Vu Thần Kỷ

Chương 1177: Chương 1177: Hàng Long Bí Công




Cơ Hạo chỉ đánh tới một quyền rất bình thường, chưa sử dụng bất cứ thần thông bí pháp nào, nhưng lấy thân thể hắn mạnh mẽ hơn xa đỉnh phong Vu Đế, một quyền này cho dù một ngọn núi khoảng ngàn dặm cũng bị đánh sập.

Vốn, theo Cơ Hạo nghĩ, Viên Thánh sẽ lấy cây gậy vàng trong tay cứng đối cứng với mình, thủ đoạn của yêu ma tầm thường cũng chỉ có vậy.

Nhưng Viên Thánh miệng nở hoa sen, dùng một môn thần thông cực kỳ thần diệu, nhẹ nhàng khéo léo đem quyền kình của Cơ Hạo dời đi một bên. Quyền kình chấn động nước chảy bên người, chợt nghe một tiếng nổ vang, trên nắm tay của Cơ Hạo gào thét phun ra một vết nắm đấm cực lớn.

Vết nắm đấm tựa như thực chất đoan đoan chính chính đánh về phía cổng thủy phủ của Viên Thánh. Viên Thánh giận quát một tiếng ‘Đáng chết’, chỉ thấy một đoàn rùa, cá chép rắn cỏ… các loại thủy tộc đại yêu hỗn loạn từ cổng thủy phủ lao ra, vừa lúc bị một quyền của Cơ Hạo nện trong đám người.

Vang một tiếng trầm nặng, từng làn sóng nước hướng bốn phía khuếch tán ra, hơn trăm thủy tộc đại yêu tu vi cao thâm bị quyền kình bùng nổ chấn động tới mức tan xương nát thịt, máu đen xen lẫn trong sóng nước phun ra thật xa. Cửa chính hoa mỹ của thủy phủ dùng hàn ngọc trộn lẫn san hô xây thành bị một quyền đánh nát, quyền ấn xông qua cửa chính, ở trên mặt đất thủy phủ cày ra một cái rãnh dài đến nghìn trượng.

Trên chính điện thủy phủ trào ra các dòng nước chảy xiết gợn, hóa thành vô số vòng xoáy chắn phía trước quyền ấn.

Cơ Hạo tùy ý đánh ra một quyền bị vô số vòng xoáy gắt gao nâng, quyền ấn và vòng xoáy kịch liệt ma sát thời gian ước chừng ba hơi thở, toàn bộ lực đạo lúc này mới bị tiêu hao hết.

“Ngươi dám giết người của ta?” Viên Thánh khàn giọng hướng Cơ Hạo gào lên.

“Thủ hạ của ngươi là người?” Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ nhìn Viên Thánh, tay trái chế trụ cây gậy vàng trong tay hắn, tùy tay muốn đem hắn xách lên.

Viên Thánh không hổ là con trai Vô Chi Kỳ, thân thể thủy viên nhất tộc đặc biệt linh động, Cơ Hạo vừa mới dùng sức, Viên Thánh đã thả lỏng đôi tay, mặc cho Cơ Hạo đoạt đi kim bổng trong tay hắn, thân thể co rụt xuống phía dưới, co thành một cục chui vào trong lòng Cơ Hạo, hai nắm đấm, hai khuỷu tay mang theo tiếng rít chói tai hung hăng hướng ngực bụng chỗ yếu hại của Cơ Hạo đánh đến.

“Quả nhiên, các ngươi đám khỉ này chơi gậy là hảo thủ đứng đầu, quyền cước công phu cũng không tệ đâu!” Cơ Hạo cười ha ha nhìn Viên Thánh thân thể thu nhỏ lại đến khoảng sáu thước, Thái Cực Pháp Y phóng ra từng đạo thanh quang, mặc cho Viên Thánh đánh đấm bừa, nhưng chưa thể chạm tới nửa cọng tóc của Cơ Hạo.

Ngược lại là Thái Cực Pháp Y đem quyền kình cuồng bạo của Viên Thánh hoặc dời đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hoặc là dứt khoát trả lại toàn bộ cho Viên Thánh. Viên Thánh đánh bừa một phen đột nhiên hú lên quái dị, thân thể chợt hướng về phía sau lao đi thật xa, nhe răng trợn mắt liên tục vung đôi tay, mắt thấy cánh tay hắn đã sưng lên một vòng lớn.

“Dựa vào bảo bối lợi hại, không phải hảo hán, là hán tử, chính diện đấu với ta!” Viên Thánh ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, yêu khí cuồn cuộn như sóng trên thân hắn đột nhiên ngưng đọng, sau đó một loại biến hóa cực kỳ tinh diệu xuất hiện.

Ban đầu quanh thân Viên Thánh yêu khí mãnh liệt cường đại, như miệng núi lửa phun ra cuồn cuộn khói đen, cho người ta một loại cảm giác kiêu ngạo bạo ngược không thể nắm giữ. Nhưng chỉ thời gian một tiếng thét dài, khí tức của Viên Thánh chợt trở nên tinh thuần trong vắt, như một khối thủy tinh màu lam trong veo.

Một tầng sóng nước màu lam nhu nhuận bao lấy Viên Thánh, một chút yêu khí cũng không còn tồn tại nữa, ngược lại có một loại khí tức đoan trang, nghiêm túc, chính nghĩa, đường hoàng phả vào mặt. Giờ phút này Viên Thánh nào còn giống một thủy yêu hầu tử, căn bản đã là một vị thủy bộ chính thần của thượng cổ thiên đình.

