Vu Thần Kỷ

Chương 1774: Chương 1774: Cái nước đục này rất sâu




Phân thân Cơ Hạo đứng ở trên cái tai đỉnh của đại đỉnh, mỉm cười nhìn ra bốn phương.

Con dân Bồ Phản tản mát ra sinh cơ sức sống bừng bừng hướng về phía trước làm Cơ Hạo rất hưởng thụ, loại niệm lực nóng bỏng mãnh liệt, thuần hậu giản dị này, giống như một chén lại một chén rượu lâu năm nồng đậm, khiến Cơ Hạo vô cùng say mê.

Ngay lúc cảm giác tuyệt vời này cuồn cuộn không ngừng ập tới, Cơ Hạo nhìn thấy trên hành cung của Đế Úc lao ra một đồ đằng chiến kỳ cực lớn —— một con phi hùng lưng mọc hai cánh đứng thẳng như con người, chân đạp tam sơn ngũ nhạc, trong mồm phi hùng ngậm một thanh đại kiếm dày nặng, mũi kiếm không ngừng có huyết quang nhỏ xuống.

Đây là Phi Hùng Huyết Chiến Kỳ của Công Tôn thị, một khi tế ra, đại biểu không chết không thôi, huyết chiến đến cùng.

Năm đó Hiên Viên thánh hoàng triệu tập ức vạn bộ lạc nhân tộc, tạo thành liên quân đối kháng ác quỷ dị tộc, vô số tổ tiên Công Tôn thị ở dưới huyết chiến kỳ đẫm máu tử chiến, dùng máu cùng thịt bọn họ đúc thành hào quang bất hủ của đồ đằng chiến kỳ này.

Sau Hiên Viên thánh hoàng, Phi Hùng Huyết Chiến Kỳ của Công Tôn thị chưa từng xuất hiện nữa, lá chiến kỳ loang lổ vết thương này vẫn luôn cung phụng ở trong thánh hoàng miếu của Hữu Hùng Chi Khư, trừ đại điển tế trời, tế tổ, chưa ai từng thấy lá chiến kỳ tượng trưng cho chiến ý bất khuất của nhân tộc này nữa.

Đế Úc thế mà lại tế ra Phi Hùng Huyết Chiến Kỳ, hắn muốn hướng ai khai chiến? Hắn muốn khai chiến với ai?

Hắn đã cấu kết dị tộc, cùng một giuộc với phân thân Ngu Hoặc mê hoặc nhân tộc, thằng cha này tế ra lá chiến kỳ đại biểu tinh thần bất khuất, ý chí không sợ của nhân tộc, mặc kệ hắn muốn làm gì... Cơ Hạo cảm thấy rất hoang đường, rất buồn cười!

Tiếng trống trận trầm trầm truyền đến, ở trong tiếng rồng gầm rung trời của vô số chiến sĩ long tộc, phi hùng kỵ sĩ vừa rồi còn đang giao thủ với bọn họ rút lui như thuỷ triều xuống. Thông qua truyền tống trận lâm thời bố trí, các phi hùng kỵ sĩ đó dùng tốc độ nhanh nhất quay về Bồ Phản, tụ tập ở cạnh hành cung của Đế Úc.

Trừ phi hùng kỵ sĩ bổn gia Công Tôn thị, quân đoàn riêng của nhiều chi mạch Công Tôn thị, như là Mị thị, Hùng thị các gia tộc cũng không ngừng hướng Bồ Phản chạy đi. Trừ quân đoàn quân đội riêng của các gia tộc đồng nguyên đồng mạch với Công Tôn thị, càng có quân đoàn của một số thị tộc và bộ tộc đầu nhập Đế Úc không ngừng theo tiếng trống trận hướng Bồ Phản tụ tập.

Ánh mặt trời chiếu khắp Bàn Cổ mỗ đại lục, Cơ Hạo càng mượn dùng ánh mặt trời, nhìn thấy quân đội rất nhiều bộ tộc quanh Bồ Phản cũng đang khẩn cấp tập trung.

