Vu Thần Kỷ

Chương 1616: Chương 1616: Khí vận chi diệu




Hai luồng Nghiệp Hỏa Hồng Liên vô thanh vô tức từ dưới chân Chúc Dung thị toát ra, từng tia nghiệp hỏa bốc lên, hóa thành vô số con rắn lửa nhỏ bé quét loạn chung quanh. Phàm là chiến sĩ dị tộc bị Nghiệp Hỏa Hồng Liên phun ra nghiệp hỏa chạm đến, đều bị nháy mắt hóa thành một đám tro tàn, ngay cả linh hồn cũng bị nghiệp hỏa cắn nuốt hết, không còn chút cặn bã sót lại.

Ngu Hoặc giận tím mặt, trước mặt hắn mặt đem linh hồn chiến sĩ dị tộc chết trận triệt để hủy diệt, hành vi của Chúc Dung thị không thể nghi ngờ là đang cướp thịt trong bát của hắn!

Cướp thịt ăn thì thôi, nếu Chúc Dung thị cắn nuốt các linh hồn đó, Ngu Hoặc còn có thể cảm thấy vài phần mừng thầm ‘tri âm’. Nhưng Chúc Dung thị lại là khiến linh hồn triệt để hủy diệt, loại hành vi ‘lãng phí thức ăn’ này làm Ngu Hoặc cảm thấy đặc biệt phẫn nộ.

“Chúc Dung thị, ngươi không đủ tôn trọng đối với linh hồn.” Ngu Hoặc thâm trầm nhìn Chúc Dung thị, lạnh giọng nói: “Ngươi phải biết rằng, thân thể chỉ là biểu tượng, là rác rưởi không quan trọng nhất. Chỉ có linh hồn, mới là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tạo vật, mỗi một linh hồn đều có một không hai, mỗi một linh hồn đều hoàn mỹ không tỳ vết, ngươi không nên dùng thủ đoạn độc ác như vậy trực tiếp phá hủy bọn họ.”

Chúc Dung thị vẻ mặt quái dị nhìn Ngu Hoặc, gương mặt hắn cấp tốc run rẩy vài cái, hốc mắt màu đỏ thâm thúy của hắn giống như hai dòng suối nho nhỏ, đột nhiên có hai cái rễ cây màu đỏ từ trong hốc mắt hắn chui ra, hai đóa hoa sen lửa to bằng nắm tay lặng yên nở rộ ở trên rễ cây, trong nhụy hoa sen có thể thấy được hai con mắt tán xạ thần quang xoay loạn.

Rễ dài nhỏ của hoa sen xoay trái xoay phải một phen, hai con mắt trong nhụy hoa xoay tròn một trận, Chúc Dung thị đột nhiên cười: “Thì ra là như thế... A cha, a công bọn họ lưu lại, là chuyện thú vị như vậy? Lại không trực tiếp nói cho ta biết, mà là phải đợi thời cơ đến, mới có thể thức tỉnh trong thần hồn của ta.”

Ngu Hoặc cảm thấy một tia không thích hợp, hắn nhìn hai đóa hoa sen mọc ra trong hốc mắt Chúc Dung thị, trầm giọng hỏi: “Chúc Dung thị, ngươi biết cái gì?”

Chúc Dung thị cười cười, quần áo toàn thân hắn đều đã hóa thành một mảng ánh lửa to lớn bao lấy thân thể, hắn mỉm cười hướng Ngu Hoặc hạ thấp người hành một lễ, ôn hòa nói: “Ngu Hoặc thánh nhân đường xa mà đến, Chúc Dung thị chưa tiếp đón từ xa, thật sự thất lễ.”

Hít một hơi thật sâu, thật sâu, thật sâu, Chúc Dung thị mang theo một tia điên cuồng nhìn chằm chằm Ngu Hoặc bắt đầu đánh giá cao thấp: “Ngu Hoặc thánh nhân thân phận cỡ nào, như rồng bay trên trời, lại hóa thân làm cá bơi ở trong mương máng chơi đùa với cá tôm, nếu đụng phải ngư nhân, lại nên làm thế nào cho phải?”

