Vũ Tập Ân

Chương 28: Chương 28: Quyết Định Của Mẫu Phi




CHƯƠNG 28 : QUYẾT ĐỊNH CỦA MẪU PHI

An phi vui vẻ bước vào phòng chính , đi sau là mấy người bạn thân cùng tỷ muội họ hàng , thấy Vũ Tập Ân đang loay hoay nghịch gì đó trên tay . Nàng nghịch ngợm vỗ vỗ nhẹ tay hắn.

“ Ân nhi , con đang làm gì a ?”

Ngẩng đấu thấy mẫu phi một bộ dáng nghịch ngợm trẻ trung. Thoát khỏi cung cấm , nàng như con chim bay lượn thỏa mái , vô ưu vô lo. Dù sao nàng cũng chỉ là nữ nhân qua đôi mươi mà thôi . Ở trong cung ủ dột làm thần sắc nàng mờ mịt u sầu, không nhận ra khi nàng cười rộ lên thỏa mái thế này thật là một mỹ nhân .

Quyết định của hăn thật không sai .

“ Mẫu thân , mẫu thân thật vui vẻ a.” Đặt cái rubic < tự làm > lên trên bàn , Vũ Tập Ân cười cười.

“ Ân. Ân nhi biết không ? Hôm nay đi chợ thật vui . Đến cửa hàng mua quần áo lụa là thật sảng khoái a. Dù không thượng hạng nhưng lại có thú vui mới mẻ. A , mẫu thân còn mua rất nhiều điểm tâm a. Nghe nói Sương Lầu là nơi làm ra điểm tâm cổ truyền ngon nhất Châu Thành , mẫu thân đã mua rất nhiều a. Về cho Ân nhi ăn. Kẻo sau này quay lại , không còn dịp .”

Ngữ khí của An phi nhỏ xuống , nàng không muốn quay về , nhưng những ngày ở đây cũng chỉ là thời gian ngắn. Khi quay về rồi , nàng sẽ coi như giấc mộng mà thôi .

Lan nhi cầm đĩa điểm tâm đặt lên bàn , cười tủm tỉm nói :

“ Phu nhân rất có hứng thú. Đi chợ còn mua nhiều thứ nữa a. Thiếu gia cứ chờ xem .”

“ Ha ha , An muội cơ hồ cái gì cũng muốn mua về cho Ân nhi đó nha.”

“ Đúng đúng . Cứ như chưa bao giờ mua về vậy .”

Một vài người xung quanh cứ thế nói nói cười cười . Họ thật thích đứa bé này. Dù nhìn nó thật là xa vời a , nhưng mà , tuyệt sắc như thế , ai cũng muốn ngắm nhìn . Khuôn mặt An muội ( tỷ ) cũng chỉ là thanh tú , không biết phu quân thế nào mới có thể sinh ra một tuyệt sắc thiếu niên khuynh thành như thế . Đẹp đến làm tâm can người khác rung động .

Vũ Tập Ân không nói gì , chỉ lẳng lặng ngồi nhìn mẫu thân xăng xăng chạy qua chạy lại , hồn nhiên trở lại là một thiếu nữ vô ưu vô lo .

Sau bữa cơm chiều , Vũ Tập Ân lôi kéo mẫu phi ra ngồi ở hoa viên nhỏ trong nhà . Tự tay rót cho nàng tách trà , hắn nói

“ Mẫu phi, ở đây người thực hạnh phúc , người hay là ở đây luôn đi”

“ Ân nhi đừng đùa , mẫu phi là ai chứ. Có thể đi là đi sao .” Nàng nhìn đóa hoa hồng ở góc vườn. Nó cũng như nàng trong cung , tỏa sắc một góc âm u lạnh lẽo , không ai đoái hoài rồi rủ xuống tàn rụng. Dù bỏ đi thanh xuân vẫn cứ phải tiếp tục sống , sống trong im lặng, chết trong im lặng mà thôi .

“ Mẫu phi , người … ở lại đây. Mình con quay về hoàng cung. Con đã sắp xếp mọi chuyện rồi.”

“ Cái gì ? Ân nhi. Đừng làm càn .” An phi sắc mặc trắng bệch. Nàng đã hiểu lờ mờ con nàng muốn làm gì. Hai tay nàng nắm chặt lấy khăn tay trên tay .

“ Mẫu phi đừng lo .” Đôi mắt kiên nghị của Vũ Tập Ân nhìn thẳng An phi , hắn cầm bàn tay nàng lên , nhẹ nhàng nắm vào trong lòng tay mình. “ Con chỉ cầu cho người hạnh phúc , an thái. Cả đời vui cười như hôm nay .”

