Vu Thần Kỷ

Chương 767: Chương 767: Hắc Ám Thần Chú




Lúc thần quang màu đen phóng tới, trước mặt Cơ Hạo đã hiện lên lôi đình, điện quang, lửa cháy, hàn băng, cơn lốc, đất vàng sáu tầng hộ thuẫn. Nhưng thần quang màu đen chợt lóe qua, sáu tầng khiên bảo vệ Cơ Hạo toàn lực kích phát bị một đòn xuyên thủng.

‘Xẹt’ một tiếng vang lớn, thần quang trúng thân thể Cơ Hạo.

Bàn Hi Thần Kính chủ động bảo vệ chủ, một đạo u quang âm u hiện lên ở mặt ngoài làn da Cơ Hạo, thần quang màu đen cách Cơ Hạo cự ly so với cánh ve còn mỏng hơn một chút, liền đột ngột biến mất không dấu vết.

Toàn thân Cơ Hạo phát lạnh, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên từng sợi.

Hắn kinh hãi nhìn Đế Thích Sát. Luồng thần quang màu đen vừa rồi đã cho Cơ Hạo cảm giác nguy hiểm thật lớn, đây là công kích khủng bố đủ để gạt bỏ Cơ Hạo. Nếu không phải Bàn Hi Thần Kính, Cơ Hạo tất nhiên đã bị luồng thần quang màu đen đó đánh chết.

Rét lạnh, rét lạnh thấu xương, thời điểm Cơ Hạo bị thần quang màu đen tiếp cận, cảm giác đứng mũi chịu sào chính là âm hàn từ trong cốt tủy, từ sâu trong linh hồn tràn ra. Loại rét lạnh đó khiến toàn thân Cơ Hạo cứng ngắc, trong lúc nhất thời không thể động đậy.

Sau đó chính là hơi thở tà ác, vô cùng tà ác đập vào mặt, loại khí tức tà ác đó ngưng tụ tất cả tà ác nhất, dơ bẩn nhất, mặt hắc ám không cách nào hình dung nhất của thế gian, làm trước mắt Cơ Hạo tối sầm từng đợt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì

Hơn nữa có một loại ghê tởm khó có thể hình dung, lục phủ ngũ tạng Cơ Hạo đều bởi vì khí tức âm tà trong thần quang màu đen đang kịch liệt run rẩy mấp máy. Nếu không phải Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên phát ra kim quang chiếu rọi toàn thân Cơ Hạo, triệt tiêu cho hắn một bộ phận không ổn, hắn khẳng định đã nôn ra.

Lỗ chân lông toàn thân đột nhiên mở ra, cả người Cơ Hạo mồ hôi lạnh như mưa rơi, mồ hôi lạnh dinh dính bám vào ở trên làn da, khiến hắn ẩm ướt khó chịu.

Mắt rốt cuộc có thể một lần nữa nhìn thấy sự vật, mấy giọt mồ hôi treo trên lông mi, xuyên thấu qua giọt nước, Cơ Hạo nhìn thấy Đế Thích Sát cả người trần trùng trục đứng ở giữa không trung. Vô số đạo lôi quang giống như rắn độc lui tới đâm xuyên ở trong cơ thể hắn.

Dòng điện mạnh mẽ đánh phá thân thể Đế Thích Sát, xuyên thấu qua cơ nhục cùng làn da trong suốt của hắn, Cơ Hạo có thể nhìn thấy xương khớp Đế Thích Sát—— xương khớp màu đen, toàn thân trong suốt như thủy tinh, trong xương khớp trong suốt rậm rạp vô số phù văn vặn vẹo giống như rắn độc mấp máy, truy đuổi, cắn nuốt lẫn nhau.

Huyết Nguyệt nhất mạch, nắm giữ huyết mạch nguyền rủa cùng hắc ám lực lượng.

Cơ Hạo hồi tưởng tình báo về quý tộc Ngu tộc. Rất hiển nhiên, Đế Thích Sát chuyên tu chính là hắc ám nguyền rủa lực. Hắc ám thần quang của hắn hội tụ lực lượng hắc ám và tà ác thâm trầm nhất, Cơ Hạo thực lực như vậy bị thần quang khẽ chạm vào một chút tất nhiên hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn.

Bàn Hi Thần Kính đem đạo thần quang đó bắn ra, hoặc là đúng dịp, hoặc là bổn nguyên ý thức của Bàn Hi Thần Kính cố ý làm như vậy, thần quang tối như mực vô thanh vô tức cắt qua hư không, bắn thẳng về phía người áo đen đứng cạnh Đế Thích Sát.

Trong lôi hỏa dâng trào, Đế Thích Sát gian nan quay đầu lại, lớn tiếng rít gào một tiếng ‘Tránh ra’ !

Người áo đen nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, mang theo một tia khinh thường, thậm chí là mang theo một tia tức giận, hắn vươn tay phải, hung hăng hướng thần quang màu đen chộp xuống. Từ trong động tác của hắn, Cơ Hạo cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt và bất mãn đối với Đế Thích Sát!

Rất hiển nhiên, người áo đen cũng không tin công kích của Đế Thích Sát có thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắn!

Hoặc là nói, người áo đen đem mình coi là cùng Đế Thích Sát ngồi ngang hàng, thậm chí là vượt qua hắn một đầu tồn tại. Đối mặt Đế Thích Sát phóng thích hắc Ám Thần quang, người áo đen không muốn né tránh, càng không thể né tránh.

Gương mặt Đế Thích Sát vặn vẹo. Ở trên mặt hắn lộ ra một nụ cười mỉm rất cổ quái.

