Vu Thần Kỷ

Chương 1679: Chương 1679: Hoa Tư chi binh




Ven đường vô số chiến sĩ nhập ma được phá ma chú đánh thức, Cơ Hạo không thể ngăn cản thoải mái đi tới quảng trường trước cửa tổ miếu Hoa Tư thị.

Vô số cây cột đồ đằng lôi đình quấn quanh phát ra tiếng gầm đinh tai nhức óc, trong nháy mắt Cơ Hạo bước lên quảng trường, toàn bộ cột đồ đằng giống như cây đuốc phun ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ cột đồ đằng nháy mắt biến thành dạng bán trong suốt, phun ra vô số lôi hỏa cương mãnh bá đạo đánh về phía Cơ Hạo.

Cơ Hạo không phải tộc nhân Hoa Tư thị, các cột đồ đằng này chưa thể ở trên người Cơ Hạo cảm nhận được bí pháp phù ấn chỉ Hoa Tư thị có, trên người hắn cũng không mang theo thông hành phù lệnh Hoa Tư thị ban phát, cấm chế phòng ngự tổ miếu Hoa Tư thị lập tức đem hắn coi là kẻ xâm nhập, phát động toàn lực phản kích.

“Cơ Hạo đại đế để ý!” Hoa Tư Thanh Diệp đang vòng quanh tổ miếu đi nhanh đột ngột nhìn thấy Cơ Hạo bị cột đồ đằng công kích, hắn nhất thời rống to: “Mau lui, lui, lui, đây là tổ tiên Hoa Tư thị ta mời thiên đình thái cổ lôi thần nhất tộc liên thủ bày ra...”

Chưa nói xong, Hoa Tư Thanh Diệp đã chợt há hốc mồm, một câu cũng nói không nên lời.

Cơ Hạo vươn một bàn tay, bàn tay thò ra từ trong hỗn độn khí tức Bàn Cổ Chung phát ra, đón đầu chính diện tia sét do vô số cột đồ đằng toàn lực đánh ra. Lôi đình đại trận do tổ tiên Hoa Tư thị, tính cả ba mươi sáu vị lôi vương thượng cổ lôi thần nhất tộc liên thủ bày ra toàn lực phóng ra tia sét hung hăng rơi ở lòng bàn tay Cơ Hạo.

Từng đạo điện quang lôi đình chói mắt bị bàn tay Cơ Hạo hấp thu, ngay cả nửa tia lửa điện cũng chưa thể tung tóe lên. Trên bàn tay trắng nõn của Cơ Hạo chưa có chút vết thương, tia sét cuồng bạo đủ để làm bị thương nặng Vu Thần kia giống như ảo ảnh, chưa thể tạo thành bất cứ thương tổn nào đối với hắn.

“Liệt tổ liệt tông tại thượng!” Hoa Tư Thanh Diệp và một đám trưởng lão Hoa Tư thị đều trợn tròn mắt. Cơ Hạo có thể cứng rắn chống đỡ phòng ngự đại trận tổ miếu Hoa Tư thị, thân thể hắn rốt cuộc đã cường hãn đến trình độ nào? Tòa đại trận này của Hoa Tư thị, chính là sát trận khủng bố Vu Thần tầm thường cũng không dám xông bừa, Cơ Hạo thoải mái tiếp được tia sét đại trận toàn lực phóng thích như thế, vậy chẳng phải là ý nghĩa...

Cái này ý nghĩa thực lực Cơ Hạo đã đứng ở đỉnh phong của thế giới này, cái này ý nghĩa Hoa Tư thị không có con bài chưa lật khắc chế Cơ Hạo nữa, dụng tâm hiểm ác một chút mà nói —— Cơ Hạo nếu muốn, lấy sức một mình hắn, đã có thể phá hủy tổ miếu Hoa Tư thị, san bằng cả lôi trạch, hủy diệt căn cơ toàn bộ Hoa Tư thị.

