Vu Thần Kỷ

Chương 1792: Chương 1792: Đỉnh thứ hai ra




Quanh thân sôi sục lực lượng hùng hồn đáng sợ, từng đám lửa màu vàng to bằng nắm tay lơ lửng ở quanh người chậm rãi xoay tròn, Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Kiếm, đầu đội Bàn Cổ Chung, đầu vai nâng Nha Công, bên hông quấn hai con hỏa long, sải bước đi ra khỏi thần cung.

Một luồng lửa nháy mắt lao ra khỏi thiên đình, sau khi lóe lên một lần, Cơ Hạo đi tới trên một mảng chiến trường hỗn loạn.

Đánh chết phân thân Cơ Hạo, ép bản tôn Cơ Hạo thu hồi Bàn Cổ Chung, mấy đạo nhân vênh váo tự đắc ngửa mặt lên trời cười to, chín huynh đệ Phệ Tâm đem các chiến sĩ long tộc bị Thuần Dương Tuyệt Diệt Kiếm Trận đánh cho bị thương sau khi cứu trị một chút, một lần nữa tụ tập quân thế, hướng đại quân Kim Ô đạo binh dưới trướng Cơ Hạo và Chúc Dung thần binh tạo thành lao lên.

Long tộc hiếu chiến mà hung dã, ở dưới sự áp chế của Tù Ngưu, Ngao Bạch đám tổ long cửu tử, bọn hắn miễn cưỡng có thể chung sống với nhân tộc; nhưng đổi chín huynh đệ Phệ Tâm làm thủ lĩnh, ở dưới lực lượng huyết mạch kỳ dị nào đó trong minh minh tác động, sự hung hãn sâu trong xương tủy long tộc bị triệt để kích phát.

Vừa mới chịu đau khổ ở trên tay kiếm trận của Kim Ô đạo binh, đám long tộc này hung tính phát tác, giống như chó điên tru lên ‘Ngao ngao’ lao mạnh về phía trước, thề thốt nhất định phải đòi nợ, đem đám súc sinh bẹp lông toàn thân là lửa này xé thành mảnh vụn.

Kim Ô đạo binh, Chúc Dung thần binh tạo thành chiến trận thiên đình, kiếm quang, liệt hỏa gào thét mà xuống, lấy lực lượng tập thể ứng đối chiến sĩ long tộc công kích cuồng dã. Chiến sĩ long tộc dựa vào thực lực thân thể xông pha hỗn loạn sau khi liên tục chịu khổ mấy lần, chín huynh đệ Phệ Tâm không chịu được mất mặt, bọn họ hướng mấy đạo nhân huýt gió, muốn tự mình ra trận.

Mấy đạo nhân mỉm cười, bọn họ nhìn thoáng qua đám người Vu Bật xa xa ở phía sau bố trí tế đàn, bắt một cái thủ ấn đánh ra, từng đạo pháp lực dao động giống như gợn sóng nhanh chóng khuếch tán ở trong hư không.

Sau mấy nhịp thở ngắn ngủn, phương hướng Bồ Phản lại có hơn trăm cột sáng phóng lên cao, hơn trăm đạo nhân trang phục kỳ dị mang theo nụ cười mỉm thản nhiên, không đem việc thiên hạ người thiên hạ để ở trong lòng, nghiêm trang đạp vân quang đi tới chiến trường.

“Các vị sư đệ, đại quân thiên đình gian ngoan, mưu toan nghịch thế mà làm, hôm nay, để sư huynh đệ chúng ta hảo hảo dạy...” Đạo nhân râu dài vừa mới tế ra ba đạo linh phù, khiến Bàn Cổ Chung cũng trong nháy mắt không khống chế được mỉm cười nói ra một phen lời.

