Vu Thần Kỷ

Chương 491: Chương 491: Địch tập




Nghiêu Sơn cũng bị gió tuyết bao trùm.

Cơ Hạo đứng ở đỉnh chủ phong Nghiêu Sơn, quan sát công trường Nghiêu Sơn thành.

Mấy trăm thần nhân để trần cánh tay, lớn tiếng hô khẩu hiệu mồ hôi ướt đẫm lao động. Nền Nghiêu Sơn thành đã trải xong, lấy Nghiêu Sơn làm trung tâm, một ngàn hai trăm dặm xung quanh, đất đai sâu tới ba vạn sáu ngàn trượng đã hoàn toàn bị Tinh Thần Thần Thiết đúc thành một chỉnh thể.

Đứng ở đỉnh núi hướng bốn phía nhìn ra xa, trên mặt đất vô số thần văn cực lớn thỉnh thoảng lóe lên, long, phượng, kỳ lân… hư ảnh các thần cầm thụy thú toát ra bay múa, như vật còn sống quay quanh Nghiêu Sơn chạy chồm không ngớt.

Địa mạch linh khí toàn bộ Nghiêu Sơn lĩnh đều hướng Nghiêu Sơn hội tụ đến, Cơ Hạo cho bọn Khoa Nga thị đủ tiền công, chiêu đãi rượu ngon thịt ngon, cho nên những thần nhân này làm việc rất ra sức, bọn họ thậm chí lén lút, đem mấy chục luồng địa mạch to lớn ngoài Nghiêu Sơn lĩnh cũng đều dịch chuyển phương hướng, lén lút nối đến Nghiêu Sơn.

Đối với cái này Cơ Hạo thích thú. Hắn giả câm vờ điếc, như không biết động tác nhỏ âm thầm của những gia hỏa này.

Lượng linh mạch khổng lồ hội tụ ở đây, sau khi thông qua trận cơ Thiên Địa Đại Trận tinh luyện bốc lên, vô cùng vô tận thiên địa linh khí tề tụ Nghiêu Sơn, mạnh mẽ ở trong ngắn ngủn mấy tháng triệt để thay đổi tính chất Nghiêu Sơn.

Ban đầu Nghiêu Sơn chỉ là núi đá bùn đất bình thường, nhưng trước trải qua Tinh Thần Thần Thiết thấm vào, sau lại có vô tận linh khí tẩm bổ ngâm tẩm, nay tính chất Nghiêu Sơn đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, tùy tay nắm lên một nắm cát đá cũng nhẵn nhụi như ngọc, trắng mịn như mỡ, bên trong ẩn chứa linh khí nguyên lực khổng lồ.

Đây đã là tiên thổ linh nhưỡng thượng hảo, có được lực lượng không thể tưởng tượng, tuy bên ngoài tuyết lớn bay bay, nhưng ở dưới linh nhưỡng tẩm bổ, Nghiêu Sơn vẫn kỳ hoa nở rộ, cỏ cây tốt tươi, không thấy chút cảnh tượng điêu linh.

A Bảo hai hôm trước còn đang cảm khái, Nghiêu Sơn đã biến thành động thiên phúc địa. Về sau Cơ Hạo có thể gieo trồng lượng lớn các loại linh dược quý hiếm, không bao giờ cần lo lắng nguồn tài liệu đan dược nữa.

Mắt thường có thể thấy được linh vụ màu trắng như sữa trâu quay cuồng trong núi. Trong mỗi một giọt nước mỗi một tấc đất, khe núi dòng suối của Nghiêu Sơn, thậm chí trong mỗi một phiến lá cỏ, mỗi một tấc rễ cây ẩn chứa linh khí khổng lồ. Trong không khí nơi này linh khí dư dả, người thường đến nơi này hít sâu một hơi, thậm chí sẽ bị linh khí nồng đậm làm nghẹn ho khan không dừng.