“ Ân nhi . Không được.. phụ hoàng con … bệ hạ …” An phi nức nở. Đứa con của nàng , từ lúc bé đã biết lo cho nàng , chăm chút ôn nhu , cả khi gặp bệ hạ cũng vì nàng mà làm hết thẩy. Nhiều khi thấy con , nàng lại cảm giác như hắn là anh trai của nàng. Vì nàng che chở , vì nàng mà bảo vệ .

“ Mẫu phi an tâm. Phụ hoàng … sẽ không giận con . Nếu có , chỉ là trách phạt .”

“ Mẫu phi không thể làm gì cho con. Nhưng không thể để con phật ý phụ hoàng. Phụ hoàng con …” nàng muốn nói tiếp , vị đế vương ấy vô tình lạnh lùng , ngày nay yêu ngày mai chẳng còn gì . Nhưng thấy đôi mắt nhi tử rũ xuống , nàng không đành lòng.

Cứ thế hai người im lặng ngồi cùng nhau. Không nói nên lời .

“ A, hóa ra hai mẫu tử ở đây. Ta tìm mãi. A Mộc nói sẽ dân Ân nhi đi thăm thú Lạc Châu thành a.”

A Niên tiến đến , thấy An phi mắt đỏ mọng , Vũ Tập Ân lại không nói gì thì hơi bối rối.

Vũ Tập Ân đứng dậy , chỉnh trang quần áo rồi nói :

“ Mẫu phi đừng nghĩ nhiều. Đời người chỉ có trăm năm . Đừng đánh mất hạnh phúc . Về phần phụ hoàng , người đừng lo. Phụ hoàng mãi mãi không thương tổn Ân nhi.”

Nói rồi đừng dậy , mỉm cười ngọt ngào. Cầm tay mẫu phi rồi hướng A Niên cười, thì thầm:

“ Mẫu phi , có người  luôn đợi người . Là hạnh phúc thì phải tự nắm lấy.”

Sau đó hắn ly khai , để cho hai con người đã nhiều năm không gặp mắt ở lại. Đi xa xa khi quay lại thấy hai thân ảnh mờ mờ ôm nhau, hắn mỉm cười . Mẫu phi cuối cùng cũng đã lựa chọn.

Nhìn lên bầu trời kia , trăng cũng đã sắp lên . Có phải lần này trở về , trong cung sẽ cô độc mình hắn ?

Màn đêm buông xuống , nơi nơi phố xá của Châu Thành đều náo nhiệt . Vũ Tập Ân cũng hai biểu ca xuống phố chơi . A Vân và A Mộc rất thích tiểu đệ này. Dù phụ thân nói biểu đệ đệ thân phận không thể khinh thường,  nhưng vẫn là đứa trẻ mới mười ba mười bốn , chúng sao để trong lòng lâu được .

“ Ân nhi , đi ăn bánh đường không ?”

“ Có .”

“ Ân nhi đi ăn thịt viên chiên ở góc phố kia trước đi .”

“ Ân .”

“ Đi qua …”

“ Qua chô kia ..”

A Mộc cùng A Vân như chong chóng giữa phố , đều muốn đệ đệ mình ăn chỗ kia một chút , ăn chỗ này một thứ , qua chỗ kia mua cái này , qua chỗ khác mua cái kia. Qủa thật tâm trạng hài tử mà.

Không ai để ý A Qúy cơ hồ sắp xỉu. Điện hạ ăn mỗi thứ trên đường một ít , lại một ít. Nếu ngài có đau bụng thì hắn biết làm sao bây giờ . Hắn gánh không hết tội a.

“ A Qúy ơi A Qúy , ngươi ăn không ?”

Đang ủ dột lại thấy điện hạ của mình quơ quơ một xiên thịt viên trước mặt mình, A Qúy ỉu xìu hơn. Người này , lúc thì như một đại nhân , khi lại chỉ như tiểu hài tử , thật khó đối phó a. Nhận lấy xiên thịt từ điện hạ , hắn ăn ăn nhai nhai , trong lòng vẫn nghĩ xem điện hạ của mình là người như thế nào .

Thấy A Qúy vẻ mặt ngốc ngốc , Vũ Tập Ân cười vui vẻ dị thường .

Tít mắt , tít mắt cười . Vũ Tập Ân mua nhiều thứ. Cái chong chóng , con châu chấu tre , toàn đồ của tiểu hài tử .

Hắn đi ngang qua một cửa hiệu bán nhạc khí . Dừng chân lại đôi chút , thứ thu hút hắn chính là một cây sáo bằng ngọc trong suốt. Cửa hiệu nhạc khí rất lớn , hoa mĩ. Không nghĩ ngợi nhiều , Vũ Tập Ân bước chân vào cửa hiệu .

