Vu Thần Kỷ

Chương 1209: Chương 1209: Chấp niệm sống




“Đây là cấm địa, không có mệnh lệnh của tộc trưởng, bất luận ai cũng không thể bước vào... Cho dù là Nhân Hoàng, cũng không thể!”

Trong hành lang sâu thẳm, hai nam tử trung niên mặc nhuyễn giáp da rồng màu đen, cầm trường đao đường cong thanh tú như hàng lông mày, mặt mày tinh anh chắn trước mặt Cơ Hạo. Bọn họ đưa ngang đao, nghiêng người, thân thể súc lực, hai mắt như mãnh hổ trước khi vồ giết con mồi nhìn chằm chằm Cơ Hạo.

Nếu Cơ Hạo còn dám tiến lên một bước, bọn họ sẽ toàn lực ra tay.

“Đế Thuấn ở đây, ta chính là Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ta muốn đi gặp Thạch Long tộc trưởng của các ngươi.” Cơ Hạo trầm giọng nói: “Tránh đường! “

Đế Thuấn mặc trọn bộ Nhân Hoàng miện phục, trong hành lang phía sau tràn đầy giáp sĩ nhân tộc mặc trọng giáp, đứng chỉnh tề. Các chiến sĩ này đến từ bộ tộc nhà Đế Thuấn, là huyết duệ thân tộc đáng tin nhất bên người Đế Thuấn.

Nam tử trung niên chặn đường không hé răng, bọn họ hít một hơi thật sâu, trên da mặt trắng nõn đột nhiên toát ra các thú văn, theo tiếng hít thở trầm thấp, gương mặt bọn họ nhanh chóng biến thành đầu mãnh hổ màu đen.

Khóe mắt Cơ Hạo kịch liệt giật giật —— đây là vu pháp thú vu nhất mạch ở Nam Hoang cũng thuộc loại bàng chi.

Chọn lựa tinh hồn mãnh thú cường đại nhất, lấy vu pháp đem nó dung hợp với thiếu niên nhân tộc, ở trong quá trình trưởng thành thiếu niên có thể dần dần đạt được tinh hồn mãnh thú thêm vào, lực lượng, nhanh nhẹn, phản ứng, sinh mệnh lực các hạng chỉ tiêu tất cả đều có thể vượt qua cực hạn nhân tộc.

Bởi vì ở trong quá trình trưởng thành, linh hồn thiếu niên nhân tộc lúc nào cũng có thể bị tinh hồn mãnh thú uy hiếp, lúc nào cũng có thể bị thú hồn cắn nuốt, trở thành một quái thai nửa người nửa thú, cho nên thú vu bí pháp này bị Chúc Dung nhất tộc hạ lệnh đóng băng, trừ số rất ít bộ lạc thú vu sơn dã chưa khai hóa, bộ tộc khác nội tình đủ lớn trừ huấn luyện tử sĩ tâm phúc, cực ít sử dụng môn bí pháp này.

Trước mắt cái gọi là tộc nhân nhân tộc ám vệ của Đế Thuấn, bọn họ ngang nhiên phong ấn tinh hồn mãnh hổ trong cơ thể mình!

Một tiếng ‘Ông’ vang lên, trường đao trong tay hai nam tử trung niên phun ra các luồng khí sắc bén màu đen, trên lưỡi đao hiện ra vô số phù văn màu đen rậm rạp như con kiến. Theo trường đao dị biến, trong vách đá xung quanh có các luồng khí đen không ngừng trào ra, rất nhanh bị hai thanh trường đao hấp thu.

“Cực âm sát khí, âm quỷ nhập thể.” Cơ Hạo trầm mặt nhìn hai nam tử trung niên, bọn họ không chỉ có ở trong cơ thể mình phong ấn tinh hồn mãnh thú nguy hiểm, vu pháp ngày thường chủ tu vu thuật loại âm quỷ sát khí càng ác độc hung hiểm, hao tổn thật lớn đối với tuổi thọ của bản thân.

