Vu Thần Kỷ

Chương 1382: Chương 1382: Cai tử đích đái lộ đảng




Cơ Hạo đứng trên tường thành, mi tâm đạo mâu mở ra, một đạo thanh quang chiếu rọi thiên địa, đem nhất cử nhất động trong doanh địa quân đoàn săn nô nhìn rõ. Vô số chiến sĩ dị tộc thống khổ khóc lóc giãy dụa, cuối cùng mỗi tên ngã xuống đất bất tỉnh.

Chẳng qua, cũng có một số người, biểu hiện của bọn họ thật sự là ra ngoài Cơ Hạo dự kiến.

Một khắc đồng hồ sau, trong doanh địa dị tộc ở xung quanh đã không còn động tĩnh nào truyền đến. Cơ Hạo bước ra một bước, hóa thành một luồng sáng lóe lên mấy cái liền tới trong một tòa thành lũy lơ lửng ở giữa không trung.

Cạnh bên khoảng năm dặm, toàn thân dùng hợp kim dị tộc bí chế đúc ra, trên tường thành dày nặng dựng lượng lớn thần tháp Ngu tộc còn có các loại sàng nỏ… các khí giới phòng thủ thành trì. Một thành lũy bay như vậy giá trị chế tạo cực cao, sức chiến đấu ở trên chiến trường càng thêm kinh người. Xuất động pháo đài bay như vậy tiến công Nghiêu Sơn thành, một số người nào đó thật sự đã bỏ vốn gốc.

“Chẳng qua, đều là của ta rồi!” Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, chợt xâm nhập trong một tòa đại điện hoa mỹ toàn thân dùng thủy tinh đúc thành.

Mấy ngàn quý tộc Ngu tộc ngã ngổn ngang đầy đất. Trên thân bọn họ, trên mặt đất khắp nơi đều là máu nôn ra, trong không khí tràn ngập một mùi lạ gay mũi. Hai con hỏa long quấn quýt ở trên đôi tay Cơ Hạo, Nha Công đứng ở trên vai Cơ Hạo đồng thời phát ra tiếng kêu phẫn nộ, cái mùi nơi này quá khó ngửi.

Trong một đống hỗn độn, mấy tên nam tử nhân tộc mặc hoa phục dị tộc run rẩy đứng ở nơi đó.

Trong tay bọn họ nắm chặt vu trượng làm từ xương trắng, dưới chân ném bừa bãi mấy chục bình thuốc hắc ngọc, bạch ngọc chế thành, từng luồng mùi thuốc hùng hậu sâu sắc, càng có một số vị thuốc cổ quái tính kích thích rất mạnh từ trong bình thuốc không ngừng bay ra.

Đột nhiên nhìn thấy Cơ Hạo, mấy nam tử nhân tộc kinh hãi muốn chết hét lên một tiếng, vu trượng trong tay bọn họ vốn đang phát ra u quang mơ hồ bao phủ toàn thân bọn họ, sau khi nhìn thấy Cơ Hạo cổ tay bọn họ run lên, trên vu trượng từng đạo quỷ hỏa ngưng tụ thành mũi tên lửa vô thanh vô tức hướng Cơ Hạo vồ tới.

Đột nhiên mất đi u quang bao phủ, mấy nam tử nhân tộc vừa mới phát ra một đòn, lại đột nhiên phun ra từng ngụm từng ngụm máu, thân thể mềm nhũn chật vật ngã xuống đất. Bọn họ uể oải rên rỉ, thân thể không chịu khống chế run rẩy.

Vung tay áo, một cơn gió dữ đem mũi tên lửa lao vút tới đánh nát, Cơ Hạo lơ lửng cách mặt đất ba thước, chậm rãi bay đến trước mặt mấy nam tử nhân tộc. Ở cao nhìn xuống quan sát bọn họ, Cơ Hạo đột nhiên nhếch miệng cười: “Bản lĩnh các ngươi rất tốt, vậy mà có thể chống đỡ lâu như vậy ở dưới ôn độc của Vũ Mục!”

