Vu Thần Kỷ

Chương 147: Chương 147: Hiểm ác




“A thúc, Cơ Hạo khó chịu, để Khổ Mộc đầu này xem cho hắn một chút cũng không tệ mà!” Qua một lúc, rốt cục Man Man đánh vỡ sự yên tĩnh quái dị trong phòng, nàng chớp mắt, rất ngây thơ nhìn Tự Văn Mệnh.

Tự Văn Mệnh mỉm cười, lui về phía sau một bước, chỉ chỉ Cơ Hạo nằm ở trên giường thấp: “Thử chút cũng tốt, một phen nhiệt tình của Khổ Mộc huynh đệ, tóm lại là tâm ý tốt. Ô, không biết Khổ Mộc huynh đệ, ngươi tu là nhất mạch vu y chi thuật nào?”

Không đợi Khổ Mộc trả lời, Tự Văn Mệnh đã tự trả lời bản thân: “Trùng? Cỏ? Thú? Linh? Quỷ? Âm? Vu y chi thuật thiên biến vạn hóa, đối ứng nguyền rủa cũng biến hóa ngàn vạn, Hạo đứa bé này, cũng không biết là bị cái gì làm bị thương.”

Khổ Mộc xắn lên tay áo xám xịt nhiều nếp nhăn, thần thái tự nhiên ngồi ở bên người Cơ Hạo, vươn ba ngón tay phải đặt ở trên mạch cổ tay Cơ Hạo. Ngón tay run rẩy cảm giác mạch cổ tay Cơ Hạo nhảy lên, Khổ Mộc lạnh nhạt nói: “Ta chỉ là vẻn vẹn một khổ hạnh giả trong thiên địa, thứ tu, không phải là vu y chi thuật người đời biết rõ.”

Ngẩng đầu lên, Khổ Mộc nhìn Tự Văn Mệnh thản nhiên cười nói: “Ta cùng với vị tiểu huynh đệ này không oán không thù, cũng không có ân nghĩa liên lụy, chỉ là tò mò vu chú trên người hắn trúng, cho nên đặc biệt tới kiến thức đôi chút, quý nhân cần gì làm khó chúng ta những người đói khổ này?”

Tự Văn Mệnh cười nhẹ, lắc lắc đầu.

‘Quý nhân’ ?’Người đói khổ’ ?

Trong lời nói của Khổ Mộc kẹp thương mang bổng gì đó cũng không ít, Man Man nghe không hiểu, Tự Văn Mệnh lại khác. Theo Tự Văn Mệnh thấy, nhân tộc chính là nhân tộc, hắn chưa bao giờ cho rằng mình là cái gọi là quý nhân. Mà Khổ Mộc cứng rắn đem ‘quý nhân’ và ‘người đói khổ’ đối lập, bụng dạ thật sự khó lường!

Cơ Hạo nằm ở trên giường thấp, thật cẩn thận thu liễm toàn bộ lực lượng linh hồn, không cho một tia thần niệm tiết ra ngoài.

Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh sở trường nhất chính là đào móc tiềm lực bản thân, khống chế lực lượng tự nhiên vũ trụ, khống chế tỉ mỉ đối với năng lượng đã đạt tới mức khắc hoa trên mũi kim. Hắn khống chế khí huyết toàn thân, đem bộ dạng bên ngoài thân thể biến thành hỏng bét. Còn chưa câu được con cá lớn mình muốn, không ngờ được có một con cá tham ăn khác đã mắc câu.

Trong nháy mắt bị tập kích, tuy bản thân Cơ Hạo chưa phân biệt ra, nhưng hai con Thần Hỏa Xà ký kết khế ước với hắn lại nói rõ cho hắn, ở trong huyết phù kia, bọn nó ngửi được hương vị con khỉ nhỏ ba mắt nọ.

Nói cách khác, thú triều đầy khắp núi đồi là thủ đoạn con khỉ nhỏ ba mắt đó dùng ra. Cơ Hạo cố ý làm bộ như bị thương nặng không dậy nổi, là muốn phối hợp với Tự Văn Mệnh câu cá. Không ngờ, chánh chủ chưa tới, Khổ Mộc ba ba đã bám vào.

