy nổi. Nhìn hắn nằm bất động trên mặt đất, một mảng cây cối xung quanh cũng bị san phẳng. Nàng có chút lo lắng sợ là ra tay quá nặng mà giết chết hắn. Nàng ổn định lại thân hình, rồi cẩn thận đi đến cạnh hắn. Tay nàng còn chưa chạm đến người hắn, đã nghe tiếng hắn thều thao kêu lên:

- Ngươi có cần phải mạnh tay như vậy hay không? Lẽ nào ngươi muốn giết người hay sao?

Nghe thấy tiếng hắn thị nộ khí trong người của nàng lại bùng lên. May mà lúc này nàng đã bình tĩnh lại ít nhiều nên chỉ hừ lạnh, nói:

- Nếu ngươi lần sau mà còn không biết an phận thì đừng trách ta mạnh tay! Hừ!

Nàng quăng cho hắn một tiếng hừ lạnh rồi bỏ đi. Hắn bất đắc dĩ phải cố kéo cái thân người đang muốn dập nát của mình đứng dậy. Miệng hắn vẫn không ngừng lầm bẩm:

- Tiểu ác ma, ngươi dám ra tay với ta nặng như vậy, lần sau ta nhất định sẽ chơi chết ngươi! Cũng may là ta tránh kịp chỗ yếu hại, nếu không thì ta đã bị ngươi phế rồi! Tiểu ác ma, ngươi cũng thật là quá độc ác đi!

Hắn hậm hực nhìn ngắm phía dưới đũng quần, trong lòng vừa nghĩ đến thì đã cảm thấy lành lạnh sống lưng. Hắn lắc đầu nhìn theo bóng lưng của nàng ở phía trước, hơi chần chừ một chút lại khập khiễng đi theo. Khoảng cách chừng hơn chục trượng, hắn đi qua khoảng hơn một canh giờ rồi nhưng không cách nào bắt kịp được bước chân của nàng. Hắn kỳ quái phát hiện ra, khoảng cách này dù hắn có đi nhanh hay chậm vẫn không cách nào thay đổi được. Hắn cuối cùng giật mình đứng sững lại, hóa ra từ nãy đến giờ hắn đã rơi vào bên trong ảo cảnh. Hắn không biết từ lúc nào mình đã rơi vào cái bẫy của kẻ khác. Hắn miên mang suy nghĩ là kẻ nào tính kế trên người hắn. Nhưng càng nghĩ hắn càng hoang mang nhận ra kẻ này chắc chắn là hắn chưa từng quen biết. Ai, là ai muốn giam cầm hắn ở đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.