- Vương Liệt, ngươi dám mời Võ Giả đến đánh chúng ta sao.
Vương Định lập tức giận dữ.
- Vương Định, ta là thúc thúc của ngươi, lão tử ngươi không có giáo dưỡng ngươi sao, có biết cái gì gọi là tôn ti trật tự hay không.
Nhìn thấy Diệp Hi Văn đại phát thần uy, trong nội tâm Vương Liệt đại định, không chút do dự cãi lại.
- Loại phế vật này ngươi vẫn che chở chúng sao, vừa rồi lời hắn nói, ngươi không nghe thấy sao, đây chính là đang vũ nhục Nhất Nguyên Tông, Vương gia chúng ta đang phát triển thật tốt, làm phiền đến Vương gia chúng ta, ngươi cảm thấy ra sao?
Vương Định bị Vương Liệt nói lúc trắng lúc xanh, ngầm bực đám Võ Giả kia đều là phế vật, mỗi một tên đều là phế vật, không có ích gì, rõ ràng bị tên tiểu tử mười mấy tuổi chưa mọc lông tử đánh thảm như vậy.
- Vương Liệt, ngươi chờ đó cho ta.
Vương Định sắc mặt khó coi lui về sau, chỉ có thể hậm hực rời đi.
- Quá sung sướng, tên hỗn đản này từ nhỏ đã không đem ta để vào mắt, lúc này xem như ta tuôn ra một ngụm ác khí rồi.
Vương Liệt cười ha ha nói, nhiều năm ác khí, rốt cục có chút xả hơi rồi.
Võ Giả chung quanh nhìn về phía Diệp Hi Văn, ánh mắt đều thay đổi, không dám giống như trước khi dễ Diệp Hi Văn nữa.
- Chúng ta lúc nào xuất phát?
Diệp Hi Văn hỏi Vương Liệt.
- Buổi chiều xuất phát, buổi tối hôm nay vào thành.
Vương Liệt hồi đáp.
Buổi tối vào thành? Là muốn trốn tránh ai sao?
Diệp Hi Văn không hỏi, Vương Liệt hơn phân nửa biết cũng không nhiều, bằng không thì Vương Liệt cũng không có lý do không nói.
Không đầy một lát, Vương Liệt đi ra, Diệp Hi Văn tìm một chỗ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
- Lần này rất cảm tạ mọi người tiếp nhận nhiệm vụ này.
Sắp tới giữa trưa, ngoài cửa có lão giả lưng còng đi đến.
- Ta là quản gia Vương gia Vương Đức Anh, lần này dẫn đội, để ta là phụ trách.
- Thì ra là Khoái Đao Vương tiền bối, cung kính đã lâu.
Một cái Võ Giả tiến lên chắp tay nói.
- Thì ra là Phong Sơn Khoái Đao Vương Đức Anh, hai mươi năm trước hắn tung hoành trăm dặm Thanh Phong sơn, không nghĩ tới lại vào Vương gia làm người hầu như vậy.
- Đa tạ mọi người phối hợp, thỉnh mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chờ một chút chúng ta lên đường rồi.
Vương Đức Anh trầm giọng nói.
Đợi đến lúc mọi người đến đông đủ, Diệp Hi Văn mới đi theo đội ngũ Vương gia áp tải thảo dược lên đường, bất quá Diệp Hi Văn có chút kỳ quái, lần này áp giải, người của Vương gia rõ ràng đều không có xuất hiện, chỉ xuất hiện một cái lão quản gia cùng một ít Vương gia hộ vệ, Vương Liệt cũng không có xuất hiện.
Vần đề này làm cho Diệp Hi Văn không dám buông lỏng, bản thân nhiệm vụ lần này hộ tống rất kỳ quái, hộ tống một lần thảo dược, rõ ràng được 3000 Hạ Phẩm Linh Thạch, nhiệm vụ nói rõ lần này phi thường trọng yếu, linh thạch là cùng độ khó nhiệm vụ quan hệ trực tiếp, nhưng dưới loại tình huống này, Vương gia chỉ phái một cái lão quản gia ra mặt, đúng là có chút quỷ dị.
Lúc này những Võ Giả này cũng ít nhiều đều cảm thấy quỷ dị, những người này nhiều năm sinh hoạt trên đường tên mũi đao, tuy tình thế có chút cổ quái, cũng đều câm miệng, không hề nói đùa.
Đoàn xe chậm rãi đi về phía trước, ước chừng đi hơn một canh giờ, đột nhiên phía trước có một hồi bạo động.
- Trần Long, Trần Hổ, hai Đại đương gia Thanh Phong Trại đều đã đến, thật sự cũng không nghĩ tới, đây chỉ là một xe thảo dược bình thường mà thôi, không đáng để hai vị chủ nhà tự mình đến đây.
