Vu Thần Kỷ

Chương 1252: Chương 1252: Anh dũng tranh tiên




Cơ Hạo chưa bị thương, chưa nổi điên giống Hắc Thủy Hào Hào, nhưng hắn cũng âm thầm căm tức.

Hai mũi tên vừa rồi, một mũi tên bắn về phía Hắc Thủy Hào Hào hắn không đánh giá, một mũi tên hướng về phía hắn, lại là rất nham hiểm hướng tới yếu hại bên hông hắn. Đặt ở trên thân người thường, một mũi tên này đủ để trí mạng.

Người ngoài đều chỉ nói Cơ Hạo là tu vi Vu Đế, Vu Đế sinh mệnh lực cường đại dị thường, bị mũi tên bắn thủng yếu hại bên hông, nhiều nhất tổn hại vài phần nguyên khí, thật ra cũng không đến mức uy hiếp sinh mệnh.

Nhưng Cơ Hạo thu phục Nghệ Địa, càng để hắn bái vào môn hạ Vũ Dư đạo nhân, thành sư đệ đáng tin của mình. Hai người giao tình thâm hậu, một số thủ đoạn nham hiểm không lộ ra với người ngoài của Thập Nhật quốc, Cơ Hạo cũng từ chỗ Nghệ Địa học đến nơi đến chốn.

Mũi tên bắn lén vừa mới hướng phía hông Cơ Hạo bắn tới, bản thân mũi tên là ngâm nước bọt Câu Vẫn Biên Bức cùng nhựa cây Lang Độc Mộc, độc tính trên thân mũi tên cực kỳ nham hiểm, chuyên môn ô nhiễm tinh huyết nhân tộc; đầu mũi tên là nơi cực âm trong lòng đất tám vạn một ngàn dặm lấy ra đá mặt quỷ chế thành, chí âm chí hàn, tà độc dị thường, yếu hại thận sau khi bị trúng nó, tất nhiên tổn hao nhiều nguyên khí.

Mũi tên tuy bị Thái Cực Pháp Y nghiền nát, ở trong nháy mắt đó, thần thức của Cơ Hạo đã phân biệt ra phù văn trên đầu mũi tên sử dụng—— đó là ‘Lạc Ô Chú’ chỉ Thập Nhật quốc có, truyền thuyết thượng cổ đại thần Nghệ bắn chết chín con Tam Túc Kim Ô, sử dụng chính là Lạc Ô Chú.

Đây cũng là một loại thượng cổ thần chú cực độ sát phạt nguyên khí, đối với tinh huyết có lực phá hoại đáng sợ.

Nếu nữ tử bị Lạc Ô Chú đánh trúng thì thôi, nữ tử thuần âm, lực sát thương của Lạc Ô Chú đối với nữ nhân sẽ không quá mạnh mẽ; nếu là nam tử thuần dương bị Lạc Ô Chú đánh trúng, cho dù là đại năng cấp Vu Đế, ít nhất cũng phải gục trên giường bệnh một hai năm, tệ hơn còn có thể hạ cảnh giới, mất đi hơn phân nửa lực lượng.

Mũi tên tàn nhẫn, nham hiểm như thế, cũng chỉ có Cơ Hạo, đổi làm Tự Văn Mệnh không cẩn thận bị ám toán một mũi tên, cũng là kết cục bị thương nặng hấp hối.

Thu hồi Thái Cực Thần Phong, Cơ Hạo nhìn về phía mũi tên bắn tới. Mũi tên nham hiểm độc ác như vậy, hơn nữa dùng tới Lạc Ô Chú chỉ Thập Nhật quốc có, người tới tất nhiên là cao tầng của Đông Di Thập Nhật quốc.

Chân trời phía tây, dưới mây đen thật dày một con Kim Sí Đại Điêu (chim ưng to lớn cánh vàng) hình thể cực kỳ to lớn dang cánh màu vàng rộng trăm dặm, vô thanh vô tức khống chế cương phong lướt đến. Cách mấy trăm dặm, một nam tử thanh niên đứng ở đỉnh đầu Kim Sí Đại Điêu ra vẻ tiếng cười sục sôi chí khí ở xa xa truyền tới.

