Vu Thần Kỷ

Chương 1042: Chương 1042: Kiêu ngạo tự đại




“Này, đại thúc, chúng ta là có ý tốt mà!”

Man Man xách chùy tiến đến trước mặt đại hán kia, nàng thấp hơn đối phương một mảng lớn, chỉ có thể kiễng mũi chân, hết sức ngửa đầu, mới có thể nhìn thấy gương mặt đối phương.

Vẻ mặt Man Man rất nghiêm túc, phi thường nghiêm túc.

Tính cách của nàng vẫn luôn cởi mở thẳng tuột, vẫn luôn không để mọi chuyện ở trong lòng.

Nhưng một đoạn thời gian gần đây, chuyện nhân tộc gặp phải khiến Man Man đã xảy ra biến hóa thật lớn. Nước lũ ngập trời mà đến kia, con dân nhân tộc ở trong nước lũ khóc lóc giãy dụa, sinh ly tử biệt làm người ta tan nát cõi lòng...

Nhất là Tự Hi!

Tự Hi và Chúc Dung Thị giao tình vô cùng tốt, cho nên Man Man đối với Tự Hi có một loại tình cảm ỷ lại đối với trưởng bối nhà mình. Nhưng Tự Hi đã thăng thiên, tuy linh hồn hắn còn tồn tại, nhưng sẽ không còn được gặp lại hắn, cái đó và đã chết có gì khác nhau?

Man Man lần đầu tiên cảm nhận được cái loại khủng bố cùng thê lương nọ giữa sinh tử, cho nên tính tình nàng trở nên ổn trọng hơn rất nhiều.

Nàng rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nhìn mặt đại hán: “Thôn các ngươi chỉ có hơn một vạn người, các ngươi không ngăn được bọn thủy yêu thủy quái kia. Hơn nữa thôn các ngươi tuy ở trên núi cao, nhưng nước lũ sẽ không ngừng lên cao, ở trước khi tìm được biện pháp đối phó nước lũ, nước lũ sẽ bao phủ thôn của các ngươi.”

Đại hán khoanh hai tay ở trước ngực, cúi đầu nhìn Man Man, mãnh liệt nói: “Tiểu nha đầu, việc của Cương Ngưu bộ chúng ta, không cần các ngươi lo lắng! Nước lũ, không bao phủ được thôn chúng ta.”

Man Man nhíu mày, nàng rất nghiêm túc nói: “Các ngươi đủ lương thực sao? Bồ Phản tích trữ rất nhiều lương thực, mà các ngươi...”

Đại hán thô bạo cắt ngang lời Man Man: “Tiểu nha đầu, chờ tất cả người ở Bồ Phản đều chết đói rồi, Cương Ngưu bộ chúng ta cũng sẽ không thiếu lương thực! Có thánh nhân che chở, có lão sư tọa trấn, chúng ta sao có thể thiếu lương thực?”

Man Man còn muốn nói cái gì đó nữa, đại hán đã đẩy một cú trên vai của nàng: “Đừng dùng cái gì thủy yêu để dọa chúng ta. Chiến sĩ Cương Ngưu bộ chưa bao giờ e ngại bất cứ thủy yêu nào. Bọn chúng chỉ có thể biến thành thức ăn của chúng ta!”

Đại hán khí lực không nhỏ, nhưng ở sau khi triệt để luyện hóa bồ đề tử Cơ Hạo đưa tặng đến từ Mộc đạo nhân, thực lực Man Man đã có thể so với cao giai Vu Đế. Đặc biệt Man Man là Hỏa Thần huyết mạch, lực lượng của nàng lại càng không phải nhân tộc bình thường có thể so sánh.

Đại hán đẩy một chưởng ở trên lưng Man Man, thân thể Man Man lại không chút nhúc nhích. Nàng hít một hơi thật sâu, muốn dốc một phần sức cuối cùng thuyết phục mấy thủ lĩnh chiến sĩ Cương Ngưu bộ.