Môn nhân đệ tử của Cơ Hạo lúc tu luyện đã không phải tự mình hấp thu linh khí bên ngoài, mà là linh khí bên ngoài điên cuồng hướng thân thể bọn họ mang tính xâm lược trút vào. Bọn họ vận tâm pháp khẽ động, linh khí cuồn cuộn gào thét tiến vào trong cơ thể, đã có trên trăm môn nhân đệ tử bị thủy triều linh khí thình lình tới làm phình lên miệng phun máu tươi, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma.

A Bảo bị buộc ở quanh đàn tràng của Cơ Hạo bố trí một tòa đại trận, không phải dùng để tụ tập linh khí, mà là xua tan linh khí xung quanh quá mức nồng đậm. Nói cách khác, môn nhân La Sơn của hắn cùng các môn đồ của Cơ Hạo, căn bản là không cách nào tu luyện bình thường.

Địa mạch linh khí quay cuồng như thủy triều, cuồn cuộn không ngừng hội tụ Nghiêu Sơn, nhưng công hiệu của Thiên Địa Đại Trận còn không chỉ có thế.

Tuy chỉ là bố trí một cái trận cơ, nhưng uy lực Thiên Địa Đại Trận đã triển lãm ra một bộ phận nhỏ. Trong lòng đất linh khí như thủy triều, tinh thần lực trên trời càng cuồn cuộn không ngừng ập tới.

Tinh thần chi lực của Trung Lục thế giới vốn đã nồng đậm như thủy triều, nhưng trận cơ Thiên Địa Đại Trận vừa mới thành hình, trong mấy ngàn dặm quanh Nghiêu Sơn, tinh thần lực liền biến thành trầm trọng nồng đậm như thủy ngân gào thét hạ xuống.

Cho dù là ban ngày, cũng có thể nhìn thấy ánh sao bảy màu như tơ như lụa rủ ngược xuống. Ánh sao bảy màu cùng linh vụ màu trắng phía dưới lao vào nhau, thậm chí sẽ phát ra tiếng gầm rú trầm thấp như thủy triều biển.

Đại trận còn chưa thành hình đã là khung cảnh như thế. Có thể tưởng tượng Thiên Địa Đại Trận một khi hoàn toàn thành công, Nghiêu Sơn sẽ trở thành một thánh địa tu luyện, ở nơi này tu luyện đâu chỉ là tiến triển cực nhanh.

Nhưng thiên địa linh khí cùng tinh thần lực quá mức nồng đậm mang đến hậu quả trực tiếp chính là, về sau con dân bình thường của Nghiêu Sơn thành sợ là không thể nào sinh hoạt bình thường, bọn họ thừa nhận không nổi linh khí và tinh lực như nước ập tới. Cơ Hạo âm thầm tính toán một phen, tương lai người có thể ở Nghiêu Sơn thành, ít nhất cũng phải có được thực lực Đại Vu.

Đương nhiên, A Bảo đã thiết kế cho Cơ Hạo một loại ngọc phù tinh xảo, loại ngọc phù này mang theo bên người, có thể xua tan linh khí như thủy triều xung quanh. Tương lai trong Nghiêu Sơn thành, các cư dân thực lực không đủ phải luôn đeo bên người loại ‘Tán linh phù’ này. Nếu không bọn họ lúc nào cũng có nguy hiểm mất mạng.

“Phiền não của hạnh phúc.” Hai tay nhét trong tay áo, Cơ Hạo trơ mắt nhìn Nghiêu Sơn thành một ngày biến dạng lớn một phen, không khỏi ngây ngô cười lên.

Ngắn ngủn hơn một năm thời gian, Nghiêu Sơn đã xảy ra biến hóa trên bản chất, tương lai nơi này nhất định sẽ trở nên càng ngày càng tốt.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Cơ Hạo dùng sức duỗi thân thể một phen.

Đã tới nơi này, đã có cơ duyên lớn như vậy đụng phải Vũ Dư đạo nhân, đụng phải A Bảo bọn họ, như vậy Cơ Hạo cũng không khỏi có chút bừng bừng dã tâm, muốn theo đuổi một phen thứ ở kiếp trước nằm mơ cũng không dám theo đuổi.