“Phía trước là Nghiêu Hầu Cơ Hạo phải không? Mỗ, Cùng Tang Thánh, đặc biệt dẫn hảo thủ tinh nhuệ trong tộc đến trợ chiến. Một chút xà trùng tiểu yêu, không đáng để Nghiêu Hầu ra tay, tiểu yêu tiểu quái nhỏ nhoi này, để thủ hạ của mỗ đối phó đi!”

Cơ Hạo hơi nhíu mày, Cùng Tang Thánh? Cùng Tang thị?

Cùng Tang thị bắt nguồn từ đất ‘Cùng Tang’, khởi nguyên ở đế Thiếu Hạo, đó là chỗ đất tổ của thị tộc lệ thuộc trực tiếp đế Thiếu Hạo. Từ sau khi đế Thiếu Hạo bỏ đế vị quy ẩn, thị tộc của hắn phân hoá ra nhiều bộ tộc lớn nhỏ, cũng phân hóa ra nhiều dòng họ.

Nhưng Cùng Tang thị một chi này sao... Chỉ có một chi tộc nhân nọ nhiều thế hệ trấn thủ đất tổ Cùng Tang, được xưng có được huyết mạch thuần khiết nhất của đế Thiếu Hạo, mới luôn kiên trì sử dụng dòng họ ‘Cùng Tang’ này.

Nếu là Cùng Tang thị mà nói, vậy tất cả đều có thể giải thích thông.

Cùng Tang thị, ở Đông Di Thập Nhật quốc được hưởng địa vị cực kỳ đặc thù.

Họ Nghệ nắm giữ quân đội cùng tài phú ở Thập Nhật quốc, lực lượng thế tục khổng lồ của Thập Nhật quốc đều bị họ Nghệ nắm giữ, các đời quốc chủ Thập Nhật quốc, minh chủ nhiều nhiệm kỳ các bộ tộc Đông Di, đều xuất thân họ Nghệ.

Cùng Tang thị nắm giữ tín ngưỡng các bộ tộc Đông Di, toàn bộ vu tế, toàn bộ vu y của Thập Nhật quốc, tiễn thủ cường đại nhất thần bí nhất đích thực đều ra từ Cùng Tang thị. Đông Di các bộ cần vu dược, cần vu phù, các loại sản phẩm có liên quan với vu thuật, bao gồm mũi tên phù văn các bộ tộc Đông Di ắt không thể thiếu, hơn chín phần mười đều ra từ tay vu sư Cùng Tang thị.

Có người từng nói như vậy, họ Nghệ hợp thành thân thể thế lực to lớn Thập Nhật quốc này, mà Cùng Tang thị chính là linh hồn của thân thể cường đại này. Không có Cùng Tang thị, Thập Nhật quốc chỉ là một vật chết, Đông Di liên minh cường đại cũng sẽ sụp đổ.

Ngay lúc Cơ Hạo đang nghĩ, Hắc Thủy Hào Hào đã vung loan đao, hướng Cùng Tang Thánh lớn tiếng rít gào lên: “Cùng Tang Thánh? Tộc nhân Cùng Tang thị? Nhiều năm như vậy, rất ít thấy tộc nhân các ngươi đi lại bên ngoài! Các ngươi, chỉ biết sau lưng ám tiễn đả thương người sao? “

Hắc Thủy Hào Hào thè lưỡi rắn thật dài, hướng tới Cùng Tang Thánh lớn tiếng gào rống: “Các ngươi còn biết xấu hổ hay không? Thiếu Hạo dạy các ngươi đám tiểu tạp toái này hạ độc thủ sau lưng sao? Các ngươi cũng tính là hậu duệ Nhân Hoàng? Ta nhổ vào!”