Thiếu Ti tiến lên một bước, nàng đè bả vai Man Man, nhìn đại hán có chút ngây người kia, lạnh lùng nói: “Khí lực của ngươi, còn so ra kém Man Man, ngươi có tư cách gì nói ngoa, nói các ngươi có thể bảo vệ tốt tộc nhân của các ngươi?”

Thanh âm Thiếu Ti không dõng dạc giống Man Man, nhưng rất bình tĩnh, rất trầm ổn, vẻ mặt của nàng giống như một mảng nước sạch ngưng kết, lạnh lùng, trong vắt.

Hơi nghiêng đầu, Thiếu Ti nhìn đại hán trên mặt có chút không nhịn được lạnh nhạt nói: “Đừng vì một số ngôn luận vớ vẩn, gây họa cho tộc nhân của mình. Nghĩ cho kỹ đi, Bồ Phản so với thôn của các ngươi an toàn hơn rất nhiều, nếu các ngươi không muốn đi Bồ Phản, phụ cận nơi này còn có một tòa thành trì của Hoa Tư thị, các ngươi cũng có thể đi thành trì của Hoa Tư thị tạm lánh.”

Một đại hán lao lên trước một bước, hắn nhổ nước bọt lớn tiếng kêu lên: “Nữ nhân! Đây là việc của Cương Ngưu bộ chúng ta, không cần người ngoài các ngươi nhúng tay. Hơn nữa, nữ nhân nên ngoan ngoãn ở nhà sinh con đẻ cái, từ bao giờ đến lượt các ngươi xuất đầu lộ diện?”

“Này!” Man Man buồn bực kêu lên, nàng tức giận nhìn đại hán quát: “Ngươi nói cái gì thế? Nữ nhân thì sao? Nữ nhân thì kém hơn các ngươi sao? Trọng kỵ quân Nghiêu Sơn thành, đều là Man Man quản lý đó!”

Tiếng ho khan nặng nề truyền đến, một lão nhân khoác da trâu, đầu đội mũ giáp xương sọ trâu chế thành, thân hình khô quắt thấp bé chậm rãi từ trong thôn đi ra. Lão chống một cây trượng gỗ, thở hổn hển đi đến trước mặt Man Man và Thiếu Ti, không lạnh không nhạt nói: “Nghiêu Sơn thành gì đó, chúng ta chưa từng nghe nói... Dù sao, việc của Cương Ngưu bộ chúng ta, không cần người ngoài các ngươi nhúng tay.”

Thở hổn hển một hơi, lão nhân cau mày nói: “Mặt khác, các ngươi là người Nhân Hoàng phái tới sao? Vậy vừa lúc, ta đại biểu Cương Ngưu bộ nói một tiếng cho các ngươi, về sau Cương Ngưu bộ sẽ không chuyển vận cho Bồ Phản một chiến sĩ nào nữa, chúng ta cũng sẽ không tiến cống một hạt lương thực cho Bồ Phản!”

Man Man và Thiếu Ti toàn trợn tròn mắt, hai người không biết làm sao quay đầu nhìn về phía Cơ Hạo.

Ở Trung Lục thế giới, vô luận bộ lạc lớn nhỏ, bọn họ đều có nghĩa vụ ở lúc thu được lệnh mộ binh của Bồ Phản hướng Bồ Phản cung cấp đủ số lượng chiến sĩ; hàng năm thu hoạch hoa mầu, các bộ lạc này cũng sẽ hướng Bồ Phản tiến cống một bộ phận lương thảo đồ quân nhu.

Nếu Cương Ngưu bộ vứt bỏ hai nghĩa vụ này, như vậy tương đương nói, Cương Ngưu bộ đã phản bội toàn bộ liên minh bộ lạc nhân tộc!

“Các ngươi, xác định là muốn làm như vậy?” Quanh thân Cơ Hạo tràn đầy sự lạnh lùng nghiêm túc, thanh âm cũng lạnh như băng giống bị đóng băng: “Các ngươi xác định, các ngươi muốn ruồng bỏ liên minh bộ lạc nhân tộc? Các ngươi xác định, ở lúc nhân tộc gặp phải tai kiếp, các ngươi không liên thủ với người khác cùng vượt cửa ải khó khăn, mà là muốn phản bội nhân tộc?”