Tiếng hoan hô của vô số con dân nhân tộc Bồ Phản im bặt ngưng lại, lắng nghe tiếng trống trận trầm trầm, đằng đằng sát khí kia trong thiên địa, vô số con dân nhân tộc lo sợ bất an nhìn về phía hành cung của Đế Úc.

Đế Úc đây là được ăn cả ngã về không, khư khư cố chấp, hắn tế ra Phi Hùng Huyết Chiến Kỳ, hắn muốn làm gì? Hắn muốn hướng ai khai chiến?

Trên không trung, tướng lĩnh long tộc đám Ngao Hạo dùng bí pháp trong tộc liên lạc với nhau, tổn thất mấy vạn chiến sĩ long tộc thuần huyết bọn hắn mang theo một tia khó hiểu, càng mang theo một tia đau lòng, cẩn thận hộ tống Hùng Sơn tộc nhân các bộ tộc hướng phía Nghiêu Sơn thành rút lui.

Dù là đám người Ngao Hạo ngày thường không có đầu óc, bọn họ cũng cảm nhận được không khí Bồ Phản biến hóa. Bọn họ phát ra từ bản năng cảm thấy, như có một con chó điên đang mài nanh vuốt, nước dãi điên cuồng từ trong mõm con chó điên này không ngừng chảy ra, nó đang chuẩn bị đợi người rồi điên cuồng cắn một nhát.

Mệnh lệnh Đế Úc vừa mới tuyên bố rất hoang đường, hắn hạ lệnh tru sát tất cả người phản kháng hắn, lại ngay cả chính hắn cũng chưa làm rõ, rốt cuộc có bao nhiêu người không phục hắn, phản kháng hắn. Nhưng bên cạnh Đế Úc dù sao có trưởng lão Công Tôn thị giúp đỡ, sau khi đủ chiến sĩ hội tụ đến cạnh hành cung của hắn, một mệnh lệnh tác chiến rõ ràng từ trong hành cung của Đế Úc truyền ra.

Chỉ nghe một tiếng hò hét, sát khí ngập trời xộc thẳng lên chín tầng mây, theo tiếng huýt gió bén nhọn, đại quân Đế Úc tụ tập thay đổi phương hướng, bắt đầu hướng phía Sùng Sơn chạy đi.

Đại quân đông nghịt giống như một con hắc long giương nanh múa vuốt uốn lượn đi vội, trừ chi đại quân đến từ Bồ Phản, trực thuộc Đế Úc, còn có đại quân vô số thị tộc cùng bộ tộc nguyện ý phục tùng mệnh lệnh của Đế Úc từ bốn phương tám hướng hướng về cùng một phương hướng lên đường.

Đứng ở trên tai đỉnh, vẻ mặt Cơ Hạo đột nhiên biến đổi.

Sùng Sơn, trú địa Hữu Sùng bộ, chỗ bộ tộc bổn gia Tự Văn Mệnh. Tự Hi phụ thân Tự Văn Mệnh lúc ban đầu phong hào chính là Sùng bá, là thủ lĩnh Hữu Sùng bộ. Làm một trong các đại bộ tộc có tiếng của nhân tộc, tộc nhân bổn gia Tự Văn Mệnh tụ cư xung quanh Sùng Sơn lấy hàng tỷ để tính.

Tự Văn Mệnh ở Thái Dương Giới đúc cửu đỉnh, công việc của Hữu Sùng bộ đều giao cho một đám trưởng lão xử lý.

Thời gian qua, đầu não các bộ cùng đế tử các tộc ủng hộ Tự Văn Mệnh, bọn họ có một bộ phận số người đem tộc nhân di chuyển đi Nghiêu Sơn thành của Cơ Hạo, còn có một số bộ tộc thì dựa theo nguyên tắc gần đây, đem tộc nhân của mình dời về phía Sùng Sơn ôm đoàn sưởi ấm.

