Vu Thần Kỷ

Chương 1715: Chương 1715: Chết đống hỗn độn




“Đi, đi xem!”

Thấy được Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân sốt ruột đi xa, Đông công, Tây mỗ theo sát. Cơ Hạo vội vàng gọi một tiếng, túm lấy Nha Công khôi phục nguyên hình Kim Ô đặt ở trên đầu, thân thể hóa thành một luồng ánh sáng gào thét hướng phía tây bay đi.

Bất động còn tốt, vừa động, Cơ Hạo lập tức cả kinh rống lớn một tiếng.

Một lượng kiếp là mấy tỷ năm thời gian, trong khối thụ tâm Mộc đạo nhân cứng rắn nhét vào trong cơ thể Cơ Hạo đã ngưng tụ pháp lực thánh nhân một lượng kiếp.

Pháp lực chất chứa trong khối thụ tâm này không chỉ có số lượng khổng lồ, chất lượng càng tinh thuần kinh người. Thánh nhân khổ tu tích góp pháp lực, so với pháp lực đạo nhân tầm thường tu luyện ra tinh thuần cường đại hơn vô số. Càng không cần nói trong pháp lực thánh nhân chất chứa khí tức đại đạo, có được vô số huyền diệu.

Thụ tâm tiến vào thân thể Cơ Hạo, giống như khối băng bại lộ dưới ánh mặt trời bắt đầu nhanh chóng hòa tan. Từng dòng khí màu xanh tựa như thực chất không ngừng dung nhập đạo đài của Cơ Hạo, không có bất cứ chướng ngại nào hòa hợp một thể với đạo đài của Cơ Hạo. Đạo đài của Cơ Hạo nhanh chóng ngưng tụ, trong mấy nhịp thở ngắn ngủn đã trở nên giống như người sống, tai mắt mũi miệng trở nên cực kỳ rõ ràng.

Pháp lực trong cơ thể Cơ Hạo đang cấp tốc chuyển hóa, đang cấp tốc thăng cấp, trong mấy nhịp thở ngắn ngủn, toàn bộ pháp lực ban đầu trong cơ thể hắn đều được tinh luyện một lần. Mỗi tế bào toàn thân hắn đều ở dưới dòng khí màu xanh tẩm bổ trở nên càng thêm mềm dẻo, mỗi tế bào đều rạng rỡ sáng lên, tràn ngập khí tức thần dị.

Chưa vận dụng Thiên Địa Kim Kiều, mà là thuần túy dựa vào pháp lực bản thân thi triển lưu quang hỏa độn phi hành tốc độ cao.

Bất động còn tốt, vừa động Cơ Hạo đã cảm thấy một luồng pháp lực hùng hồn trước nay chưa từng có gào thét tràn ra, thôi động thân thể hắn dùng một loại tốc độ thần niệm của hắn cũng không phản ứng kịp hướng về phía trước lao vút đi.

‘Vù’ một tiếng, trước mắt Cơ Hạo hình ảnh ánh sáng chớp loạn, hắn vội vã thu hồi độn quang, chật vật nhìn về phía sau—— chỉ thấy phía sau hắn cả thảy ba ngàn tám trăm đỉnh núi lớn bị húc ra một lỗ thủng tròn xoe, hắn còn chưa cảm giác được đã xảy ra cái gì, tốc độ độn quang chợt tăng vọt gấp trăm lần hắn đã húc thủng ba ngàn tám trăm ngọn núi lớn.

“Mộc đạo nhân... Toàn thân đều là bảo bối!” Dại ra trong nháy mắt, Cơ Hạo lắc đầu, từ đáy lòng phát ra một tiếng cảm khái. Chỉ một khối thụ tâm của cây bồ đề thanh tịnh bản thể Mộc đạo nhân, đã có thể khiến thực lực Cơ Hạo xảy ra biến hóa long trời lở đất, nói toàn thân lão đều là bảo, dù một chút nói ngoa cũng không có.

Cảm thụ được khối thụ tâm kia trong cơ thể còn đang không ngừng phát ra pháp lực cường đại hòa vào đạo đài của mình, cảm thụ được tu vi pháp lực trong cơ thể không ngừng tiến bộ lớn, Cơ Hạo không khỏi thở dài một hơi.

Pháp lực thánh nhân một lượng kiếp, đổi làm Cơ Hạo tự mình đi khổ tu, nhắm chừng cần mấy chục, trên trăm lượng kiếp thời gian mới có thể miễn cưỡng tích góp ra nhiều pháp lực như vậy. Thật sự đáng sợ đến cực điểm, các lão quái vật từ thời đại hồng hoang thái cổ đã đắc đạo này, thật sự đáng sợ đến cực điểm.

Cơ Hạo bước lên con đường tu đạo, đến nay không đến trăm năm... Pháp lực thánh nhân một lượng kiếp đấy!

Ngửa mặt lên trời rống một tiếng, Cơ Hạo phóng ra Thiên Địa Kim Kiều, bắn lên một đạo thần quang nháy mắt đi xa. Thiên Địa Kim Kiều có thể phá vỡ hư không, xuyên qua chư thiên, càng có thể giúp Cơ Hạo khống chế hoàn mỹ mà tỉ mỉ pháp lực trong cơ thể, giúp hắn cảm ứng không gian biến hóa bên người mọi lúc. Được Thiên Địa Kim Kiều giúp, một lần này Cơ Hạo chưa tạo thành bất cứ sự phá hủy nào đối với hoàn cảnh tự nhiên, rất vững vàng hướng phía tây cấp tốc tiến lên.

