Vu Thần Kỷ

Chương 1093: Chương 1093: Đêm khuya phóng khách




Trong chiến sĩ dưới trướng Nghệ Nhân, thế mà lại có mãnh sĩ cương liệt nghĩa dũng như thế.

Sáu ngàn tử sĩ tự sát, máu nóng rơi xuống mặt nước, máu tươi nóng cháy thiêu đốt mặt nước sôi trào, càng đưa tới vô số cá tôm ba ba cua… vật vô tri tham lam tranh đoạt cắn nuốt máu tươi của các mãnh sĩ đó.

Cơ Hạo nhìn thi thể các mãnh sĩ trôi nổi ở trên mặt nước, không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài. Chiến sĩ trung thành trung dũng như thế, sao lại đi theo loại người lỗ mãng vô năng phế vật như Nghệ Nhân?

“Đáng tiếc, đáng kính, đáng than thở!” Cơ Hạo ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tay áo phải vung lên, vô số ánh lửa màu vàng lao vút ra, thủy tộc trên mặt nước cướp đoạt nhiệt huyết liệt sĩ đồng loạt cháy lên, trong chớp mắt đã bị thiêu đốt sạch sẽ.

Cơ Hạo hạ lệnh bảo chiến sĩ dưới trướng đem thi thể dũng sĩ tự sát hậu táng thích đáng, sau đó quay về trung quân đại trướng, kéo Cao Đào uống sảng khoái một bữa.

Nghệ Địa đã thành sư đệ nhà mình, cái gọi là đi trinh sát động tĩnh dị tộc, ngay cả mười hai chấp chính đại đế dị tộc mỗi ngày mặc nội y màu sắc gì cũng phải điều tra rõ ràng…, tự nhiên liền vô thanh vô tức theo gió mà đi.

Hai mươi vạn tinh nhuệ dưới trướng Nghệ Nhân, trừ sáu ngàn tử sĩ tự sát, tất cả người khác đều quy thuận Nghệ Địa. Cơ Hạo đối xử bình đẳng, bổ sung mũi tên phù văn siêu phẩm cho các chiến sĩ quy thuận, đồng thời cũng thăng cấp áo lông vũ hộ thân cho bọn họ.

Bốn mươi vạn Đông Di tinh nhuệ yếu nhất cũng là Đại Vu đỉnh phong trở lên, mặc hộ thân bảo y tương đương với chín thành uy năng của Hồng Hộc Y, càng có mấy vạn mũi tên phù văn uy lực cường đại bên mình. Mỗi ngày Nghệ Địa đều mang theo một mũi tinh nhuệ này bay lên trời, đông nghìn nghịt tựa như một đám mây đen lượn vòng thao diễn quân trận trên không trung, dần dần đem hai chi nhân mã thao luyện như sai sử cánh tay.

Thời gian qua đi từng ngày một, thành trại thật lớn tiếp tục chậm rãi đi về hướng bắc ở trên mặt nước, dọc theo đường đi trừ ngẫu nhiên có thủy tộc tiểu yêu không biết chết sống xa xa nhìn trộm thành trại, bị Đông Di tiễn thủ bắn thành cái sàng, không còn có chuyện gì to tát xảy ra nữa.

Ở dưới sự dẫn dắt của Nghệ Địa, trong thành trại một lại một trưởng lão bộ tộc Đông Di tấp nập tới cửa bái phỏng Cơ Hạo, sau khi tâm tình một phen, các trưởng lão đó đều hướng Cơ Hạo quỳ lạy đầu nhập, hứa hẹn với Cơ Hạo bọn họ đều sẽ dùng lực lượng của mình, giúp Nghệ Địa đi lên đại vị Thập Nhật quốc.

Vì thế, Cơ Hạo trả giá chỉ là hao phí một chút tinh thần, luyện chế cho các bộ tộc Đông Di đó một lô mũi tên phù văn, thăng cấp hộ thân vũ y một phen... Mà tài liệu rèn các mũi tên cùng áo lông vũ đó, còn đều là các bộ tộc Đông Di đó tự chuẩn bị đầy đủ hết.

Bầu trời mây đen nồng đậm, mưa to tầm tã gào thét không dứt. Bởi vì mây mưa thật dày, trong thiên địa một mảng tối đen.

Một cái đồng hồ nước làm từ đồng xanh đặt chính giữa doanh trại, từng giọt nước trong không ngừng rơi xuống, khắc độ trên đồng hồ nước đánh dấu ra thời gian, tuy không thấy ánh nắng, nhưng chiến sĩ trong doanh trại tuần tra chỉ cần liếc khắc độ của đồng hồ nước, liền biết thời gian đúng là nửa đêm.

Trong mặt nước mênh mông của doanh trại, một mảng mặt nước đột nhiên nhô lên, dòng nước trong suốt mấp máy, rất nhanh đã phác họa ra một hình người.

Sóng nước quay cuồng, hình người theo sóng nước hướng doanh trại trôi tới. Hình người càng lúc càng gần, trên tường thành thành trại đèn lồng cây đuốc phát ra ánh sáng chiếu vào trên hình người, lại rất quỷ dị không phản xạ ra bất cứ ánh sáng nào.

“Cây gỗ lớn làm thành, Cơ Hạo tiểu tử này cũng có vài phần bản lãnh.” Trong hình người tạo ra từ nước truyền đến thanh âm khàn khàn: “Nhưng kẻ này, hắn mang theo một mũi tinh nhuệ như vậy đến phương Bắc làm gì? Phòng bị dị tộc? Ha ha... Gạt quỷ à!”

