Tâm tình Ngao Bạch, Thanh Tường gần như sụp đổ.
Bọn họ muốn ngồi lên ngai báu thiên đế, cho nên bọn họ đem rất nhiều tộc nhân tinh nhuệ tặng cho Cơ Hạo mặc hắn sai sử.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không muốn dùng phương thức như vậy trở thành thiên đế. Cơ Hạo ngươi đùa cái gì thế? Có Oa Linh ra mặt, bọn họ trở thành thiên đế hẳn là chuyện nắm chắc tám chín phần mười rồi, căn bản không cần trả giá quá mức lớn!
Nhưng Cơ Hạo ngươi tốt quá rồi, một câu thật nhẹ nhàng, liền đem Ngao Bạch, Thanh Tường cả xương lẫn thịt đều bán cho thiên đạo!
Trở thành thiên đế cần bao nhiêu công đức? Ít nhất một cái vô lượng công đức là cần có. Nhưng bản thân từ ‘vô lượng’ này chính là hư ảo, ngươi tích góp bao nhiêu công đức mới là ‘vô lượng’ ? Cái này không phải vẫn do thiên đạo ý thức ‘tự do chứng nhận trong lòng’ sao?
Ngươi tích góp nhiều công đức nữa, thiên đạo ý thức nói ngươi không đủ công đức, trăm năm sau điên cuồng đánh sét một trận đem ngươi đánh nát... Oan khuất bực này, bọn họ cần đi kể ra với ai?
Vốn, bọn họ là không cần trả giá đắt như vậy, trả giá sự hứa hẹn như vậy! Đều là Cơ Hạo, hắn sao lại nghĩ ra chủ ý xấu xa như vậy? Lẳng lặng chờ đợi Oa Linh và thiên đạo câu thông là được, bọn họ thà rằng nợ Oa Linh nhân tình, bọn họ cũng không muốn nợ thiên đạo ‘công đức’ đâu!
Oa Linh là thánh nhân, thánh nhân cũng mang theo một chữ ‘nhân’, chỉ cần là ‘nhân’, thì có thể nói nhân tình, ban ơn lấy lòng, các loại thủ đoạn nhân tình vẫn có thể dùng. Nhưng thiên đạo vô tư, đó là một tên ‘khốn kiếp’ trở mặt, ngươi có thể nợ Oa Linh nhân tình, ngươi nợ thiên đạo một chút xem? Nói gạt bỏ ngươi vậy tuyệt đối sẽ không khách khí!
“Cơ... Cơ Hạo!” Thân thể Thanh Tường kịch liệt run rẩy, mắt cũng xanh lên rồi. Trăm năm thời gian, tích góp vô lượng công đức, đổi lấy vị trí thiên đế. Nếu là trong trăm năm tích góp không đủ công đức, như vậy sẽ bị thiên lôi đánh! Thấy thế nào, bọn họ cũng là bị Cơ Hạo bẫy rồi!
“Cơ Hạo đại đế!” Ngao Bạch nghiến răng vang lên ‘ken két’, ở phía sau hắn có một mảng vân khí nồng đậm quay cuồng, một con Bí Hý cõng tấm bia đá màu vàng thật lớn ở trong vân khí như ẩn như hiện, một khí tức lực lượng thuần hậu khổng lồ quay cuồng mà đến, như một ngọn núi lớn lao về phía Cơ Hạo.
Ngao Bạch mồm miệng đắng ngắt, tâm tình giống với Thanh Tường, bọn họ cảm thấy mình đều bị một con chó lừa rồi. Cơ Hạo thằng cha này, bẫy người ta, thật sự đang bẫy người ta! Tuy vừa rồi thiên đạo quả thật đang do dự, quả thật đang tính toán thật lâu, nhưng có Oa Linh ra mặt, căn bản không cần trả giá đắt như vậy, bọn họ vẫn có nắm chắc trở thành thiên đế!
Căn bản không cần Cơ Hạo ngươi ở nơi này lắm mồm cho một câu như vậy đâu! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Trăm năm thời gian, tích góp vô lượng công đức! Long tộc, phượng tộc nào có tâm tình đi tích góp công đức? Bọn họ bận tiêu dao khoái hoạt cũng không kịp!
Oa Linh cười đến mức mắt cũng nheo lại thành một sợi chỉ. Tuy đều là dòng dõi Bàn Cổ, nhưng nói thật, hành vi của long tộc, phượng tộc những năm qua, thật sự đã có chút quá phận. Là dòng dõi Bàn Cổ, bọn họ thậm chí ở trong quá trình chống cự ác quỷ dị tộc xâm nhập cũng bỏ người không bỏ sức, nhìn như phái một ít tinh nhuệ gia nhập liên quân nhân tộc, thực ra bọn họ có mấy ai từng thật sự chiến đấu hăng hái đẫm máu?
Trong lơ đãng, Cơ Hạo nhẹ nhàng chơi Ngao Bạch và Thanh Tường một vố, Oa Linh mơ hồ cảm thấy rất vui sướng!
Đương nhiên, lấy thân phận địa vị Oa Linh, lấy quan hệ của nàng và Bàn Cổ tam tộc, nàng hiện tại khẳng định không thể cười ra tiếng!
Cho nên, thận trọng, thận trọng, nhất định phải thận trọng!