Nhưng lời của hắn còn chưa nói hết, Cơ Hạo đã hóa thành một luồng lửa từ trên trời giáng xuống. Nhìn thấy đạo nhân kia đang mê hoặc lòng người, cổ động đồng môn tiến công đại quân thiên đình, Cơ Hạo hừ lạnh một tiếng, tùy tay chỉ, Bàn Cổ Kiếm chợt hóa thành một đạo kiếm quang màu đen bắn nhanh ra.

‘Phốc’ một tiếng, đỉnh đầu đạo nhân râu dài lặng yên hiện lên một đóa hoa sen màu lam, hoa sen màu lam to bằng cái chậu rửa mặt phát ra thần quang xanh thẳm bảo vệ toàn thân đạo nhân râu dài. Bàn Cổ Kiếm cấp tốc hạ xuống, một kiếm vô cùng sắc bén đem hoa sen màu lam chém thành hai mảnh, càng đem đạo nhân râu dài từ đỉnh đầu đến dưới khố một kiếm bổ ra, tính cả thần hồn cũng nháy mắt hủy diệt.

Vẫy tay một cái, Bàn Cổ Kiếm ‘keng’ một tiếng thu hồi. Cơ Hạo cầm chuôi kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn một đám đạo nhân trợn mắt há hốc mồm, lạnh lùng quát: “Đến, đến, đến, từng người thành thành thật thật xưng tên ra cho ta! Các ngươi rốt cuộc là môn hạ người nào? Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân vừa mới đạt thành hiệp nghị với ta, môn nhân của bọn họ sao dám ở thời điểm này, làm ra chuyện bực này?”

Trong tiếng hừ lạnh, trên đầu Cơ Hạo bảy mươi hai sợi tóc bay lên, sợi tóc nhỏ bé rụng tận gốc, lượng thiên địa linh khí khổng lồ hội tụ đến, sợi tóc dài hóa thành phân thân, mang theo một mảng lớn tàn ảnh hướng bốn phương tám hướng tách ra, nháy mắt bày thành một tòa đại trận đem chín người Phệ Tâm tính cả hơn trăm đạo nhân vây ở chính giữa.

Mắt thấy đồng môn sư huynh bị Cơ Hạo một kiếm tru sát, hơn trăm đạo nhân cùng cất tiếng bi thương.

Một đạo nhân râu tóc bạc trắng, hai mắt lóe ra ngân quang tựa như hai giọt thủy ngân rống giận chạy ra vài bước, hắn cầm một khối ngọc chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Thằng nhãi Cơ Hạo, ngươi sao lại dám mưu sát đồng môn sư huynh của ta? Ngươi tàn bạo như thế, đáng bị trời phạt!”

Cơ Hạo không khỏi cất tiếng cười to, hắn chỉ vào đạo nhân kia cười nói: “Trời phạt? Lời này của ngươi quá buồn cười, ta là thiên đế, chính là người phát ngôn của thiên đạo, mỗi tiếng nói việc làm của ta đều đại biểu thiên ý Bàn Cổ thế giới, các ngươi bất kính với ta, ta giết các ngươi, chính là trời phạt.”

Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy trong lòng vui sướng một trận, cảm giác thay trời chấp pháp, thật tốt!

Một đám đạo nhân tức giận đến mức xanh mặt, nhất là đạo nhân râu bạc trắng kia, một phen lời lẽ chỉ trích của hắn, chỉ là ‘bắt nguồn từ bản năng’, ‘phát ra từ thói quen’ mà thôi. Thời thượng cổ, các đồng môn của bọn họ, thường xuyên dùng lời lẽ kiểu ‘trời phạt’ răn dạy đối thủ, hơn nữa cách làm bực này chưa từng gặp bất lợi, toàn bộ đối thủ đều nghe gió mà chạy, không ai dám trêu chọc!

Bọn hắn quả thật đã quên, xem nhẹ, nay người đứng ở trước mặt bọn hắn là Cơ Hạo, đường đường thiên đình đại đế, người phát ngôn thiên đạo chân chính.