Loại vu thuật này lực sát thương rất lớn, nhưng khi tu luyện một khi hơi vô ý sẽ bị âm quỷ cắn nuốt tinh huyết toàn thân, tính nguy hiểm so với tinh hồn thú vu nhất mạch còn lớn hơn.

Hai gã này, đi được tuyến đường tử sĩ cực đoan nhất!

“Tránh ra!” Nhìn hai nam tử trung niên đôi mắt cũng biến thành trắng bệch kia một cái, Cơ Hạo không lãng phí thời gian nữa, hắn thét dài một tiếng, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay kéo các dải tàn ảnh đặt trên ngực hai người, lòng bàn tay khẽ phun, một lực đạo âm nhu đến cực điểm giống như nước lũ phá đê vô thanh vô tức trào ra.

Hai nam tử trung niên đều là tu vi cấp Vu Đế, hơn nữa bọn họ tu luyện là vu pháp uy lực lớn cực kỳ cực đoan, tuy chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Vu Đế, nhưng sức chiến đấu thực tế của họ có thể so với cao giai Vu Đế bình thường.

Nhưng lực lượng lòng bàn tay Cơ Hạo trào ra lại như trời sập không thể ngăn cản, hai người không đứng vững, bị lực lượng Cơ Hạo phát ra cứng rắn ép liên tục lui về phía sau, liên tục lui ra mấy trăm trượng.

Mấy chục ám vệ đứng phía sau bọn họ, cũng mặc nhuyễn giáp da rồng màu đen bị hai người va vào, mấy chục người đồng thời phát lực muốn ngăn trở thân thể họ, nhưng vẫn bị lực lượng hùng hồn Cơ Hạo phát ra đẩy lui lại.

Lảo đảo lui mấy trăm trượng, mấy chục ám vệ thân thể chen chúc thành một cục còn chưa kịp đứng vững bước, một luồng âm hàn thấu xương đáng sợ bộc phát ra, ‘Vù’ một cái một đạo hàn quang từ trong cơ thể bọn họ lóe ra, thân thể bọn họ đồng thời bị đông cứng ở trong một khối huyền băng toàn thân u lam hơi mang theo một tia loang loáng màu bạc.

Trong tiếng ‘Rắc rắc’, trong huyền băng mơ hồ có vô số đạo văn màu trắng huyền ảo đến cực điểm hiện lên.

Cái này đại biểu cho khối huyền băng này không phải khối băng bình thường, mà là chất chứa thiên địa đại đạo pháp tắc, phải là đại thần thông hoặc là một số thiên địa thần hỏa, thiên địa linh viêm quý hiếm mới có thể phá vỡ.

Đám người lui tới bôn tẩu trong hành lang hoảng sợ dừng bước. Khác với các chiến sĩ nhuyễn giáp kia, những người lui tới bôn tẩu này là ‘hạt giống văn minh’ của ám vệ nhất tộc, bọn họ hoặc đều có tri thức uyên bác, trong đầu ghi lại vô số tin tức, bất cứ một ai trong bọn họ đều có thể gia tăng rất nhiều trình độ văn minh chỉnh thể của một bộ tộc, nhưng sức chiến đấu của bọn họ kém đến không biết nói gì.

“Triệt để phong tỏa nơi này, kẻ nào đi lung tung...” Đế Thuấn căng mặt lên, vận đủ vu lực chậm rãi mở miệng. Hắn trầm mặc một hồi lâu, mới bật ra một chữ cuối cùng: “Giết!”

‘Ai đung lung tung, giết’!

