Quỳ Môn phá rồi.
Quỳ Môn liên quân thị tộc tổn binh hao tướng, lăn qua lộn lại vài ngày thời gian chưa tiến thêm, theo Cơ Hạo vung tay một cái, cứ thế bị phá.
Mặc kệ liên quân thị tộc ở trong quá trình tấn công Quỳ Môn đã chôn xuống bao nhiêu tâm tư nhỏ, có bao nhiêu thị tộc chỉ kiếm chác thét to không ra lực, trong bọn họ có bao nhiêu lục đục với nhau, có bao nhiêu hành vi ngáng chân nhau.
Nói tóm lại một câu, việc mấy đại thị tộc đỉnh cấp của nhân tộc, các hậu duệ tinh anh của mấy Nhân Hoàng, tiên hiền, quân đội bọn họ liên hợp tạo thành tốn thời gian dài chưa thể hoàn thành, bị một mình Cơ Hạo làm được!
Vạn Lưu Quy Hư Đại Trận dẫn dắt toàn bộ thủy nguyên chi lực của Bàn Cổ thế giới hội tụ chín đại long môn, kéo theo địa mạch chi khí được thủy nguyên chi khí tưới nhuần khi vận chuyển mang đến lực lượng dẫn dắt khổng lồ, đều tụ tập đến trong thân núi của chín đại long môn.
Thân núi của chín đại long môn kiên cố dị thường, hùng hồn to lớn. Thân núi Quỳ Môn vỡ tan, mở ra một thủy đạo rộng trên ngàn dặm, dài ức vạn dặm, thủy nguyên chi lực theo thông đạo Quỳ Môn vỡ ra chảy xiết, mọi người đều nghe được thủy nguyên chi lực và hư không ma sát phát ra tiếng vang lớn ‘Sưu sưu’, thấy được thủy nguyên chi lực xé rách hư không hình thành các đường không khí nổ màu trắng.
Vô số làn thủy triều thủy nguyên như con rồng màu trắng đầu đuôi nối nhau, mang tiếng kêu chói tai lướt qua Quỳ Môn.
Liên quân thị tộc lấy hàng vạn để tính chỉ biết sững sờ nhìn Cơ Hạo, chưa thể kịp tránh đi thủy nguyên triều tịch đột nhiên bùng nổ, bọn họ bị quấn vào trong khí bạo màu trắng mênh mông cuồn cuộn như rồng, ùn ùn kêu lên quái dị bị quấn vào thủy đạo Quỳ Môn, theo nước lũ, mưa to, cơn lốc cuồn cuộn không tự chủ được chớp mắt đi xa.
Thủy nguyên chi lực của toàn bộ Bàn Cổ thế giới đều đang thông qua thủy đạo Quỳ Môn chảy về phía tám đạo long môn đằng sau, có thể nghĩ thủy đạo Quỳ Môn thừa nhận áp lực lớn bao nhiêu. Các luồng khí bạo màu trắng xé rách thân núi hai bên thủy đạo Quỳ Môn, không ngừng cào ra ánh lửa chói mắt, không ngừng có từng khối lớn đá núi bị thủy nguyên chi lực hung mãnh giật xuống, xé thành phấn.
Liên quân thị tộc rối loạn đầu trận tuyến chạy vội khắp nơi, ùn ùn tránh thủy đạo Quỳ Môn, không dám chắn ở trước thủy triều thủy nguyên điên cuồng.
Chỉ có trưởng lão vài thị tộc dựa vào tu vi mạnh mẽ của mình, bọn họ mãnh liệt lơ lửng ở tại chỗ bất động, tức sùi bọt mép nhìn chằm chằm Cơ Hạo —— khí bạo màu trắng điên cuồng đánh vào thân thể bọn họ, không ngừng ở trên người bọn họ nổ thành phấn, lúc khí bạo vỡ vụn phát ra tiếng vang như vô số sấm sét bùng nổ, chấn động khiến bầu trời cũng mơ hồ run rẩy.
Cơ Hạo lơ lửng cao cao giữa không trung, tay áo theo gió phất phới, như thần linh cao cao tại thượng quan sát trưởng lão các thị tộc đó.
Sự tình, chung quy vẫn để Cơ Hạo làm được rồi.
Ngày sau tính công, mọi người chỉ có thể nói, một cửa ải cuối cùng của nghiệp lớn trị thủy, chín đại long môn tuyên bố bị phá, long môn đầu tiên Quỳ Môn là bị Nghiêu Hậu Cơ Hạo công phá. Mà Nghiêu Hậu Cơ Hạo, người trong thiên hạ đều biết hắn là người của Tự Văn Mệnh, phần công lao này tự nhiên phải tính đến trên đầu Tự Văn Mệnh!
Sự tình gì cũng là lần đầu tiên mới có lực rung động, mới có thể làm người ta khắc cốt minh tâm ghi nhớ đáy lòng. Con dân nhân tộc cũng sẽ chỉ truyền miệng nhau, chín đại long môn ngăn trở đường đi của nước lũ, long môn đầu tiên lại là Nghiêu Hậu Cơ Hạo phụng mệnh Tự Văn Mệnh công phá!
Về phần nói long môn thứ hai, long môn thứ ba là ai công phá! ! !
Lấy tâm tính con dân nhân tộc, có lẽ bọn họ ngay cả tên của long môn thứ hai cùng long môn thứ ba cùng với vài cái long môn phía sau cũng không nhớ rõ!