‘Soạt’ một tiếng, Thiên Địa Kim Kiều biến thành kim quang nâng Cơ Hạo từ bên người Đông công, Tây mỗ lướt qua, nháy mắt đem bọn họ bỏ lại phía sau.

Đông công, Tây mỗ kinh hãi dừng bước, hai người ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìn ngươi, qua một lúc lâu, bọn họ mới đồng thời lắc lắc đầu: “Thiên Địa Kim Kiều... Pháp lực thánh nhân một lượng kiếp. Không nói đến chiến lực kẻ này như thế nào, về sau hắn nếu muốn chạy trốn, toàn bộ Bàn Cổ thế giới có thể bắt được hắn, sợ là chỉ một hai người mà thôi.”

Lấy pháp lực thánh nhân một lượng kiếp thúc giục Thiên Địa Kim Kiều, Cơ Hạo dùng một loại tốc độ cao chính hắn cũng không thể tưởng tượng được xuyên qua hư không hướng phía trước không ngừng nhảy nhót tiến lên. Nháy mắt mấy trăm triệu dặm, nháy mắt mấy tỷ dặm, nháy mắt mấy chục tỷ dặm, tốc độ của Thiên Địa Kim Kiều càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng phía trước trong một mảng non xanh nước biếc, thần quang rạng rỡ, Cơ Hạo đuổi kịp Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, hầu như cùng lúc với bọn họ đi tới trước cửa cực lạc thanh tịnh thế giới.

Trong hư không một lỗ thủng lớn đường kính hơn vạn dặm không ngừng bốc khói đen, xuyên thấu qua lỗ thủng lớn này có thể nhìn thấy một cái đàn tràng thanh tịnh khắp nơi châu quang bảo khí, trồng vô số cây bồ đề cùng hoa sen.

Mười cái bóng người toàn thân đen sì lơ lửng ở trên không đàn tràng, đang điên cuồng cười to hò hét.

Trong bọn họ có người tay trái xách một cái túi miệng rộng, tay phải không ngừng nắm lên các ngọn núi trân châu bảo ngọc xây thành nhét vào trong cái túi.

Có người bừng bừng hứng thú, thật cẩn thận dỡ xuống từng tòa cung điện lầu các dùng thiên tài địa bảo xây dựng thành, ngay cả viên gạch viên ngói cũng không buông tha nhét vào trong tay áo, lại cẩn thận đem tiên thiên chi bảo trấn áp các điện phủ đó mạnh mẽ trấn áp sau đó thu làm vật của mình.

Có người ‘Hi hi ha ha’ truy đuổi các nam nữ già trẻ linh dược, linh căn biến thành khắp mặt đất, đem bọn họ tính cả bản thể của họ cùng nhau nắm lên, nâng trên tay mừng rỡ như điên đánh giá thưởng thức. Ngẫu nhiên bọn hắn còn có thể cầm lên mấy gốc linh dược tu thành nam nữ, nhét vào trong mồm càn rỡ nhai nuốt.

Khi Cơ Hạo chạy tới, chỉ thấy mấy người quen của hắn dẫn theo mấy vạn đồng môn sư huynh đệ, rống giận như sấm đạp mây lao lên bầu trời, cuồn cuộn hướng những bóng người màu đen kia xung phong.

Sét như mưa, cương phong tàn phá bừa bãi, vô số pháp thuật, thần thông uy lực lớn do Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân thân truyền quét ngang hư không, cuồn cuộn đánh ra. Ba cái bóng người màu đen chặn ở trước mặt các môn nhân thân truyền đó của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, tùy tay vung lên liền đem vô số pháp thuật triệt để hủy diệt, binh khí trong tay nhẹ nhàng đảo qua, mấy vạn người xương thịt thành bùn, chỉ có các luồng tàn hồn bị bộ não Bàn Ngu trong tay Ngu Hoặc thu lấy.

Chỉ thấy trên không thắng cảnh vô biên, môn nhân đệ tử của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân như rau hẹ bị người ta thu gặt từng gốc một, từng đám đông người có đạo đạo hạnh cao thâm, pháp lực hùng hậu bị đánh cho xương thịt thành bùn, hoặc là có người bị đánh cho chia năm xẻ bảy, vô số hài cốt từ trên cao rơi xuống, hóa thành cơn mưa máu lớn đem mặt đất nhuộm đỏ bừng.

Ao hoa sen trong suốt đã biến thành màu đỏ rực, trên cây bồ đề xanh biếc tràn đầy huyết tương, phù đồ bảo tháp hào quang loá mắt cũng bị máu tươi dính, một mảng đàn tràng thanh tịnh này của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân nghiễm nhiên đã biến thành bãi giết mổ chốn địa ngục.

“Các ngươi... Đáng chết!” Trong mắt Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân phun trào lửa giận, bọn họ đồng loạt rống giận, thân thể hóa thành hai đạo thần quang nhanh chóng hướng vị trí trung tâm thanh tịnh thế giới bay đi.

Cơ Hạo cẩn thận đứng ở lối vào của thanh tịnh thế giới không dám đi vào, trơ mắt nhìn vô số đạo nhân mình từng có qua lại, chưa từng qua lại ùn ùn ngã xuống như mưa. Trong mấy nhịp thở ngắn ngủn, ngay tại trước mặt Cơ Hạo, ít nhất có hơn trăm vạn môn đồ của Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân bị nghiền thành phấn.

Hơn trăm vạn môn đồ!

Trái tim Cơ Hạo cũng không khỏi co rút lại ——hai vị này, sợ là thật sự phải phát điên nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.