Lão bản thấy đứa bé tuyệt sắc kia thân mang một thân quý khí bước vào cửa vội vồn vã ra đón.

“ Khách nhân , người muốn mua gì ?”

“ Ân. Cây sáo kia ? ngươi ra giá đi ?”

Không nhiều lời Vũ Tập Ân chỉ vào cây sáo trong tủ . Càng nhìn càng mê người.

Lão bản lưỡng lự. Đó là cây sáo đại lão gia nói muốn đem tặng cho Liên công tử ở Thiên Ý lâu . Nghe nói Liên công tử một tay thổi sáo tuyệt hay , đại lão gia thấy thế thích ý , liền nói chờ dịp gặp Liên công tử kia sẽ cho người đến lấy.

“ Không được sao ?”

“ Dạ không. Khách quan chọn cái khác nhé. Ở đây có nhiều loại sáo ngọc .”

“ Thôi. Ta chỉ thích mỗi cây sáo đó.”

“ A, cái này . Đại lão gia nhà chúng tôi đã ưng ý.”

“ Thật sao ?” Vũ Tập Ân rũ mi cúi xuống , hắn rất thích cây sao kia. Bạch ngọc trong suốt , quả thật tuyệt diệu .

“ Nếu công tử có thể thổi một khúc làm ta vừa ý , ta sẽ tặng cho công tử cây sáo ấy .”

Người bước vào là một cẩm y nam tử , khuôn mặt nho nhã nhưng cũng rất tinh ranh , chỉ mới 20 tuổi hơn chút. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú bất phàn , khí chất phong lưu lại trang nhã, không biết  đã làm tan vỡ bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

“ Ngươi sẽ tặng ta sao ?” Vũ Tập Ân khó hiểu dò hỏi.Namtử này có lẽ là lão gia trong lời nói.

“ Ân. Ta chỉ trân trọng người có tài. Nếu thiếu công tử đây thực có tài khiến ta ngưỡng vọng . Không chỉ một tiểu tiêu , ngay cả nhạc khí khác , nếu công tử thích ta cũng có thể tặng.”

“ Ân. Ta sẽ thổi một khúc. Nhưng là bằng cây sáo kia . Được chứ ?”

“ Được. Mạnh Thường , mang cây sáo đến đây.”

Lão bản khi nãy nhanh nhẹn chạy đến dâng cây sáo cho nam tử kia.

Cầm lấy cây sáo trong tay nam tử , Vũ Tập Ân thổi khúc Dream Of Butterfly Lover .  Khúc nhạc cứ khi trầm , khi bổng , khi vui vẻ tự do , khi lại u sầu mỏng manh . Qủa thật làm day dứt lòng người , làm ẩn đau những tâm sự trong thâm tâm .

Khi Vũ Tập Ân ngừng thổi , lại khó hiểu nhìn mọi người đang ngây ra. Hắn quơ quơ tay trước mặt nam nhân kia , hỏi

“ Ngươi không sao chứ ?”

Namnhân lúc này mới tỉnh ngộ , giật mình nhìn thiếu niên trước mắt. Khúc nhạc hay đến ngây người khiến hắn cầm lòng không được mà hóa vào trong khúc nhạc , phiêu du với âm điệu. Đến khi nhạc dứt mà hắn vẫn tâm động phách lạc . Hảo thanh âm. Ngay cả Liên công tử , chủ bài ở Thiên Ý lâu cũng không thể so sánh được . Nếu thêm cả khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành này , quả thật là … Hắn ngắm thiếu niên trước mắt đến ngây người.

“ Nếu ngươi còn nhìn ta thế, ta sẽ móc mắt ngươi ra .”

Vũ Tập Ân nói , nam nhân này lại si ngốc nhìn ý , trong ánh mắt rõ ràng có si mê . Tức chết hắn. Đem thả sáo ngọc lại tay nam nhân kia , cùng hai biểu ca chuẩn bị ly khai.

Bỗng có ai đó kéo vạt áo hắn lại , thấy nam tử kia nhoẻn miệng cười.

” Ta đã hứa với công tử rồi mà. Tại ta nhất thời vì âm thanh tuyệt diệu kia mà mất hồn. Bài này tên gì vây ? Ta thực thích âm luật. Ta tên Gia Trường Nhân , tiểu công tử tên gì ?”

“ Vũ Tập Ân . Bài này tên … Mộng Hồ Điệp . Không sao. Thứ lỗi khi nãy nặng lời . Tái kiến”

Nói rồi cầm cây sáo trên tay . Đi đến cửa , quay lại mỉm cười với Gia Trường Nhân

“ Cảm ơn về món quà a.”

Nói xong liền ly khai. Không để ý Gia Trường Nhân kia đã ngây ngốc đứng đó . Khiến lão bản rối rít gọi mà không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.