Ví dụ như nói đại đạo, ví dụ như nói trường sinh, ví dụ như nói vĩnh hằng!

“Pháp lữ tài địa!” Cơ Hạo dùng sức chà chà chân, dùng sức giẫm giẫm chủ phong Nghiêu Sơn.

Nghiêu Sơn chính là cơ sở của đại đạo của Cơ Hạo, là căn cơ chút dã tâm nho nhỏ đáy lòng hắn. Hắn đã có đạo pháp đỉnh cấp nhất, có đồng bạn cường đại nhất, lãnh địa rộng lớn khiến hắn không cần lo lắng vì tài nguyên tu luyện, cộng thêm Nghiêu Sơn một khối động thiên phúc địa như vậy, hắn vì sao không thể khiến dã tâm của mình trở nên cường đại hơn một chút nữa?

“Không phải là muốn trường sinh sao!” Cơ Hạo cười rất nhẹ nhàng, hắn vì sao phải mở đàn tràng, vì sao phải tiếp nhận tám trăm môn nhân kia, về sau còn hàng năm đều phải chiêu mộ môn nhân? Hắn không phải là muốn trường sinh sao!

Vu Đế tuổi thọ chỉ vạn năm, chỉ vạn năm mà thôi!

Cơ Hạo đã kiến thức được Vũ Dư đạo nhân, A Bảo, Quy Linh những đại nhân vật từ lúc khai thiên tích địa sống đến bây giờ, Vu Đế vẻn vẹn vạn năm tuổi thọ, hắn thật sự không để vào mắt!

Xa xa truyền đến tiếng kèn sừng trâu cao vút, tiếng kèn ngắn ngủi mà bén nhọn, là tiếng kèn cảnh báo.

Từng cột khói đen từ xa mà gần không ngừng xông lên trời, cột khói màu đen ở trong gió tuyết màu trắng cực kỳ bắt mắt. Trong con ngươi của Cơ Hạo lóe ra thần quang màu đỏ vàng, Kim Ô Thần Mâu mở ra, hắn nhất thời thấy rõ chỗ cột khói dâng lên đầu tiên ngoài mấy trăm dặm.

Kèn cảnh báo, khói báo động, đây là cơ chế báo động trước trong lãnh địa Cơ Hạo chế định, đây là có kẻ thù bên ngoài xâm nhập?

Ngoài công trường Nghiêu Sơn thành, trong một tòa quân doanh tiếng chân như sấm, Trát Mộc mang theo mấy ngàn phó binh, cưỡi tọa kỵ gào thét chạy ra khỏi đại doanh. Tọa kỵ của bọn họ Ô Vân Thú tốc độ rất nhanh, nhưng trên đất là tuyết đọng thật dày, bọn Ô Vân Thú này muốn chạy tới ngoài mấy trăm dặm, ít nhất cũng cần thời gian một khắc đồng hồ.

Thét dài một tiếng, sau lưng Cơ Hạo Lưu Quang Hỏa Dực mở ra, thân hình nhoáng lên một cái nhất thời để lại mấy tàn ảnh, xé rách gió tuyết trong chớp mắt đi ra ngoài hơn trăm dặm. Lưu Quang Hỏa Dực chỉ vỗ hai cái, trong một hơi thở Cơ Hạo đã chạy tới chỗ cột khói báo động thứ nhất dâng lên.

Trên đất tuyết một mảng vết máu hỗn độn, mấy ngàn chiến sĩ dưới trướng Cơ Hạo đang lớn tiếng hô to, dựa vào tường đất của thôn ngăn cản mấy vạn kẻ địch tiến công.

Các chiến sĩ tiến công áo giáp hỗn độn, trận hình cũng lộn xộn không có bộ dáng, nhưng bọn họ nhân số đông đảo, ai cũng hung hãn không sợ chết, phòng ngự của thôn tràn ngập nguy cơ, mấy chỗ lúc nào cũng có thể bị công phá.

Cơ Hạo kinh hãi nhìn những kẻ địch lộn xộn một đoàn kia, đây là người nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.