Giờ phút này xung quanh Sùng Sơn tụ tập lượng lớn bộ tộc ủng hộ Tự Văn Mệnh. Đế Úc tụ tập đại quân tiến công Sùng Sơn, đây chắc chắn là một hồi huyết chiến, tiêu hao thực lực thật lớn đối với chính nhân tộc.

“Đế Úc, ngươi dám!” Cơ Hạo nghiến răng hét một tiếng giận dữ, hắn tung người hóa thành một luồng sáng màu vàng hướng hành cung của Đế Úc bay đi.

Cơ Hạo vừa mới xuất phát, trong hành cung của Đế Úc liền có ba luồng sáng mơ hồ phóng lên cao, ngoặt một cái hướng Cơ Hạo đón đầu. Chỉ thấy ba luồng sáng khẽ lóe lên một cái, ba bóng người tự dưng xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo, mang theo một tia mỉm cười chặn Cơ Hạo.

“Cơ Hạo đại đế dừng lại, đường đường thiên đế, nhúng tay việc nội bộ nhân tộc, sợ là không thỏa đáng.” Một thanh niên đạo nhân mặc trường bào vải thô cầm một cây hoa sen theo gió nhoáng lên một cái, mấy chục cánh hoa sen rụng ra, chợt ở trước mặt Cơ Hạo bày thành một trận thế tinh diệu tuyệt luân.

Phân thân của Cơ Hạo chỉ cảm thấy hư không trở nên cực kỳ sền sệt, một lực lượng cực kỳ khổng lồ từ trong đại trận kia ập tới, làm khối phân thân thực lực cũng không cường hãn này của hắn không thể động đậy. Hắn kinh ngạc nhìn nhìn ba đạo nhân, nghiến răng cười lạnh nói: “Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân muốn làm gì? Mắt thấy đại quân dị tộc không ngừng tới, Bàn Cổ thế giới sắp có đại tai kiếp...”

Thanh niên đạo nhân ra tay ngăn trở Cơ Hạo mỉm cười ngắt lời Cơ Hạo: “Hai vị sư phụ muốn làm gì, chúng ta có thể nào biết? Đại tai kiếp của Bàn Cổ thế giới, có gì quan hệ với Cơ Hạo đại đế? Đại đế cứ trở về thiên đình, đóng cửa lại, mỗi ngày uống rượu mua vui, tự nhiên sẽ tiêu dao không lo. Đại đế, cần gì xen vào nước đục lần này?”

Cơ Hạo nheo mắt nhìn ba đạo nhân, trên thân ba người này linh quang mơ hồ, đạo khí nồng đậm, xem đạo lực dao động trên thân bọn hắn, quả thật là đạo pháp Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nhất mạch truyền thừa. Nhưng xem vẻ mặt bọn hắn, Cơ Hạo lại cảm thấy hơi cổ quái.

“Cực lạc thanh tịnh thế giới đang bị người ta tàn...”

Cơ Hạo muốn xem xem nền móng của ba đạo nhân, nhưng lời vừa mới ra khỏi miệng, một trung niên đạo nhân phía sau thanh niên đạo nhân đột nhiên chỉ tay, chỉ nghe được một tiếng xé gió cực kỳ bén nhọn truyền đến, đầu một phân thân dùng thái dương chân hỏa ngưng tụ này của Cơ Hạo đột nhiên phát nổ, hắn còn chưa thấy rõ đạo nhân kia ra tay như thế nào, một khối phân thân này đã bị hung hăng chém giết.

Trong thần cung ở thiên đình, thân thể Cơ Hạo đang luyện hóa gió lốc thần hồn màu máu giật giật, thần hồn đau đớn một trận.

Hắn mở choàng mắt ra, hướng nơi phân thân ngã xuống nhìn qua.

Trung niên đạo nhân ra tay kiêu căng ngẩng đầu lên, hướng về phía thiên đình nhìn tới: “Một lần này nước đục rất sâu, tùy tiện nhúng tay, là sẽ chết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.