Thân thể Hoa Tư Thanh Diệp khẽ run, nhìn từng tia sét giống như cuồng long không ngừng rơi ở lòng bàn tay Cơ Hạo, Cơ Hạo mặc cho cuồng lôi hạ xuống, lòng bàn tay hắn giống như có một vực sâu không đáy, vô số tia sét ùn ùn nhập vào lòng bàn tay hắn, chưa thể tung tóe lên nửa điểm hào quang. Cơ Hạo chỉ vươn một bàn tay như vậy, hướng cửa chính tổ miếu Hoa Tư thị đi từng bước một.

Tay trái nắm lôi thuẫn tam giác, tay phải cầm lôi đình giáo, Hoa Tư Thanh Diệp vẻ mặt phức tạp nhìn Cơ Hạo đi từng bước một tới gần.

Thẳng đến khi Cơ Hạo đứng ở trước mặt Hoa Tư Thanh Diệp, Hoa Tư Thanh Diệp lúc này mới cười gượng một tiếng, buông xuống tấm khiên, giáo, nghiêm nghị hướng Cơ Hạo chắp tay hành một lễ: “Hoa Tư Thanh Diệp ra mắt Cơ Hạo đại đế... Không hổ là thiên đế duy nhất thiên địa sắc phong hiện nay, thực lực của đại đế có thể xưng là khủng bố.”

Cơ Hạo nghiêm nghị hướng Hoa Tư Thanh Diệp chắp tay trả lễ, ánh mắt hắn như điện, nhanh chóng đảo các trưởng lão Hoa Tư thị nhập ma bị lôi quang lưới điện cột đồ đằng thả ra vây khốn qua trong tổ miếu đại điện, rất thành khẩn nói: “Hoa Tư tộc trưởng khách khí rồi, Cơ Hạo chỉ là hậu sinh vãn bối, chỉ là may mắn, mới có tu vi nông cạn hôm nay, thật không đáng nhắc tới.”

Chỉ chỉ các trưởng lão nhập ma bị nhốt trong tổ miếu, Cơ Hạo trầm giọng nói: “Tộc trưởng nghĩ hẳn cũng phát hiện sự tình không đúng?”

Sắc mặt Hoa Tư Thanh Diệp chợt biến thành một mảng trắng bệch, sau đó gương mặt tái nhợt của hắn biến thành một mảng xanh mét, tinh khí thần toàn thân nháy mắt tản mạn khắp nơi bảy tám phần, giống như một cái cây cổ thụ sắp tiều tụy, cho người ta một loại cảm giác tử khí nặng nề.

“Đâu chỉ là sự tình không đúng? Loạn rồi, loạn hết rồi; không chỉ có những người trẻ tuổi trong tộc, còn có các trưởng lão, các gia chủ chi nhánh tông mạch, thậm chí bản thân ta... Trời ơi, Hoa Tư Thanh Diệp ta làm ra những việc đó rồi, còn có mặt mũi nào đi gặp các đời tổ tiên?”

Đôi mắt Hoa Tư Thanh Diệp đỏ bừng, hàng lệ nóng cuồn cuộn rơi xuống, hắn tội nghiệp nhìn Cơ Hạo, có ý nói ra việc sai lầm, việc xấu xa của bản thân thời gian qua, nhưng ngẫm lại Cơ Hạo chỉ là một hậu sinh vãn bối, hắn lại là lão tộc trưởng chấp chưởng Hoa Tư thị mấy trăm năm, lời đến bên miệng, lại như thế nào cũng không thể nói ra miệng được.

Hắn có thể nói như thế nào đây?

Hắn có thể nói hắn thế mà xuống tay làm hại rất nhiều thiếu nữ trong tộc?

Hắn có thể nói hắn ao rượu rừng thịt xa hoa dâm dật thật lâu?

Hắn có thể nói hắn ban phát rất nhiều mệnh lệnh lung tung quấy tộc nhân không yên?

Nguyên thủy ma chủng bộc phát, Nguyên Thủy Ma Tôn ở trong lòng nhanh chóng sinh trưởng lớn mạnh, Hoa Tư Thanh Diệp ở dưới Nguyên Thủy Ma Tôn hướng dẫn phạm phải rất nhiều sai lầm, nhiều sự việc căn bản không có cách nào nói ra mồm được. Hắn vừa rơi lệ đầy mặt, vừa cười khổ thê thảm, vừa khóc vừa cười toàn thân rối loạn đầu trận tuyến.

