Vu Thần Kỷ

Chương 1387: Chương 1387: Họa cùng tổ tiên




Trừ mười mấy thân người hừng hực thiêu đốt, toàn bộ ‘Nhân tộc dẫn đường’ khác bị bắt đều mang theo một tia điên cuồng rống giận giãy dụa, muốn bổ nhào vào trên người Cơ Hạo đem hắn xé thành phấn.

‘Keng keng keng’ vang không ngừng nghỉ, vu pháp gông xiềng trên những người này đồng thời sáng lên, áp lực nặng nề khiến thân thể bọn họ chợt cứng đờ, vạn phần chật vật cắm đầu ngã xuống đất. Chiến sĩ Nghiêu Sơn thành ở quanh trận địa sẵn sàng đón quân địch lớn tiếng rống giận, vung trường mâu hung hăng quật ở trên thân bọn họ.

Tiếng xương gãy ‘Rắc rắc’ không dứt bên tai, nhiều người bị đánh cho đứt gân gãy xương, nhưng những người này không ai mở miệng cầu xin tha thứ, vẫn điên cuồng mắng Cơ Hạo, mắng tộc nhân Kim Ô bộ, mắng toàn bộ con dân Nghiêu Sơn thành.

Cơ Hạo bỏ lại đám quý tộc Ngu tộc đang vắt óc tổ chức ngôn ngữ, muốn viết một thiên chứng cứ kết cấu nghiêm cẩn, chậm rãi đi tới trước mặt nam tử thân thể đang hừng hực thiêu đốt, mở miệng mắng hắn đầu tiên.

“Ta không được chết tử tế?” Cơ Hạo cười cười, khinh miệt lắc lắc đầu: “Cái này không do các ngươi định đoạt. Người phía sau các ngươi, đã dùng thủ đoạn xấu xa như vậy, cấu kết dị tộc đến tấn công thành của ta, muốn gây họa tộc nhân cùng con dân của ta, bọn hắn nhất định phải có giác ngộ thừa nhận trả thù.”

“Thủ đoạn mọi người dùng đều không quang minh chính đại thế nào, như vậy thì đọ xem ai càng thêm không biết xấu hổ vô sỉ hơn.” Cơ Hạo vươn tay, vỗ vỗ ngực nam tử đang hừng hực thiêu đốt, thản nhiên nói: “Còn có sức mắng chửi người, xem ra nhiệt độ dầu hỏa này không đủ... dùng hủ cốt vu hỏa, thêm chút nguyên liệu cho bọn hắn!”

Cơ Hạo ra lệnh một tiếng, mấy chục vu tế đứng hầu ở một bên cùng cất tiếng niệm tụng chú ngữ. Bọn họ vung vu trượng, từng đám quỷ hỏa màu xanh lục từ trong vu trượng dâng trào ra, nhanh chóng dung nhập trong ngọn lửa trên người nam tử.

Tiếng ‘xẹt xẹt’ chợt vang lên, máu thịt nam tử đang lấy tốc độ đáng sợ hòa tan, tiếng kêu thảm thiết của hắn chợt cất cao mười mấy quãng. Trong tiếng rú thê lương, hai vu y hướng trên người hắn hắt một hũ vu dược mạnh mẽ, máu thịt của hắn lại cấp tốc trọng sinh, huyết nhục tinh khí bị hủ cốt vu hỏa luyện hóa cũng nhanh chóng khôi phục.

Đứng ở bên cạnh nam tử toàn thân không ngừng run rẩy, rú thảm không ngừng, Cơ Hạo nhìn các ‘dẫn đường’ còn chưa bị động hình kia lạnh lùng nói: “Ta biết các ngươi đều là xương cứng, đều là tử sĩ gia tộc của mình hao phí vô số tài nguyên bồi dưỡng ra, dùng biện pháp thường quy, các ngươi cái gì cũng sẽ không nói.”

Một đám ‘dẫn đường’, bao gồm mười mấy nam tử đang ở trong lửa kêu rên khàn cả giọng đồng thời lớn tiếng cười lên. Trong tiếng cười của bọn họ tràn đầy đắc ý với kiêu ngạo, có thể hy sinh vì gia tộc, đây là vinh quang của bọn họ.

Vô luận Cơ Hạo dùng khổ hình gì để đối phó bọn họ, bọn họ đều sẽ không nói một chữ.

Cho dù Cơ Hạo dùng sưu hồn vu pháp để tra hỏi linh hồn bọn họ, đại vu tế trong tộc cũng đã hạ vu pháp cấm chế trong linh hồn bọn họ. Chỉ cần có bất cứ vu lực tới từ bên ngoài nào đụng chạm linh hồn bọn họ, bọn họ sẽ lập tức hồn phi phách tán, Cơ Hạo vẫn không nhận được bất cứ khẩu cung nào.

Về phần nói khổ hình sao... nhìn xem những người đang bị vu hỏa thiêu đốt đi, bọn họ đã bị nung sống hơn một canh giờ, bọn họ vẫn chưa nói một chữ, chưa bán đứng gia tộc, càng chưa bán người làm chủ đứng sau lưng bọn họ.

“Nhân tộc chúng ta, không có loại nhu nhược!” Một nam tử hơi lớn tuổi chỉ vào Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Nghiêu Hầu Cơ Hạo, mặc kệ ngươi dùng khổ hình gì, đừng hòng từ trong mồm chúng ta biết được bất cứ thứ gì!”

Cơ Hạo bất đắc dĩ sờ sờ mũi, thở dài một hơi thật dài.

Nhân tộc đều là xương cứng, lời này làm cho Cơ Hạo có một loại cảm giác áy náy thật sâu, không lẽ hắn thành nhân vật phản diện rồi? Vấn đề là, chính là kẻ đứng đằng sau những khúc xương cứng này cấu kết dị tộc, muốn diệt Nghiêu Sơn lĩnh của hắn mà!