Mấy nam tử nhân tộc kịch liệt run rẩy, bọn họ muốn nói chuyện, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Ngón tay Cơ Hạo hơi cong, vu trượng trong tay một nam tử bay lên. Trên bạch cốt vu trượng to bằng cánh tay trẻ mới sinh, dài hơn ba thước điêu khắc rậm rạp vô số đồ án ngũ độc, trong đồ án phức tạp có vô số phù văn nhỏ bé vặn vẹo như ẩn như hiện, từng luồng dao động quái dị làm tim người ta đập nhanh không ngừng từ trong vu trượng khuếch tán ra. Ngón tay Cơ Hạo khẽ chạm vào vu trượng, ngón tay hắn cũng cảm nhận được một tia đau đớn.

“Vu trượng thật cường đại, vu bảo cấp Vu Đế? Chỉ tiếc, các ngươi chỉ có thực lực cấp Vu Vương, căn bản không phát huy ra toàn bộ uy lực của những vu trượng này.” Cơ Hạo khẽ móc ngón tay, tổng cộng bảy thanh vu trượng đồng thời bay lên, lần lượt lơ lửng ở trước mặt hắn.

Toàn bộ các vu trượng này là dùng xương quái thú kỳ dị nào đó chế thành, trong xương loại quái thú này chất chứa độc tố tinh hoa tinh thuần đến cực điểm, sau khi trải qua vu pháp chuyển hóa, sẽ biến thành một loại vu lực kỳ dị đã có thể giết địch, lại có thể hộ chủ.

Bảy thanh vu trượng tất cả đều là vu trượng cấp Vu Đế, hơn nữa là mặt hàng đỉnh cấp trong vu bảo cấp Vu Đế, càng là độc môn vu bảo chuyên môn vì độc vu mà chế tạo. Có vu trượng như vậy hộ thân, khó trách mấy thằng cha này ở sau khi trúng ôn độc, thời gian kiên trì so với người khác cũng lâu hơn rất nhiều.

Tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Vũ Mục như một ngọn núi thịt di động, thịt toàn thân dập dờn bồng bềnh đi vào đại điện. Hắn thở hổn hển đi tới bên cạnh mấy nam tử, gian nan nghiêng người, nhặt lên mấy bình thuốc trên mặt đất.

Cẩn thận ngửi ngửi vị thuốc trong bình thuốc, mắt Vũ Mục chợt sáng ngời: “Tử Tô Đoạt Mệnh Đan, Thiên Xà Ích Ôn Tán, Tam Quang Bạch Cốt Cao... Hắc, đều là thuốc tốt đỉnh cấp đó, các ngươi thế mà phí phạm nhiều như vậy! Một bình thuốc như vậy, chúng ta năm đó ở Vu Điện muốn đổi một bình, vất vả làm chân chạy cho Vu Điện ba năm năm mới được!”

“Đều là thuốc tốt?” Cơ Hạo hỏi Vũ Mục.

“Thuốc tốt đỉnh cấp!” Vũ Mục liếm liếm môi, đối với vu dược cùng vu độc, hắn mới là chuyên gia: “Cho dù là Vu Điện, muốn phối chế thêm mấy bình cũng rất khó khăn, dù sao có một số tài liệu quá hiếm thấy. Ví dụ như Tử Tô Đoạt Mệnh Đan chủ dược Hồng Văn Tử Tô 杍, nhất định cần tự nhiên sinh trưởng chín mươi chín năm chín tháng lẻ chín ngày, trong đó chịu chín lần tai ương sương giá, ở thời gian chính ngọ tuyết lớn bay bay dùng đao hàn ngọc ngắt lấy mới được!”