Ngu Hoặc đứng bật dậy, trong con ngươi của hắn vô số đạo u quang kỳ dị cấp tốc lóe lên một phen, hắn lạnh giọng quát: “Ngươi là ai? Sao lại biết lai lịch của ta? Ta sau khi buông xuống giới này, khống chế mười hai ức bảy ngàn ba trăm tám mươi chín vạn bốn ngàn ba trăm mười một (1.273.894.311) sinh linh, chưa một ai từng tiếp xúc cùng ngươi, ngươi sao có thể biết được danh hiệu của ta?”

Chúc Dung Đồng Cung, cùng với vài tên trọng thần Chúc Dung nhất tộc phía sau Chúc Dung Đồng Cung càng kinh hãi hơn nhìn về phía Chúc Dung thị.

Làm nhân vật cao tầng trung tâm nhất của Chúc Dung thần tộc, trong lòng bọn họ biết rõ nội tình Chúc Dung nhất tộc, Chúc Dung nhất tộc có bao nhiêu thần tướng, có bao nhiêu thần binh, nuôi dưỡng bao nhiêu thần thú thần cầm, ẩn giấu bao nhiêu chiến lực mạnh mẽ, ở trong các bộ lạc nhân tộc có bao nhiêu nội ứng giao hảo vân vân, phàm là Chúc Dung thị biết, bọn họ đại để đều biết.

Nhưng Chúc Dung thị thế mà lại liếc một cái đã nhận ra đầu sỏ gây nên đại loạn trước mắt của Lương Chử?

Đặc biệt là, ‘thánh nhân’ ?

Ở Bàn Cổ thế giới, ‘thánh nhân’ từ này không thể dùng bừa bãi, chỉ có các tồn tại khủng bố đã siêu thoát thiên địa pháp tắc ước thúc, có được thần lực thay trời đổi đất, mới có thể được người ta kính sợ xưng là ‘thánh nhân’.

Có lẽ một ít tiểu dân tầng dưới chót trong nhân tộc, cũng tôn xưng đối với một số đại năng tiên hiền trong lịch sử nhân tộc là ‘thánh nhân’, nhưng thánh nhân trên ý nghĩa thường quy của nhân tộc, cùng hai chữ ‘thánh nhân’ trong ‘Ngu Hoặc thánh nhân’ trong miệng Chúc Dung thị, hiển nhiên không phải cùng khái niệm.

Chúc Dung thị biết đến những việc này, bọn họ sao lại không biết? Thậm chí một chữ cũng chưa từng nghe nói?

Chúc Dung Đồng Cung ngơ ngác nhìn Ngu Hoặc, ngày thường thường xuyên phụ trách công văn lui tới trong tộc, toàn bộ tình báo Chúc Dung nhất tộc nhận được đều phải qua một lần ở trước mặt hắn, Chúc Dung Đồng Cung thấp giọng nói: “Đây là Da Ma Thiên mà, nào phải Ngu Hoặc thánh nhân nào đó?”

Ngu Hoặc cũng cười lên, hắn rất nghiêm túc nhìn Chúc Dung thị nói: “Chúc Dung thị, ta là Da Ma Thiên, hắc hắc, không phải Ngu Hoặc thánh nhân gì đó?”

Vừa rồi đã lớn tiếng nói ra số lượng sinh linh mình khống chế, thừa nhận mình là Ngu Hoặc, nhưng theo giọng của Chúc Dung Đồng Cung, Ngu Hoặc lập tức không thừa nhận mình là Ngu Hoặc, cười ha ha nói với Chúc Dung thị hắn là ‘Da Ma Thiên’.