Cơ Hạo hắn lập vô số công lớn đối với nhân tộc, hắn từ trong đại hồng thủy cứu sống vô số con dân nhân tộc, hắn mới là anh hùng nhân tộc chân chính! Sao đến bây giờ, ngược lại là hắn đang dùng nghiêm hình tra hỏi một đám ‘anh hùng hào kiệt’ tự xưng là ‘khúc xương cứng của nhân tộc’?

“Kịch bản này không đúng!” Cơ Hạo thản nhiên nói: “Chẳng qua, hát sai rồi thì hát sai đi. Ta chỉ biết, các ngươi muốn bất lợi đối với tộc nhân của ta, như vậy ta sẽ dùng tất cả thủ đoạn báo thù các ngươi, hôm nay các ngươi là nói, cũng phải nói, không nói, cũng phải nói.”

Hít một hơi thật sâu, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Các ngươi phải dựa theo ta nói, cho ta một phần ‘khẩu cung chứng cớ’ hẳn hoi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Một người vạm vỡ lớn tiếng cười nói: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không nói một chữ! Nghiêu Hầu Cơ Hạo, có bản lãnh đến, đến, đến, đem ta châm lửa đi, xem xem gia gia ta sợ hay là không sợ!”

Cơ Hạo nhìn từ trên xuống dưới người vạm vỡ này.

Mới vào thực lực cấp Vu Vương, đôi tay đặc biệt tráng kiện, hiển nhiên trên cánh tay có thiên phú bản lĩnh đặc biệt khá. Đại hán bộ dáng tướng mạo đường đường, quanh thân chính khí nghiêm nghị, nhất là khi hắn rống lớn bảo Cơ Hạo hướng hắn tra tấn, càng có một tinh thần ‘Uy vũ bất khuất’ hừng hực bộc phát!

“Hảo hán tử, thật sự là hảo hán tử!” Cơ Hạo nhìn đại hán đó liên tục tán thưởng.

“Chúng ta đều là hảo hán tử! Chúng ta đương nhiên là hảo hán tử!” Người vạm vỡ nhìn quanh tự hào, đắc ý ngẩng đầu.

“Hắc, hảo hán tử, thật sự là hảo hán tử. Lúc đại hồng thủy đến, vô số con dân nhân tộc khóc lóc cầu sinh, vô số thủy yêu thủy tộc tàn phá tám phương, các ngươi đám hảo hán tử này ở nơi nào?” Cơ Hạo cười cười, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Khuôn mặt người vạm vỡ chợt biến thành một mảng đỏ bừng, lỗ mũi hắn phình to, thở hổn hển ‘Hồng hộc’, thật lâu chưa thể nói ra một câu nào.

“Hảo hán tử, thật sự là hảo hán tử! Ha ha, ta còn muốn hỏi một câu, quá khứ vô số lần dị tộc xâm nhập, các ngươi có từng tham gia liên quân bộ lạc nhân tộc, nhất quyết sinh tử với lũ ác quỷ dị tộc ở trên chiến trường?” Cơ Hạo lại lặng lẽ hỏi một câu.

Toàn bộ ‘dẫn đường’ đều cúi đầu, ai cũng mặt đỏ tai hồng nói không nên lời.

“Được thôi, các hảo hán tử! Chúng ta chém giết đẫm máu, bỏ sức lớn nhất, thật sự là bất chấp tính mạng khiến đại hồng thủy lui đi, các ngươi các hảo hán tử này nhảy ra! Các ngươi muốn tranh đoạt công lao, các ngươi muốn lập công được thưởng, vì tranh đoạt công lao, các ngươi không tiếc cấu kết dị tộc giết hại đồng bào nhân tộc!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Chỉ các ngươi đám cứt này, các ngươi con mẹ nó cũng là nam nhân?”

Cả sân tĩnh mịch, không có ai hé răng.

Các chiến sĩ Nghiêu Sơn lĩnh ngạo nghễ ngẩng đầu, cho dù là một chiến sĩ tinh quái nô lệ không bắt mắt nhất, cũng kiêu ngạo dùng lỗ mũi chỉ về phía đám ‘dẫn đường’ kia.

Cơ Hạo không nói nhảm nữa, hai tay hắn kết ấn, niệm tụng ra một đoạn chú văn tối nghĩa cổ xưa.

Trong tiếng ‘Rắc rắc’, trong hư không nứt ra một cái cổng tò vò, một cánh cửa lớn đúc từ đồng xanh, bên trên điêu khắc vô số gương mặt quỷ quái lặng yên mở ra ở trong cổng tò vò. Từng luồng U Minh chi khí dinh dính từ trong đó quay cuồng tràn ra, không bao lâu U Minh giáo chủ sải bước từ trong cổng tò vò đi ra.

“Ha ha ha, Cơ Hạo tiểu hữu, lúc này mới được mấy ngày chứ? Bần đạo đang tìm hiểu... y? Ngươi đây là cảnh gì vậy? Ngươi muốn nướng người sống nhắm rượu?” U Minh giáo chủ nhìn mười mấy cơ thể người hừng hực thiêu đốt kia quái thanh quái khí kêu lên: “Chẳng qua, sao người sống nướng nhắm rượu còn thở?”

Cơ Hạo trợn trắng mắt, trầm giọng nói: “Tiền bối, giúp ta chút việc. Những kẻ trước mắt, linh hồn tổ tiên bọn hắn, kiếm mỗi người trăm tám mươi cái!”

Sắc mặt một đám ‘dẫn đường’ đồng loạt trở nên thê thảm, Cơ Hạo nói cái gì? Linh hồn tổ tiên bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.