“Liệt tổ liệt tông phù hộ!” Hoa Tư Thanh Diệp thì thào khóc kể: “Nếu không phải cấm chế của tổ miếu đánh tan ma chướng trong lòng lão phu, để lão phu hồi phục linh trí, sợ là lão phu đã phụ họa các trưởng lão, hạ lệnh để đại quân Hoa Tư thị ta chinh phạt bốn phương, bắt người cướp của tộc nhân thị tộc khác, đi trao đổi các loại chỗ tốt với dị tộc ác quỷ Ngu triều rồi.”

Mắt thấy Hoa Tư Thanh Diệp đã sắp lâm vào trạng thái mê loạn, Cơ Hạo vội vàng hướng mi tâm hắn hung hăng búng một đầu ngón tay, một đạo chấn thần (chấn động tâm thần) bí chú Vũ Dư đạo nhân truyền thụ bật khỏi miệng. Giống như một tia sét đánh lên đỉnh đầu, thân thể Hoa Tư Thanh Diệp giật mình run lên, hắn nhanh chóng hồi phục sự tỉnh táo, sau khi hít một hơi thật sâu, không hổ là lão tộc trưởng chấp chưởng Hoa Tư thị mấy trăm năm, Hoa Tư Thanh Diệp rất nhanh đã ổn định tâm thần.

“Cơ Hạo đại đế lần này đến, nghĩ hẳn không phải bắn tên không đích?” Hoa Tư Thanh Diệp nghiêm nghị hướng Cơ Hạo chắp tay hành lễ: “Vì kế của nhân tộc ta, phàm là Hoa Tư thị ta có thể làm được, Cơ Hạo đại đế cứ việc mở miệng là được.”

Trong tổ miếu, một trưởng lão đầu bạc đột nhiên cười lên quái thanh quái khí: “Thanh Diệp ơi, ngươi kẻ làm tộc trưởng này, cũng không thể quá hào phóng. Thằng nhãi Cơ Hạo đến Hoa Tư thị chúng ta, khẳng định không có chuyện tốt, ngươi cũng không nên đáp ứng quá nhanh. Mỗi cành cây ngọn cỏ của Hoa Tư thị, đều là của Hoa Tư thị chúng ta, cho dù là vì kế của nhân tộc, cũng đừng hòng từ trên tay chúng ta moi đi nửa xu!”

“Hoa Tư thị, là Hoa Tư thị, nhân tộc, mới là nhân tộc!” Trưởng lão đầu bạc cười lạnh nói: “Ngươi nên phân rõ, ngươi là tộc trưởng Hoa Tư thị chúng ta, không phải là thần tử nhân tộc!”

Hoa Tư Thanh Diệp quay đầu nhìn trưởng lão đầu bạc một cái, thở dài một hơi nặng nề, lắc đầu không hé răng.

Cơ Hạo nhìn nhìn các trưởng lão Hoa Tư thị cùng gia chủ chi nhánh hai mắt sung huyết, quanh thân ma khí quay cuồng, thản nhiên nói: “Hoa Tư tộc trưởng, ta cần Hoa Tư thị trợ giúp ta một lô quân giới. Phàm là binh khí chiến sĩ Hoa Tư thị từng sử dụng, từng giết người ở trên chiến trường, từng dính máu, ta lấy hết!”

Hoa Tư Thanh Diệp còn chưa mở miệng, hầu như toàn bộ trưởng lão Hoa Tư thị trong đại điện tổ miếu cùng cất tiếng quát mắng, càng có người cởi giày, xa xa hướng Cơ Hạo và Hoa Tư Thanh Diệp ném tới.

“Muốn kiếm chác từ trong tay Hoa Tư thị chúng ta? Cút, cút, cút!”

“Cút đi, thằng ranh Cơ Hạo, Hoa Tư thị ta ngay cả một con dao làm bếp cũng sẽ không cho ngươi!”

“Cút xa một chút, Hoa Tư Thanh Diệp, ngươi dám cho Cơ Hạo một thanh binh khí, chúng ta liền liên danh phế đi ngươi tộc trưởng này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.