Ở thời đại này, nhiều bộ tộc nhân tộc văn minh cực kỳ nguyên thủy, bọn họ đối với ghi nhớ lịch sử, đều vẫn dựa vào các trưởng lão truyền miệng mới bảo lưu lại. Ngươi đừng mong bọn họ có năng lực ghi nhớ quá nhiều thứ, bọn họ cũng không thích ghi nhớ quá nhiều thứ —— cùng với thuộc lòng tên chín đại long môn cùng người công phá bọn chúng phân biệt là ai, còn không bằng đi trong rừng bắt thêm một con lợn rừng còn có lợi hơn.
Quỳ Môn, cửa đầu tiên của chín đại long môn, một công lao lớn cuối cùng của nghiệp lớn trị thủy, cũng là công lao mấu chốt nhất, là Nghiêu Hậu Cơ Hạo hoàn thành, là người của Tự Văn Mệnh hoàn thành. Mọi người sẽ nhớ kỹ cái này, cũng sẽ chỉ nhớ cái này!
“Tiểu tử vô lễ!” Một vị trưởng lão Hữu Sào thị khó thở tức giận mắng.
“Hắn làm sao dám? Tự Văn Mệnh làm sao dám?” Một vị trưởng lão Cùng Tang thị hổn hển tru lên —— bọn họ hầu như đại biểu mấy thị tộc cường đại nhất nhân tộc, Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo sao lại dám ‘cướp đi công lao vốn thuộc về bọn họ’ !
“Chúng ta, chưa nghị định công lao công phá Quỳ Môn rốt cuộc thuộc về ai, hắn, hắn, hắn... tiểu tử quá vô lễ!” Mấy vị trưởng lão Vân Dương thị tức giận đến mức da mặt biến thành màu đen, thân thể mỗi người run nhè nhẹ, đã không được kiềm chế lửa giận trong lòng, muốn ra tay đối với Cơ Hạo.
“Tiểu tử vô lễ, phải trừng phạt, đại sự nhân tộc, khi nào đến lượt đám tiểu bối vô lễ, vô tri này nhúng tay?” Một vị trưởng lão sơ vu nhất mạch vênh váo tự đắc nói: “Cơ Hạo tiểu tử này chết chắc rồi, chờ Vu Cổ trưởng lão trở về, hắn chết chắc rồi!”
Một đám trưởng lão thị tộc đều gật đầu, tiếp nhận ý kiến của trưởng lão sơ vu nhất mạch.
Cơ Hạo thế mà dám xuống tay, cướp đi ‘công lao thuộc về bọn họ’, loại tiểu bối không đặt tôn trưởng vào mắt, làm việc hoang đường này, phải hung hăng trừng phạt. Đương nhiên, nếu Cơ Hạo biết điều, nguyện ý quỳ gối dưới chân bọn họ, khóc trời kêu đất đem công lao tặng cho họ mà nói, như vậy bọn họ cũng không ngại khai ân ngoài pháp luật, tha cho Cơ Hạo một cái mạng nhỏ.
Hiện tại, vấn đề đến rồi —— nếu Cơ Hạo ôm đùi bọn họ khóc lóc đem công lao nhường ra mà nói, phần công lao này nên là của ai? Hoặc là nói, Cơ Hạo nên ôm đùi vị trưởng lão nào trong bọn họ mới đúng?
Không có ai quan tâm Cơ Hạo là nghĩ như thế nào. Trưởng lão các thị tộc này rất tự cho là đúng mở to mắt nhìn nhau, từng ánh mắt tựa như đao kiếm hung hăng hướng người khác trừng mắt nhìn qua. Bọn họ đều muốn dùng khí thế của mình hù dọa đối phương, để đối phương ngoan ngoãn rời khỏi tranh đoạt đối với công lao.
Cho dù đã đến lúc này, các trưởng lão đều cảm thấy, Cơ Hạo không có khả năng có lá gan từ chối yêu cầu của bọn họ!
Thật sự muốn độc chiếm công lao Quỳ Môn? Cơ Hạo có lá gan này? Hắn có tư cách này? Cướp công lao của hắn, đây là để mắt hắn, đổi thành người thường, đổi thành công lao bình thường, các trưởng lão đó còn không thèm cướp!
Cơ Hạo đứng ở trời cao, lời một đám trưởng lão thị tộc nói hắn nghe rõ ràng.
Lời nói vô sỉ như thế, tâm tính cuồng vọng tự tin như thế, Cơ Hạo không khỏi nhếch miệng cười. Năm đó các vị Nhân Hoàng, các tiên hiền nhân tộc, bọn họ vì nhân tộc quật khởi và cường thịnh lập ra công lao hãn mã.
Nhưng bọn họ để lại đám con cháu này, là những cái quái gì thế này? Cho dù một thị tộc chung quy không tránh được xuất hiện mấy kẻ vô liêm sỉ không nên thân, đám vô liêm sỉ này cũng quá nhiều rồi nhỉ?
Không lẽ, trong hậu duệ của các vị Nhân Hoàng, các tiên hiền, tỉ lệ khốn kiếp sinh ra tương đối cao?
Một cánh quân Cùng Tang thị đột nhiên hô to lao về phía Quỳ Môn, lao về phía yêu quái thủy tộc đánh đấm hỗn loạn trong Quỳ Môn. Một thanh niên Cùng Tang thị thực lực đạt tới Vu Đế đỉnh phong lớn tiếng quát: “Kiến công lập nghiệp, ngay tại hôm nay. Vì nhân tộc, giết sạch thủy yêu! Giết cho ta, giết, giết!”
Mấy vạn tiễn thủ Cùng Tang thị ùn ùn giơ lên cường cung trong tay, chỉ nghe tiếng kêu bén nhọn kéo dài không dứt, mũi tên gào thét mà ra như bão tố, từng đám đông thủy yêu bị đánh thành cái sàng, càng có lính tôm lấy hàng vạn để tính bị mũi tên xuyên thủng.