Khuôn mặt lão nhân kịch liệt giật giật, hắn rất sợ hãi nhìn Cơ Hạo.

Tuy không biết Cơ Hạo, nhưng khí chất khí độ của Cơ Hạo, còn có sát khí lạnh lẽo sắc bén, uy nghiêm trầm trọng như núi trên người hắn, đều khiến trong lòng lão nhân biết rõ, Cơ Hạo khẳng định là đại nhân vật của liên minh bộ lạc nhân tộc. Lấy quy mô vẻn vẹn hơn vạn người của Cương Ngưu bộ, ngày thường bọn họ căn bản không có khả năng xảy ra bất cứ sự qua lại với Cơ Hạo đại nhân vật cỡ này.

Đại nhân vật như vậy, khẳng định xuất thân từ những siêu cấp bộ tộc nhân khẩu mấy trăm triệu, mấy tỷ, ví dụ như nói Hữu Hùng thị, ví dụ như nói Hoa Tư thị, ví dụ như nói Liệt Sơn thị vân vân. Đại nhân vật như vậy, ngày xưa chỉ cần một câu, là có thể diệt mấy trăm cái tiểu bộ lạc như Cương Ngưu bộ.

Nói trong lòng lão nhân không sợ, đây là không có khả năng.

Nhưng quay đầu nhìn thoáng qua thôn, lão nhân đột nhiên cười lên, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cười sáng lạn đến mức như một đóa hoa cúc nở rộ.

Ngẩng đầu, ưỡn ngực, lão nhân chỉ vào Cơ Hạo cười lạnh nói: “Không sai, Cương Ngưu bộ chúng ta về sau không có bất cứ quan hệ như thế nào với liên minh bộ lạc nhân tộc nữa.”

Cơ Hạo biến sắc, đang muốn phát tác, vài người trong một căn nhà lớn dựng từ đá tảng chính giữa thôn đi ra. Bọn họ vung tay, một mảng đụn mây nâng lên từ đất bằng, nâng bọn họ dần dần hướng Cơ Hạo bên này bay tới.

Một người trong đó trong tay áo bay ra nhiều điểm sáng màu vàng, những điểm sáng màu vàng đó hướng bốn phía bay xuống, liền hóa thành chiến sĩ cường tráng cao một trượng sáu thước, toàn thân ánh vàng rực rỡ đạp cuồng phong bay lên trời.

Trong mấy nhịp thở ngắn ngủn, tổng cộng là sáu đạo nhân mặc áo dài, mang theo ba trăm lực sĩ cường tráng đi tới trước mặt Cơ Hạo.

Một trung niên đạo nhân trên đầu tết hai cái búi tóc, để một bộ râu đẹp cầm một cành hoa sen, cười hướng Cơ Hạo gật gật đầu: “Cơ Hạo đạo hữu, nghe đại danh đã lâu, hôm nay được gặp, quả nhiên là dung mạo phi phàm!”

Mỉm cười, trung niên đạo nhân ôn hòa nói: “Bần đạo Thủy Liên, Cương Ngưu bộ này, còn có phụ cận tổng cộng mười tám thôn, đều đã là môn nhân của bần đạo. Cho nên, chuyện nơi này, không cần Cơ Hạo đạo hữu lo lắng.”

Tay áo khẽ vung, Thủy Liên đạo nhân đột nhiên biến sắc, lớn tiếng chỉ vào Cơ Hạo quát: “Đến từ nơi nào, thì đi nơi đó! Cơ Hạo đạo hữu, chẳng lẽ còn muốn bần đạo lưu ngươi ở đây ăn cơm chiều hay sao?”

Cơ Hạo ngạc nhiên, Man Man, Thiếu Ti thì cùng nhau biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.