Nếu bàn về khí tức tinh thuần với thuần khiết, giờ phút này Viên Thánh so với đương đại Cộng Công thị càng giống một vị ‘Chính thần’ hơn.

“Oa ác!” Viên Lực ngây dại, hắn xách Bàn Long Bổng ngơ ngác nhìn Viên Thánh, không rõ biến hóa trên thân hắn từ đâu mà đến.

“Có chút ý tứ!” Cơ Hạo nhớ tới vừa rồi Viên Thánh miệng nở hoa sen, thằng cha này rốt cuộc đã tu luyện kỳ công bí pháp gì, lại có thể đem khí tức bản thân chuyển hóa tự nhiên từ giữa yêu khí hung hãn cuồng dã và khí tức tinh thuần thuần triệt như thế?

‘Hừ’ một tiếng, thân thể Viên Thánh dần dần cất cao, rất nhanh đã tới khoảng ba trượng, trên khuôn mặt đầy lông của hắn bảo quang dập dờn, trong hai con mắt càng tỏa ra bảo quang, tựa như hai viên ngọc bích cực lớn rạng rỡ tỏa sáng.

“Viên Lực, ngươi biết cái rắm!” Viên Thánh cười lạnh, chỉ vào Viên Lực quát: “Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Ngươi từng tiếp xúc với đời bao nhiêu? Ngươi căn bản không biết một phương thiên địa này trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu! Thời gian kỳ nhân dị sự, há là ngươi loại tiểu mao đầu này có thể làm rõ?”

Ngạo nghễ ngẩng đầu lên, Viên Thánh hướng Cơ Hạo cười lạnh nói: “Môn công pháp này của ông đây, tên gọi ‘Hàng Long Bí Công’, chuyên vì binh sĩ thủy tộc ta mà thành, cho dù là một con tôm, chỉ cần tu hiểu Hàng Long Bí Công này, vậy bọn long tộc ngu xuẩn gọi là đứng đầu thủy tộc cũng có thể tùy ý chơi đùa.”

“Xạo có chút quá rồi.” Cơ Hạo nheo mắt nhìn Viên Thánh cười lạnh nói: “Nhưng, xạo thì cứ xạo đi. Hàng Long Bí Công này của ngươi từ đâu mà có?”

Viên Thánh liếc xéo Cơ Hạo một cái, hắn vung tay lên, kim bổng trong tay Cơ Hạo chợt kịch liệt chấn động một trận.

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’ một tiếng, hắn nhìn Viên Thánh lắc đầu: “Không nói ra lai lịch công pháp của ngươi, đừng nghĩ thu hồi được cây gậy của ngươi.”

Trên kim bổng lấp lánh sáng lên từng đợt, vô số phù văn nhỏ bé dày đặc tràn ra từ sâu trong kim bổng, theo tiếng gầm trầm thấp, trong kim bổng mơ hồ có một cái long ảnh như ẩn như hiện, mỗi một lần nó chấn động, đều không ngừng phun ra các tia điện quang mạnh mẽ đánh về phía ngón tay Cơ Hạo.

“Muốn nắm được bảo bối của ta, cũng phải xem ngươi có năng lực này hay không!” Viên Thánh nghiến răng nghiến lợi nhìn Cơ Hạo cười lạnh nói: “Đây là phôi một cây thần binh thiên địa sinh thành, tổ sư tự mình dùng Kim Cương Bát Bảo rót vào trong đó, càng đem một cái long hồn tế luyện thành khí linh, đây là bản mạng thần binh của ông đây, ngươi muốn nắm được nó, nào có dễ dàng như vậy?”

Cơ Hạo cười nhìn Viên Thánh một cái, há mồm phun ra Thái Cực Thần Phong, tay phải cầm chuôi kiếm, tay trái gắt gao nắm chắc kim bổng, tay nâng kiếm xuống, Khai Thiên Nhất Kích dung nhập trong kiếm thế, Thái Cực Thần Phong nhẹ nhàng khéo léo theo một chỗ điểm yếu trên kim bổng cắt vào.

‘Rắc’ một tiếng, kim bổng đứt thành hai đoạn.

Viên Thánh mở to mắt nhìn, kinh ngạc nhìn hai đoạn kim bổng, há mồm phun ra một ngụm máu loãng xa mười mấy trượng.

“Ngươi, ngươi, ngươi dám làm tổn hại bảo bối thần binh tổ sư ban cho!” Gương mặt Viên Thánh run rẩy, đau lòng như cắt khàn giọng thét: “Tên chết tiệt, tên chết tiệt, tội ngươi đáng chết vạn lần...”

Cơ Hạo tùy tay đem kim bổng gãy rời ném ra thật xa, cầm Thái Cực Thần Phong lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, đến đây! Hàng Long Bí Công? Rất ghê gớm sao? Để ta nhìn xem công pháp này của ngươi rốt cuộc có gì lợi hại.”

Viên Thánh hít một hơi thật sâu, hắn ngửa mặt lên trời hét một tiếng giận dữ, thân thể chợt cất cao, rất nhanh đã tới khoảng trăm trượng.

“Pháp Thiên Tượng Địa!” Hai nắm tay Viên Thánh đấm ngực, cũng không biết là phẫn nộ hay khoe khoang hướng tới Cơ Hạo rống lớn, sau đó hai tay nhoáng lên một cái, mấy chục con thủy long lân giáp tươi sáng trông rất sống động gào thét lao ra, từ bốn phương tám hướng hướng Cơ Hạo đánh giết tới.

Cơ Hạo cười ‘Ha ha’, rất vô lại đem Bàn Cổ Chung tế ra, từng luồng hỗn độn chi khí cuốn ngược xuống, mặc cho thủy long đánh vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.