Cảm nhận được ba ngón tay của Khổ Mộc đặt lên trên mạch cổ tay của mình, trong lòng Cơ Hạo khẽ động, khí huyết toàn thân nhất thời kịch liệt quay cuồng lên. Khí huyết của hắn như con khỉ nghịch ngợm, ở trong mạch máu chốc lát xuôi dòng, chốc lát ngược dòng. Trong mạch máu lớn xuất hiện vô số lốc xoáy, mạch máu nhỏ dứt khoát toàn bộ đánh thành nút thắt.

Cũng chỉ có loại khống chế nhập vi đối với thân thể này của Cơ Hạo, mới có thể khống chế khí huyết bản thân biến hóa như thế.

Đặt ở Nam Hoang, cho dù là Vu Vương, Vu Đế bình thường, bọn họ càng thêm chú trọng là công kích mãnh liệt dứt khoát hẳn hoi, ai sẽ bình tĩnh làm loại khống chế tinh diệu này đối với thân thể của mình? Bọn họ là hoàn toàn không có khả năng làm được việc Cơ Hạo đang làm.

Ngón tay Khổ Mộc lạnh lẽo mà khô khốc, giống như một khối hàn ngọc thượng hảo, lộ ra một khí tức lạnh lùng nhàn nhạt. Từng tia khí kình âm hàn như thủy ngân rót từ đầu ngón tay hắn ép ra, nhanh chóng ở trong mạch máu toàn thân Cơ Hạo đụng chạm một phen, khuôn mặt Khổ Mộc nhất thời trở nên vô cùng phấn khích.

Hắn chưa bao giờ thấy ai khí huyết hỗn loạn đến loại trình độ này!

Hắn trái lại không nghi ngờ đây là Cơ Hạo tự mình cố ý lâm vào ——Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của Cơ Hạo là tồn tại vượt qua lẽ thường. Khổ Mộc nằm mơ cũng không ngờ được, một Tiểu Vu Nam Hoang nho nhỏ, có thể đem khí huyết bản thân khống chế đến trình độ nhỏ bé tinh diệu như thế.

Cho nên Khổ Mộc tin tưởng, Cơ Hạo là thật sự trúng huyết chú ác độc.

Vấn đề là, đây là huyết chú chết tiệt gì, vậy mà khiến thân thể Cơ Hạo trở nên hỏng bét như vậy?

Càng làm Khổ Mộc nghĩ mãi không thể hiểu là, rốt cuộc là huyết chú gì tựa như quái vật, làm khí huyết Cơ Hạo hỗn loạn như thế, lại còn có thể kéo dài hơi tàn sống sót? Một mảng tham lam hiện lên ở sâu trong con ngươi của Khổ Mộc, Khổ Mộc mơ hồ đoán —— chẳng lẽ trên người Cơ Hạo có thiên tài địa bảo bảo mệnh nào đó?

Ngón tay nhẹ nhàng đặt ở mạch cổ tay Cơ Hạo, Khổ Mộc cúi đầu nhìn túi gấm trữ vật treo bên hông Cơ Hạo, lạnh nhạt cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, cái túi gấm này bên hông cũng thật tinh xảo đáng yêu!”

Tự Văn Mệnh nheo nheo mắt, cười cười, không hé răng, trái lại con bồ câu hoang kia đứng ở đỉnh đầu hắn kêu ‘Rúc rúc’ một tiếng.

Man Man ngồi xổm cạnh giường thấp, thấp thỏm lo âu nhìn Cơ Hạo thở dài nói: “Cái túi nhỏ này à? Cơ Hạo giết mấy tên dã nhân chặn đường đánh cướp, từ trên người bọn họ cướp được đó! Này, khổ đầu gỗ, ngươi đừng chỉ lo nhìn loạn khắp nơi, mau mau động thủ khu trừ nguyền rủa đi chứ?”