Thậm chí lôi điện ở trong ngoài cơ thể hắn tàn sát bừa bãi, đánh cho khắp cả người hắn cháy khét, hắn cũng không cảm thụ được thống khổ lôi điện mang tới cho hắn.

Người áo đen bàn tay thon dài, trắng long lanh như ngọc, hình dạng ngón tay hắn rất đặc sắc, mỗi một đốt ngón tay đều dài hơn người thường gấp đôi có thừa, nhưng độ rộng lại ít hơn chút. Cho nên khi bàn tay hắn chém ra, Cơ Hạo thậm chí cho rằng đó là một cái lá trúc thon dài bạch ngọc điêu khắc thành.

Một mảng hàn khí màu u lam từ lòng bàn tay người áo đen phun ra, ba mươi sáu miếng khiên huyền băng hình dạng như mai rùa, phạm vi cả trượng, mỏng tựa cánh ve từ trong hàn khí chen chúc phun ra, xếp thành một đường chắn trước thần quang màu đen.

‘Xẹt’ một tiếng vang thanh thúy, ba mươi sáu miếng khiên huyền băng bị xuyên thủng. Thể tích thần quang màu đen cũng rút nhỏ khoảng sáu phần, bốn phần thần quang còn lại hung hăng đánh vào trên ngực người áo đen.

Thân thể người áo đen run lên, cả mảng lớn khí đen từ đỉnh đầu hắn phun ra, thân thể hắn giống như bức tượng người băng bị mặt trời phơi nắng, từng tấc một, từng phân một thấp đi, khí đen càng lúc càng nhiều, thân thể hắn cũng càng lúc càng uể oải.

Người áo đen lui từng bước một, thân thể vốn cao ngất kịch liệt run rẩy, từ trong ngực hắn không ngừng phát ra tiếng vang kỳ dị ‘Ọc ọc’.

“Bằng hữu, ngươi không nên tiếp Hắc Ám Thần Chú của ta.” Trong cơ thể Đế Thích Sát một mảng hắc quang lao ra, hóa thành một cơn lốc màu đen chảy xiết vòng quanh hắn xoay tròn một phen, đem lôi quang Cơ Hạo đưa tới biến thành hư không. Hắn nhìn người áo đen, bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta không thể hướng ngươi giải thích huyền bí Hắc Ám Thần Chú của ta, nhưng ngươi trúng thần chú của ta, rất phiền toái, thật sự rất phiền toái.”

Trong ba con mắt hiện lên một mảng kích động, một mảng vui sướng khi người gặp họa, cùng với một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp, cực kỳ cổ quái, Đế Thích Sát nhẹ nhàng nói: “Có lẽ ngươi phải nán lại thêm chỗ ta vài ngày, ta cần một chút thời gian, giúp ngươi xua tan lực lượng thần chú.”

Người áo đen cười lên ‘hắc hắc’. Hắn gian nan ngẩng đầu, hướng Đế Thích Sát nhìn một cái, lắc lắc đầu: “Hắc hắc, không cần làm phiền ngươi. Ta đây chẳng qua là một khối phân thân, cho dù bị hủy, cũng không có bất cứ tổn hại gì đối với bản thể ta.”

Quay đầu, người áo đen thâm trầm nhìn Cơ Hạo một cái, thản nhiên nói: “Nghiêu Bá, lợi hại đấy! Một đòn này, ngay cả phân thân của ta cũng không thể tiếp được, ngươi lại không tổn hại chút nào, thật lợi hại nha… Nam Hoang Kim Ô bộ, cũng không thể nuôi ra nhân tài như ngươi.”

Dừng một chút, khí đen ở đỉnh đầu người áo đen càng thêm nồng đậm, thân hình hắn cũng trở nên càng thêm thấp bé: “Luôn có người nói, ngươi có sư thừa khác, ta mới đầu còn chưa tin. Ngũ Long Nghiêu cũng tốt, Chúc Long Quỹ cũng tốt, bọn họ mấy lão già đó, có thể dạy ngươi cái gì chứ?”

“Nhưng hôm nay chứng kiến, thật thú vị, thú vị, quá thú vị.” Người áo đen lặng lẽ cười nói: “Có lẽ, chúng ta đều đã xem nhẹ ngươi, có thể lực lượng mới xuất hiện lập nhiều công lớn như vậy, ngươi không hoàn toàn là dựa vào lực lượng của Tự Văn Mệnh, ngươi được lắm!”

Cười ‘hắc hắc’ vài tiếng, quần áo người áo đen vỡ ra, hóa thành vô số bông tuyết màu đen bay tản đi.

Trong quần áo của hắn trống không, chỉ có từng luồng gió lạnh không ngừng bay ra.

Đế Thích Sát ngẩng phắt đầu lên, thâm trầm nhìn về phía Cơ Hạo: “Nghiêu Bá Cơ Hạo… Thế mà là ngươi, sao có thể là ngươi? Sao có thể? Nhưng, Huyết Nguyệt chí cao ơi, là ngài đem dân bản xứ ti tiện này đưa đến trước mặt của ta sao?”

Vung tay, tay phải Đế Thích Sát phun ra một đạo hắc quang, một thanh loan đao màu đen mỏng như tờ giấy bị hắn nắm chặt trong tay.

Cơ Hạo giơ lên Ma Hầu Quyền Trượng, âm trầm cười nói: “Bị nhận ra rồi? Hắc, vừa rồi người nọ hiểu biết đối với chuyện của ta như vậy, hắn là ai?”

Đế Thích Sát không nói một lời, loan đao trong tay hóa thành một vầng trăng tròn màu đen bay lên cao cao, sau đó nhằm vào đầu hướng Cơ Hạo chém xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.