Đế Thuấn đổi là ngày thường, hắn sẽ không hạ đạt mệnh lệnh đằng đằng sát khí như thế, tộc nhân ám vệ nhất tộc trong Bạch Thạch sơn, không chắc ai cũng có tội, mỗi người đều cấu kết Vực Ngoại Thiên Ma, mỗi người đều là nội gian. Ngày thường Đế Thuấn chung quy sẽ cho những người này một cơ hội phân biệt, trải qua cẩn thận thẩm vấn sau đó mới căn cứ tội danh bọn họ mắc để định tội.

Nhưng hôm nay, Đế Thuấn rất phẫn nộ, càng thêm bàng hoàng.

Hắn có chút rối loạn chừng mực, sợ có càng nhiều chuyện không thể khống chế xảy ra, cho nên hắn hạ đạt sát lệnh độc ác như thế.

Từng đội thân vệ của Đế Thuấn bước nhanh lao vào, bọn họ xâm nhập từng gian mật thất, phong tỏa các hành lang, tiếp quản vu trận cấm chế các nơi, hơn nữa bố trí vu pháp cấm chế mới, đem một chỗ khe núi này của ám vệ phong tỏa kín không kẽ hở.

Cơ Hạo cầm đầu, Đế Thuấn theo sát sau, hơn một ngàn chiến sĩ thân tộc Đế Thuấn thực lực cường hãn đi theo phía sau, đoàn người cuồn cuộn xông qua hành lang.

Ven đường không ngừng có chiến sĩ ám vệ nhất tộc ra mặt chặn lại, nhưng mọi người đều bị Cơ Hạo dùng Thái Cực chi lực ngưng tụ huyền băng phong cấm, không có một ai địch nổi một chiêu của Cơ Hạo.

‘Oành’ một tiếng, Cơ Hạo đá một cước, cánh cổng điện phủ trời tròn đất vuông cuối hành lang vốn là khép một nửa, kết quả cửa bị Cơ Hạo một cước đá văng, cửa kịch liệt vận động mang theo một cơn cuồng phong, thổi rối loạn râu tóc đám đông tộc nhân ám vệ nhất tộc đang bận rộn trong điện phủ.

Toàn bộ người bận rộn đều ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Cơ Hạo.

Từ khi thành nhân tộc ám vệ, từ khi chỗ cứ điểm này thành lập, chưa từng có ai dám, chưa từng có ai có thể xâm nhập nơi này một bước, càng không cần nói bạo lực đạp cửa giống Cơ Hạo.

Thạch Long lão nhân ngồi ở trên khối đồng kia, dường như không có việc gì hướng Đế Thuấn chào hỏi: “Thuấn, đã một thời gian không gặp rồi. Ừm, sắc mặt ngươi không tốt lắm, sinh bệnh sao? Ngươi là Nhân Hoàng nhân tộc ta, tuyệt đối phải bảo trọng thân thể mới đúng.”

Đế Thuấn chậm rãi tiến lên vài bước, ngẩng đầu nhìn Thạch Long lão nhân trầm giọng nói: “Lý do!”

Thạch Long lão nhân nhìn nhìn Cơ Hạo, lại nhìn nhìn chiến sĩ tinh nhuệ phía sau Đế Thuấn nhanh chóng hướng bốn phía khuếch tán ra. Hắn nhìn nhìn hai thanh niên đứng sau người, từ từ thở dài một hơi: “Ngươi biết... Tuổi thọ của ta không dài nữa. Tuy ngươi, còn có vài vị Nhân Hoàng trước ngươi, cực lực tìm cho ta các loại vật quý hiếm kéo dài tuổi thọ. Đông Hải Hỏa Tảo, Nam Hoang Kim Lê, Bắc Minh Bích Ngẫu, Tây Hoang Ngọc Chi...”

Lắc đầu, Thạch Long lão nhân trầm giọng nói: “Nhưng ta biết, ta sống không được mấy năm nữa... ta muốn tiếp tục sống sót, vĩnh viễn sống.”

Nhìn Đế Thuấn, Thạch Long lão nhân dang hai tay, nhẹ nhàng nói: “Ta sợ chết, chỉ vậy thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.