Khổ Mộc mỉm cười, chậm rãi gật đầu: “Đại khái hiểu, nguyền rủa vị tiểu huynh đệ này chịu là cái gì. Ô, tạm xem ‘Tiểu Giải Thoát Chú’ này của ta, có thể giúp hắn khu trừ vu chú ác độc này hay không.”

Hai tay kết ấn, mười ngón mở ra như hoa sen, Khổ Mộc nheo mắt, hàm hồ niệm tụng chú ngữ. Trong tiếng chú ngữ ‘Ong ong’, trong miệng Khổ Mộc phun ra một đạo bạch quang nhàn nhạt, sau đó đỉnh đầu hắn một đạo bạch khí lao lên cao ba thước, trong bạch khí mơ hồ có thể thấy được một mảng cây nhỏ tinh quang mơ hồ di động.

Tiếng chú ngữ giống như mười vạn con ruồi bọ ở bên tai cùng kêu, đầu óc Cơ Hạo trầm xuống, chỉ cảm thấy trước mắt tê dại một trận, thiếu chút nữa đã mê man đi.

May mắn tử phủ kim đan cấp tốc xoay tròn, linh hồn Cơ Hạo giấu ở trong kim đan kiên cố dị thường, lúc này mới chưa bị tiếng chú ngữ thôi miên. Toàn thân hắn hơi cứng đờ, vội vàng thầm tụng Cửu Tự Chân Ngôn, lấy ngón tay lặng lẽ gập thành chân ngôn pháp ấn, âm thầm đối kháng chú ngữ của Khổ Mộc.

Khổ Mộc khẽ mở mắt, chăm chú nhìn đôi mắt nhắm chặt của Cơ Hạo.

Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời, tuy nhắm mắt lại, nhưng hắn vẫn thấy được Khổ Mộc. Một vòng bạch quang nhàn nhạt bao lấy thân thể Khổ Mộc, Khổ Mộc dần dần đến gần, hơn nữa đi mỗi một bước thân hình hắn liền phóng to một vòng, dần dần Khổ Mộc từng bước một đi vào thần hồn không gian của Cơ Hạo, thân thể hắn đã biến thành cao sáu trượng, toàn thân bạch quang quanh quẩn giống như thần nhân buông xuống.

Há mồm phun ra từng đóa hoa sen, Khổ Mộc sang sảng quát: “Đứa nhỏ, túi gấm bên hông ngươi, là giết đệ tử bổn môn cướp đoạt mà có phải không?”

Cơ Hạo không hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn Khổ Mộc.

Khổ Mộc chưa đợi Cơ Hạo trả lời, không khỏi ngẩn ngơ. Sau đó hắn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấp giọng quát: “Nam Hoang mọi rợ, một đám vừa ngu vừa bướng, chỉ tu thân thể, không tu nguyên thần, bản thân linh hồn đều là dựa vào tinh huyết khổng lồ của thân thể tự tẩm bổ, mới trở nên càng ngày càng cường đại, nhưng bọn hắn vận dụng nguyên thần quả thực không khác gì dã thú.”

“Ài, Nhập Mộng Tiểu Siêu Độ Thuật này của ta, thật ra đã dùng lầm người, đứa nhỏ này trúng vu chú, linh hồn sợ là cũng rối như tơ vò rồi… Còn phải tụ tập mảnh vỡ linh hồn hắn trước, mới có thể tra hỏi rõ ràng, rốt cuộc là môn nhân vị sư huynh nào gặp độc thủ của hắn!”

Khổ Mộc cằn nhằn lẩm bẩm.

Cơ Hạo đã ngầm vận thần thông, chín thành đan nguyên pháp lực trong tử phủ kim đan trào ra, ở trong thần hồn không gian hóa thành một đạo tử khí bốc lên vạn trượng cuồng lôi gào thét hạ xuống, hung hăng nện ở đỉnh đầu Khổ Mộc.

Dưới một đòn, pháp thể sáu trượng của Khổ Mộc ầm ầm vỡ nát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.