“Chúc Dung nhất tộc ta, ở lúc thượng cổ thần tộc suy vong, lập tức quy phụ nhân tộc chưa quật khởi, thành nhân tộc đại tế tửu.” Chúc Dung thị nhìn Ngu Hoặc thản nhiên nói: “Từ đó về sau, khí vận Chúc Dung nhất tộc ta vốn nên đoạn tuyệt được khí vận nhân tộc bảo vệ, miễn cưỡng duy trì, hơn nữa được lời nhiều, cho nên Chúc Dung nhất tộc ta con đàn cháu đống, kéo dài mãi đến hôm nay.”

Hít sâu một hơi, Chúc Dung thị mỉm cười nói: “Chức đại tế tửu, tế thiên, tế địa, hiến tế quỷ thần, hiến tế tổ tiên, chuyên vì hiến tế đại điển trong minh minh của nhân tộc mà làm lụng vất vả. Chúc Dung nhất tộc ta hàng năm nắm giữ chức đại tế tửu, tự nhiên cũng có vài phần thần dị biết trước.”

Thâm trầm nhìn Ngu Hoặc, Chúc Dung thị rất nghiêm túc nói: “Nhân tộc khí vận cường đại mà thần kỳ, được thiên địa đại đạo Bàn Cổ thế giới che chở, người được khí vận nhân tộc nên hưởng các loại phúc báo không thể tưởng tượng. Các đời gia chủ Chúc Dung thị ta...”

Ngậm miệng, tổ chức từ ngữ trong chốc lát, Chúc Dung thị thâm trầm nói: “Ta hôm nay tới đây, gặp được Ngu Hoặc thánh nhân, chính là lựa chọn tốt nhất các đời tổ tiên nhiều lần ở trong minh minh trong vận mệnh không lường được làm ra. Hôm nay ta tới gặp ngươi, đối với ta Chúc Dung thị là lựa chọn có lợi nhất. Nếu ta hôm nay không đến Lương Chử, không vì đuổi giết dư nghiệt Cộng Công thị mà đến Lương Chử, ta ở lại Nam Hoang, tộc ta tất có đại nạn.”

“Vận mệnh?” Ngu Hoặc có chút mờ mịt gãi gãi đầu. Hắn lắc lắc đầu, mang theo một tia biểu cảm khó có thể tin thì thào: “Ngay cả ta, cũng không thể nhìn thấu vận mệnh chi mê, huống chi là các ngươi? Chúc Dung thị, tuy ngươi nắm giữ các tia chân lý của đạo, nhưng cái đó cũng là đạo vận của hỏa diễm nhất hệ, có gì quan hệ với vận mệnh?”

Lắc đầu, Ngu Hoặc đột nhiên nhếch miệng cười lên: “Nhưng không liên quan, chờ ta nắm giữ linh hồn của ngươi, toàn bộ huyền bí cất giấu trong đầu ngươi, tự nhiên sẽ là của ta. Nếu thật có thể từ chỗ ngươi đạt được một chút huyền bí về vận mệnh, Bàn Ngu thánh nhân tại thượng của ta ơi!”

Ngu Hoặc hưng phấn đến mức thân thể khẽ run lên, các tia u quang màu đen trong mắt không ngừng hướng Chúc Dung thị quấn quanh lên.

Chúc Dung thị cười lắc lắc đầu, hắn thản nhiên nói: “Ta nói rồi, thánh nhân là phi long tại thiên, vì sao hóa thân con cá vào mương máng? Nếu là bản tôn thánh nhân ở đây, ta tự nhiên không thể ngăn cản. Nhưng thánh nhân đã là phân thân buông xuống Bàn Cổ thế giới, như vậy, mời thánh nhân chết đi!”

Lửa quanh thân càng thêm mãnh liệt, Chúc Dung thị cuộn mình hướng Ngu Hoặc lao lên.

“Tuy tổ tiên cũng chưa chỉ rõ nên đối phó ngươi như thế nào, nhưng giết ngươi, tóm lại không sai.” Tiếng cười của Chúc Dung thị đặc biệt cao vút, văng vẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.