“Hồng Văn Tử Tô trăm năm, ngàn năm cũng không hiếm thấy, Hồng Văn Tử Tô số năm thích hợp càng đầy đất, nhưng ai có thể cam đoan trong quá trình nó sinh trưởng vừa vặn trải qua chín lần sương giá? Hơn nữa ở lúc ngắt lấy vừa vặn lại cần tuyết lớn bay bay, thế này cũng quá giày vò người ta rồi!”

Vũ Mục nói liên miên, đem chỗ trân quý của những vu dược này lần lượt nói ra.

Cơ Hạo gật gật đầu, đem bảy thanh vu trượng đưa cho Vũ Mục.

Con mắt Vũ Mục chợt sáng ngời, con mắt vốn bằng hạt đậu xanh chợt trừng lớn bằng hạt đậu tương, mắt không chớp nhìn chằm chằm bảy thanh vu trượng: “Đây là, linh cốt Ôn Thú nhỉ? Ôn Thú tọa kỵ của Ôn thần trong truyền thuyết, thế gian sớm đã tuyệt chủng, trong cơ thể bọn chúng chỉ có một cây linh cốt, có thể trừ các loại ôn độc...”

Thật cẩn thận vuốt ve cốt trượng một phen, Vũ Mục vươn đầu lưỡi liếm liếm ở trên cốt trượng, rốt cuộc lắc lắc đầu: “Không phải linh cốt con Ôn Thú đó, hẳn là linh cốt hậu duệ hỗn huyết của nó. Cho nên tuy cũng có thể trừ các loại ôn độc, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Ôn Thần Phiên.”

Cơ Hạo quay về phía mấy nam tử nhân tộc ngã dưới đất run rẩy kia, lạnh giọng hỏi: “Có thể có dược tề tốt như vậy, vu bảo tốt như vậy, các ngươi cũng không phải người thường nhỉ? Ừm, quần áo trên người không tệ nha... Ủa, mấy cái nhẫn trữ vật này cũng đều là mặt hàng cao cấp.”

Xách một con hỏa long làm roi, hung hăng quất một roi ở trên người một nam tử nhân tộc, Cơ Hạo cười lạnh nói: “Các ngươi là ai?”

Vũ Mục đánh ra một đạo vu ấn, hơi loại trừ ôn độc trên người mấy nam tử. Mấy người rên rỉ một tiếng, miễn cưỡng khôi phục một chút khí lực. Nam tử bị Cơ Hạo dùng hỏa long hung hăng quất một cái thân thể chợt co giật, quần áo trên người bị dẫn cháy, một vết thương sâu tới tận xương hầu như xé rách toàn bộ thân thể hắn, lửa thiêu đốt ở trên vết thương, đốt da thịt hắn cháy khét.

Kêu đau vài tiếng, nam tử này gian nan ngẩng đầu lên, nhìn Cơ Hạo cười dữ tợn không thôi: “Chúng ta, chỉ là dẫn đường bình thường. Người của những đội săn nô này trả giá cao thuê chúng ta dẫn đường. Hắc hắc, chúng ta cầm tiền làm việc, có gì sai?”

‘Dẫn đường bình thường’ ? Dẫn đường bình thường có thể mang theo bên mình vu bảo của Vu Đế? Dẫn đường bình thường trên người có thể có đỉnh cấp vu dược bảo mệnh đệ tử tinh anh của Vu Điện cũng không nỡ đổi? Dẫn đường bình thường có thể mặc trường bào xa hoa đỉnh cấp nhất của đám quý tộc Ngu tộc?

Cơ Hạo cười lạnh, gật gật đầu: “Ta ghét nhất đảng dẫn đường, người đâu, đem bọn hắn lôi ra ngoài, lột da, tẩm dầu hỏa, đốt đèn trời... Cho ăn nhiều vu dược giữ mạng chút, ít nhất đốt bọn hắn bảy ngày bảy đêm rồi thiêu chết bọn hắn cho ta!”

Lời của Cơ Hạo vừa ra khỏi miệng, sắc mặt bảy nam tử nhân tộc đồng loạt trở nên thê thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.