Một ngụm nọc độc phun mạnh ra, Hắc Thủy Hào Hào bản tính yêu ma chưa trừ, hắn xoay người, dùng sức mân mê sau lưng, dùng sức vỗ mông mình, quái thanh quái khí lớn tiếng kêu gào: “Cùng Tang Thánh, các ngươi đám đàn bà không - trứng này, các ngươi chỉ biết ám tiễn đả thương sau lưng người ta sao? Đến đi, bắn ta, đến đi, ngươi nếu bắn không chết ta...”

Cơ Hạo không hé răng, Cùng Tang Thánh bề ngoài khuôn mặt đoan trang, trên cằm để một chòm râu thì biến sắc.

Hắc Thủy Hào Hào mắng hắn không quan trọng, nhưng lời hắn nói đã làm nhục Thiếu Hạo, Cùng Tang Thánh chắc chắn không thể để Hắc Thủy Hào Hào mắng dữ dội tiếp như vậy.

Vung tay, phía sau Cùng Tang Thánh một thanh niên mặc áo lông vũ màu trắng, toàn thân được lông chim trắng noãn như tuyết gắt gao bao bọc, da mặt cũng trắng hơn tuyết, mi thanh mục tú như một thiếu nữ thanh tú thân thể nhoáng lên một cái, kéo một luồng sáng màu trắng mắt thường gần như không thể thấy được lao ra.

“Yêu nghiệt lớn mật, sao dám làm nhục tổ tiên? Ta Cùng Tang Sương, đặc biệt tới giết ngươi!”

Cùng Tang Sương kéo theo mấy chục tàn ảnh nhanh chóng lao về phía Hắc Thủy Hào Hào, khi hắn đi ngang qua Cơ Hạo, còn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Cơ Hạo, trong một đôi mắt hoa đào ngập nước tràn đầy trào phúng cùng khinh thường ——bộ dáng đó, thật giống như một thiên tài trời sinh thông minh nhìn một đứa ngốc.

Cơ Hạo nặng nề ho khan một tiếng: “Hắc Thủy Hào Hào, là đối thủ của ta!”

Một làn gió nhẹ chợt lướt qua bên người Cơ Hạo, Cùng Tang Thánh như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo, vươn một bàn tay làm động tác cản Cơ Hạo. Ngoài cười nhưng trong không cười hướng Cơ Hạo nhếch nhếch miệng, Cùng Tang Thánh ‘Hắc hắc’ nói: “Nghiêu Hầu... Mấy năm qua, ngươi bôn ba khắp nơi, nghĩ hẳn đã mệt rồi. Công lao ngươi lập không ít, để người trẻ tuổi tộc ta bán thêm chút khí lực đi.”

Cười một tiếng quái dị, Cùng Tang Thánh lặng lẽ nói: “Cùng Tang thị ta cũng là nhân tộc nhất mạch, là con cháu đế Thiếu Hạo. Chúng ta vất vả từ Đông Hoang tới Trung Lục, không lẽ Nghiêu Hầu còn muốn cướp đoạt cơ hội góp sức cho nhân tộc của chúng ta?”

Cơ Hạo muốn nói lại thôi. Cùng Tang Thánh mỉm cười, dùng sức chỉ chỉ ngực mình, dùng sức nói: “Nghiêu Hầu, chúng ta mang theo một bầu nhiệt huyết cùng nhiệt tình đến, ngươi cũng không thể lạnh lòng cống hiến cho nhân tộc của chúng ta!”

Lời cũng đã nói đến trình độ này, Cơ Hạo từ từ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn Cùng Tang Thánh:

“Ta là đầy ý tốt, ta sợ Cùng Tang Sương tiểu tử này sẽ chết.”

“Mặt khác, Cùng Tang Thánh, các ngươi thật sự là vừa mới tới Trung Lục sao? Vậy, các ngươi tới thật đúng dịp đó!”

Cơ Hạo ở trong lòng chửi ầm lên ——thời gian vài năm qua, khi vô số việc bẩn việt mệt cần người làm các ngươi không thấy bóng dáng.

Hiện tại chỉ còn lại có chín đại long môn chặn đường, mắt thấy đã sắp tới lúc đại công cáo thành...

Các ngươi đám vương bát đản này chạy tới hái trái cây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.