Cố nén cười, lại không kiềm chế được vẫn muốn cười ra tiếng Oa Linh nghẹn tới mức gương mặt đỏ bừng, tay phải nàng nhẹ nhàng đặt ở sau người, đuôi rắn nhẹ nhàng nhếch lên, ngón tay ở trên đoạn cuối đuôi dùng sức véo một cái, một cơn đau thấu tim ập tới, ý cười trên mặt Oa Linh lúc này mới chợt tiêu tán, biến thành giếng cổ không gợn sóng, trở nên gió nhẹ mây nhạt, trở nên đoan trang nghiêm túc, trở nên thần thánh uy nghiêm.
Khẽ ho khan một tiếng, đoạn cuối đuôi đau đến mức khóe miệng cũng đang run rẩy, Oa Linh nhẹ nhàng nói: “Ngao Bạch, Thanh Tường, các ngươi nợ ta nhân tình, cũng đừng quên. Phần nhân tình này, phải đặt ở trên thân long tộc, phượng tộc các ngươi!”
Không đợi Ngao Bạch, Thanh Tường mở miệng, Oa Linh đã vội vàng ván đã đóng thuyền đem chuyện này quyết định: “Về sau cho dù hai người các ngươi ngã xuống, bị người ta đánh cho hồn phi phách tán, bọn hậu bối long tộc, phượng tộc các ngươi cũng phải nhớ kỹ chuyện nhân tình của ta, không phải dễ xù như thế! Các ngươi chết rồi, món nợ không thể chết!”
Cơ Hạo, Chúc Dung thị, Đông công, Tây mỗ hầu như là đồng thời kịch liệt ho khan một tiếng.
Oa Linh lời này nói rất hay, rất có hương vị năm mới tới địa chủ tới nhà đòi nợ, thật không biết, nàng từ đâu học được!
Ngao Bạch, Thanh Tường đột nhiên biến sắc, bọn họ lúc này mới tỉnh ngộ, bọn họ không chỉ nợ thiên đạo ý thức một con số thiên văn, ai cũng nói không rõ rốt cuộc có bao nhiêu ‘vô lượng công đức’ phải trả, bọn họ còn nợ Oa Linh một cái nhân tình cực lớn!
Oa Linh hướng thiên đạo cầu nguyện, hướng thiên đạo đề cử bọn họ trở thành thiên đế, nhân tình này lớn bao nhiêu đây?
Hai người khổ sở nhìn nhau một cái, đồng thời hướng Oa Linh hành một lễ, luôn mồm tuyệt đối không dám quên nhân tình của Oa Linh.
Bọn họ thà rằng lừa gạt thiên đạo, cũng không dám lừa gạt Oa Linh. Thiên đạo chí công, chỉ cần thành lập đủ công đức, thực hiện hứa hẹn đối với thiên đạo, thì tuyệt đối không có bất cứ nỗi lo ở sau nào. Nhưng Oa Linh, Oa Linh tính tình hay thay đổi, trời biết nợ nhân tình của nàng sẽ là hậu quả gì?
Nợ thiên đạo, chỉ cần chịu một trận sét đánh; nợ Oa Linh, có thể mỗi ngày ra khỏi cửa đều có nguy hiểm bị sét đánh! Một điểm này, trong lòng Ngao Bạch và Thanh Tường đều hiểu rõ.
“Được rồi, được rồi, các ngươi cũng không nên trách Cơ Hạo, cái này cũng là tốt cho các ngươi!” Lông mày Oa Linh đột nhiên khẽ nhướng, nàng nhíu mày nói: “Nếu không phải Cơ Hạo hướng thiên địa tiến cử, giúp các ngươi đáp ứng hứa hẹn, sợ là... Các ngươi trở thành thiên đế, sẽ có chút không nắm chắc!”
Oa Linh còn chưa dứt lời, hai đạo thần quang đã lao tới ngoài cửa lớn thiên đình, một đạo lôi hỏa bảy màu chất chứa vô số huyền diệu của biến hóa hung hăng đánh ở trên cửa chính thiên đình, ầm một tiếng, cửa chính thiên đình bị đánh tan thành mảnh vụn, một luồng pháp lực dao động đáng sợ quay cuồng ập tới, ba ngàn vạn thần binh thần tướng Chúc Dung thị mang đến thiên đình bị luồng pháp lực đó quét qua, ngã quỵ ngay tại chỗ mấy chục vạn người.
Hoa đạo nhân sải bước xâm nhập thiên đình, hắn lớn tiếng quát: “Oa Linh, ai cho phép ngươi tự tiện sắc phong thiên đế?”
Mộc đạo nhân vẻ mặt tối tăm theo sau Hoa đạo nhân, vẻ mặt hắn sầu khổ nhìn Oa Linh, một áp lực vô hình vô thanh vô tức xuyên thấu qua hư không, hướng về Oa Linh còn có Cơ Hạo toàn bộ mọi người nghiền ép tới.
Oa Linh cười lạnh, nàng lạnh giọng nói: “Ta làm gì, chẳng lẽ còn cần hai người các ngươi đồng ý mới được?”
Hoa đạo nhân lớn tiếng quát: “Năm đó chúng ta cùng ký phần khế ước kia, ai cũng không được nhúng tay việc Bàn Cổ thế giới, Oa Linh, ngươi sao dám!”
Oa Linh từ từ cười, thân thể hóa thành một làn ánh sáng sặc sỡ chợt tiêu tán, trong không khí chỉ để lại thanh âm văng vẳng của nàng: “Ta dám, ngươi thì sao? Năm đó phần khế ước đó... Ha ha, các ngươi còn có dựa theo nó làm việc sao? Các ngươi phá quy củ, ta thì không thể phá?”
Oa Linh chẳng biết đi đâu, Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía đám người Cơ Hạo.