Phía trước truyền đến thanh âm của Vương Đức Anh.
- Là Thanh Phong Trại sao.
Đám Võ Giả có chút ít bạo động, Thanh Phong Trại thanh danh hiển hách rồi, phụ cận Thanh Phong Sơn có rất nhiều núi, dân chúng bưu hãn, thổ phỉ sơn tặc bị quét sạch, Trần Long, Trần Hổ hung danh truyền xa, nghe nói là một đôi huynh đệ, thực lực cực kỳ cao cường, đều là bát trọng đỉnh phong cao thủ, nếu hai người liên thủ, thậm chí có thể đối kháng Hậu Thiên Cửu Trọng cao thủ.
Đối với những Võ Giả này mà nói, Thanh Phong Trại hai Đại đương gia cũng có uy hiếp rất lớn.
- Thật sự là thảo dược bình thường sao, Vương Đức Anh, ngươi năm đó cũng là hảo thủ một phương, không cần khi dễ hai huynh đệ chúng ta?
Trước một đội ngũ, có hơn trăm người, hai người cầm đầu đều là người có lưng hùm vai gấu, Đại Hán diện mạo thô cuồng, hai người mặt mày bảy tám phần tương tự, đúng là hai Đại đương gia Thanh Phong Trại, Trần Long Trần Hổ.
- Đương nhiên không phải, nhưng Thanh Phong Thương Hành chúng ta cùng Thanh Phong Trại các ngươi gần đây đều là nước giếng không phạm nước sông, ngày lễ ngày tết, cũng chưa từng thiếu đi lễ vật, làm sao lần này phải gây khó dễ chúng ta sao?
Vương Đức Anh trầm giọng nói ra, thanh âm trầm ổn hữu lực.
- Chúng ta cũng không muốn khó xử, chỉ cần các ngươi đem thảo dược để lại, huynh đệ chúng ta rời đi.
Thanh Phong Trại Đại đương gia Trần Long nói ra.
- Hừ, nói như vậy, hai vị muốn cùng Thanh Phong Thương Hành chúng ta trở mặt sao, Thanh Phong Thương Hành chúng ta, tuy thường giúp mọi người làm điều tốt, nhưng không phải bùn đất nặn ra, các ngươi cũng đừng mơ tưởng sống khá giả.
Vương Đức Anh tiếp tục nói.
- Bớt nói nhảm, ngươi nghĩ rằng chúng ta không có nghĩ qua sao? Cái này gọi là người vì tiền mà chết, làm xong vụ này, ngươi nghĩ rằng huynh đệ chúng ta cứ ở lại đây sao?
Trần Hổ cười ha ha nói.
- Chớ nói nhảm rồi, ngươi đã không chịu, vậy thì đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí, giết.
Lập tức Thanh Phong Trại một đám thổ phỉ lao đến, mà hai Đại đương gia Thanh Phong Trại càng cười lớn một tiếng, sau đó xông lên trước, mang theo những thổ phỉ Thanh Phong Trại giết tới.
- Toàn thể theo ta lên, giết.
Vương Đức Anh hét lớn một tiếng, dưới chân đạp mạnh, lập tức bay vút lên không trung, một thanh đao dài rút ra, lập tức hàn mang chiếu rọi giữa không trung, xoáy lên một hồi cuồng phong, hướng phía Trần Long Trần Hổ chém xuống.
Thanh Phong Trại có hai Đại đương gia xuất ra vũ khí, là một thanh Lang Nha bổng.
- Oanh.
Trường đao cùng Lang Nha bổng mãnh liệt đụng vào nhau, một cổ khí lưu kinh khủng giao nhau khuếch tán ra, hình thành gió mạnh vô cùng đáng sợ.
- Ha ha ha, không nghĩ tới vài thập niên tung hoành, Khoái Đao cũng không có gì hơn.
Trần Long cười ha ha một tiếng, chế trụ Vương Đức Anh.
- Ha ha ha, Khoái Đao cũng không có gì hơn, lão gia hỏa, ngươi đã già rồi.
Trần Hổ cũng phụ họa ha ha cười lớn.
Trần Hổ cầm cây Lang Nha bổng quét ngang ra, làm cho hộ vệ Thanh Phong Thương Hành đều bị đánh xương cốt đứt gãy.
- Làm sao bây giờ, hai người kia quá mạnh mẽ, nếu như không có người ngăn trở hắn, chỉ sợ chúng ta đều bị hắn tàn sát không còn.
Một cái Võ Giả sắc mặt trắng bệch nói.
Đám Võ Giả còn lại đều sợ hãi nói, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải hai Đại đương gia Thanh Phong Trại, nhiệm vụ hộ tống lần này quả nhiên không đơn giản.
Bỗng dưng, một giọng nói xông ra, hướng về phía Trần Hổ phóng đi.