Càng không cần nói, Cơ Hạo căn bản không biết gốc gác bọn hắn, cái bọn hắn gọi là ‘trời phạt’, đối với Cơ Hạo mà nói đó thật sự là một câu chuyện cười, quá buồn cười! Cho nên bị Cơ Hạo răn dạy như thế, trong lòng một đám đạo nhân nghẹn hỏa, hỏa khí này lại không biết nên phát tiết như thế nào mới tốt.

Thần hồn dao động kịch liệt cấp tốc nhảy lên, hơn trăm đạo nhân dùng bí pháp cấp tốc trao đổi, đột nhiên, đạo nhân râu bạc trắng vừa rồi chỉ vào phía chân trời xa xa cười to lên: “Cơ Hạo, đừng nói những chuyện vô nghĩa. Ngươi nói ngươi là người thay trời chấp pháp? Hắc hắc, chúng ta không thừa nhận, nngai báu thiên đế này của ngươi cũng ngồi không vững! Xem, bên kia!”

Cơ Hạo theo phương hướng đạo nhân chỉ nhìn tới, chỉ thấy phương hướng Sùng Sơn, nhóm quân đội đầu tiên hưởng ứng mệnh lệnh của Đế Úc hội tụ tới đối với Sùng Sơn Hữu Sùng bộ đã chạy tới. Đó là mấy đại bộ tộc lân cận Hữu Sùng bộ, bọn họ quá khứ đã có tranh chấp lãnh thổ với Hữu Sùng bộ, quá khứ ngại bởi uy danh Sùng bá Tự Hi, sau bị uy vọng Tự Văn Mệnh chấn nhiếp, bọn hắn trước sau không dám có bất cứ động tác nào đối với Hữu Sùng bộ.

Nay Tự Hi chẳng biết đi đâu, Tự Văn Mệnh cũng mai danh ẩn tích đã lâu, lại có Đế Úc ở sau lưng trợ giúp, mấy đại bộ tộc thực lực hùng hậu này đã không làm thì thôi, làm phải làm đến cùng, đã điều động lực lượng cả tộc, hợp thành liên quân hùng hổ cuồn cuộn ép thẳng vào nội địa Sùng Sơn.

Ven đường, mười mấy thôn xóm tộc nhân Hữu Sùng bộ bị tàn sát hết, ngay cả gia súc trong thôn xóm cũng không lưu lại một con, đã thật sự làm được chó gà không tha!

Sắc mặt Cơ Hạo chợt trở nên khó coi. Hắn nhìn thấy trừ mấy chi liên quân bộ tộc này, càng có Đế Úc triệu tập lượng lớn quân đội hùng hổ cuồn cuộn hành quân ở trên đại địa, quân đội cách Sùng Sơn xa nhất, đại khái còn cần hơn nửa năm thời gian mới có thể chạy tới; nhưng trong quân đội cách Sùng Sơn gần nhất, chỉ có ba năm ngày lộ trình.

Đại quân một khi hợp vây, Hữu Sùng bộ chắc chắn là không ngăn được!

Cơ Hạo nhíu mày, hắn đang cân nhắc chuyện như thế nào an toàn rút tộc nhân Hữu Sùng bộ, trên bầu trời nổ vang ‘Rẹt!’ một tiếng, một cái đại đỉnh đục thủng tầng mây, húc vỡ địa thủy hỏa phong các loại thiên tiên trên không Bàn Cổ mỗ đại lục, chậm rãi xoay tròn hướng phía dưới cấp tốc rơi xuống.

‘Ông’ một tiếng nổ vang, một cái đại đỉnh cao tới trăm vạn dặm, toàn thân thanh quang mờ mịt vững vàng đứng sừng sững ở Nghiêu Sơn.

Cơ Hạo vỗ tay cười to: “Hữu Sùng bộ không lo rồi... Các ngươi, nghĩ xong chết như thế nào chưa?”

Bàn Cổ Kiếm phát ra một tiếng nổ vang, mũi kiếm chỉ về phía một đám đạo nhân cùng Phệ Tâm cửu tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.