“Chẳng lẽ là tiến công Bắc Hoang? Nào có chậm rãi hành quân như vậy? Hơn nữa một cánh quân lớn như vậy tiến công Bắc Hoang, suốt đường hành quân thong thả, không có lương thảo cung ứng như núi, bọn họ nửa đường cũng phải đói chết!”

“Cao thâm khó lường, làm không rõ, làm không rõ!”

Bóng người khẽ lật một cái, nháy mắt đã tới dưới tường thành. Thân thể hắn nhoáng lên một cái, thân thể hóa thành một mảng hơi nước mông lung xông vào tường thành. Tuy trong tường thành có vu pháp cấm chế mạnh mẽ, nhưng pháp thuật của bóng người này hiển nhiên càng thêm cao minh, cấm chế trong tường thành chưa có chút phản ứng, bóng người mông lung ngưng tụ từ hơi nước đã xuyên thấu tường thành tiến vào thành trại.

Không phát ra chút thanh âm, bóng người nhẹ nhàng vòng qua mấy đội ngũ tuần tra ban đêm, chậm rãi đến gần trung quân đại trướng.

Trên một cái tháp canh bên cạnh trung quân đại trướng, Thái Ti ghé vào nhìn nóc tháp canh, đang trừng lớn mắt ngơ ngác nhìn phương xa. Ở trong con ngươi mờ mịt của hắn, có thể nhìn đến từng đại đội thủy yêu đại quân ngoài mấy trăm dặm đang hướng nam xuất phát.

Con ngươi không có tiêu điểm gắt gao tập trung một con man ngư tinh béo tốt ngoài mấy trăm dặm, con đại man ngư này dài khoảng trăm trượng, toàn thân nhiều vảy bạc, thân thể mỗi một lần vặn vẹo, thịt cá phì nộn dưới vảy đều run rẩy.

Thái Ti lẩm bẩm: “Man ngư thật béo tốt... bảo Phong Hành dùng lưỡi dao... bảo Vũ Mục bỏ nồi canh... cộng thêm nọc độc Hồng Tâm Tam Vĩ Hạt ngày hôm qua... cay cay tỏa hương, ngon ứa nước miếng!”

Trong bụng vang ‘Ọc’ một tiếng, Thái Ti hướng về con đại man ngư tinh kia ngoài mấy trăm dặm chậm rãi vươn tay.

Bàn tay vươn xa nửa thước, trước bàn tay Thái Ti rất quỷ dị nổi lên các tầng gợn sóng dày đặc kéo dài. Hắn hít thở trầm thấp, bàn tay dần dần nhập vào hư không, theo pháp tắc kỳ dị nào đó khó có thể miêu tả hướng đại man ngư tinh chộp lấy.

Đột nhiên trong con ngươi mờ mịt của hắn hiện lên một mảng u quang trắng xóa, hắn gần như theo bản năng quay đầu, trong đôi mắt trắng xóa một mảng u quang quỷ dị chăm chú nhìn ở trên hơi nước mông lung ngưng tụ thành hình người kia.

“Xâm nhập... Kẻ địch! Thiếu Ti đâu?” Thái Ti ngẩng đầu lên, theo bản năng muốn gọi Thiếu Ti ra tay đối phó kẻ xâm nhập.

“Ài? Phong Hành nói cho ta, ta làm đại ca, không thể việc gì cũng để Thiếu Ti người làm muội tử này ra tay, quá mất mặt cho nam nhân!” Thái Ti đột nhiên đè thấp thanh âm, hàm hồ lẩm bẩm: “Ta làm đại ca, không thể chuyện gì cũng để muội tử nhà mình ra tay!”

Nghiêng đầu trầm mặc một lúc, Thái Ti thu hồi hai tay, ngón tay nhoáng lên một cái, đột nhiên đem Đinh Đầu Thất Tiễn Thư móc ra.

Phía sau hắn từng trận gió nhẹ thổi lên, một bóng người vô danh xuất hiện phía sau hắn. Cái bóng người này xen vào giữa tồn tại cùng hư vô, như một cái bóng được khảm ở trên bóng lưng thế giới, trong con ngươi trắng xóa, một luồng thần quang mang theo tử ý nồng đậm xa xa tập trung hơi nước ngưng tụ thành bóng người.

“Giết!” Thái Ti không có ý tứ đề ra bất cứ sự nghi vấn nào, hắn căn bản không có khái niệm bắt sống hỏi khẩu cung.

Phát hiện kẻ xâm nhập, hắn trực tiếp chụp cái mũ kẻ địch cho đối phương, vừa ra tay đã vận dụng thần khí uy lực lớn nhất trong tay hắn, thi triển vu chú lực sát thương khủng bố nhất.

Bóng người ngưng tụ từ hơi nước mông lung đột nhiên kêu một tiếng quái dị, hơi nước mờ mờ chợt biến thành một mảng đỏ tươi.

Tiếng ‘Phập’ không ngừng từ trong cơ thể bóng người nọ truyền đến, từng mảng lớn huyết tương như mưa từ trong cơ thể ngưng tụ từ hơi nước phun ra.

“Đồ vô liêm sỉ! Ai dám đánh lén đại gia nhà ngươi?” Thanh âm bóng người nọ trở nên suy yếu vô lực, đứt quãng như lúc nào cũng có thể chết.

“Thái Ti đại gia nhà ngươi đánh lén ngươi!” Thái Ti đứng dậy, run rẩy chỉ vào bóng người nọ quát to một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.